Chương 5

Mấy ngày bận rộn với công việc dồn đống,Đông Phong thậm chí không còn thời gian để thở chứ đừng nói đến việc rảnh rang để đến chơi với Diệu Lam.Tương tự, Diệu Lam quá say sưa với căn nhà mới nên cũng chẳng bận tậm đến cậu bạn thân nữa.Cứ yan làm,cô lại về nhà,hì hụi tháo lắp,dán đủ các thứ lên tường.Dưới bàn tay của cô,ngôi nhà trở nên ấm cúng và..."xì tin" vô cùng.Cô thậm chí còn tự sơn lại tường nhà,mua sắm đủ các thứ linh tinh y như một teen girl thực sự,đôi khi, cô cũng có tí tự hào rằng, dù bề ngoài có vẻ gái ba mươi tuổi nhưng tâm hồn chỉ cỡ...mười lăm chứ chẳng hơn.

Buổi tối,khi cô đang nằm duỗi chân độc báo thì có tiếng chuông cửa,do ở một mình thường xuyên nên Diệu Lam luôn cẩn thận khóa mấy lần cửa cho chắc ăn.Thế nhưng buổi tối,bất chợt có tiếng gõ cửa cũng khiến cô giật mình.Cô không mở cửa vội,nhìn qua cái khe trên cửa sổ xem ai ở ngoài kia đã.Nói chung cẩn thận vẫn hơn,nhỡ có trộm cướp ở đâu nhảy vài khống chế mình thì sao?Mất của thì không sợ,chỉ sợ mất mạng thôi!Xã hội bây giờ kinh khủng lắm,ngày nào chả có tin giết người cướp của tràn lan trên mạng chứ!

Qua khe hở,cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo trắng,cao to và lịch sự cầm hoa đứng nhìn vào trong.Cô định thần lại một lúc,tự tát vào má mình mấy phát vì ngỡ mình buồn ngủ mà trông gà hóa cuốc.Quái!Thế là thế nào nhỉ?Suốt bao nhiêu năm thiếu nữ,cô đã bao giờ được cái "vinh hạnh" là có người trồng cây si trước cổng đâu!Hơn nữa,cô mới chuyển về đây,làm gì có ai biết mà si với siếc chứ!Diệu Lam thản nhiên ngồi xuống,kệ thôi,chắc anh ta nhầm nhà.Mà cũng có thể là đứa nào đó đang dựng màn kịch hết sức tinh vi để cướp giật.Tóm lại,trường hợp nào cũng có vẻ nguy hiểm,tốt nhất là ở yên trong nhà cho lành.

Nhưng tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa,Diệu Lam nhổm dậy,nhìn qua khe cửa.Ô!Sau một hồi dụi mắt,cô mới nhận ra người đàng ông lịch lãm ôm hoa đứng ngoài cỗng là Thành.Cô vội vàng xỏ dép,lật đật cầm chìa khóa ra mở cửa.

Thành mỉm cười khi nhìn Diệu Lam mở lần lượt ba chiếc khóa cổng một cách vô cùng lóng ngóng,khi cô loay hoay mở nốt cái cuối cùng thì Thành chộp lấy,nhoẻn miệng cười.

"Để anh mở cho nhanh!Đứng ngoài này từ nãy đến giờ muỗi đốt vêu mặt rồi."

"Ô,chết!Em xin lỗi!'

"Nhà có kho báu hay sao mà em khóa kĩ thế?"

"Tất nhiên!Một kho báu nặng bốn lắm kí lô cơ mà."

"Ý là kho báu ấy chính là em đấy!Ít nhất em cũng là kho báu của bố mẹ em chứ nhỉ?"

Thành bật cười trước sự hóm hỉnh rất hồn nhiên của Diệu Lam,sau  đó anh lách qua cánh cửa,chìa bó hoa ra trước mặt cô.
"Các cô gái thông thường sẽ thích hoa,nhưng chưa chắc em đã thích hoa nhỉ?"

"Vâng,nói thật thì em thích được tặng đồ ăn hơn."

Diệu Lam nhận hoa của Thành mà không hề có chút bẽn lẽn,xấu hổ nào.Trời ạ,cả tỉ năm mới được đàn ông tặng hoa thì vui lên chứ,xấu hổ cái nỗi gì!Nhẩm lại,đàn ông tặng hoa cho cô trên đời này chắc chỉ có mỗi...ông sếp trán hói của cô vào mỗi năm ông ấy chỉ tặng cô duy nhất một lần trong ngày sinh nhật do công ty tổ chức thế thôi.Giờ Thành là người thứ hai,người tặng một cách đầy tự nguyện và chân tình,vậy nên dù bó hos không phải là thứ ăn được thì cô nghĩ mình cũng nên trân trọng nó.

Nhưng mà tại sao Thành lại tặng oha cho cô,một người chỉ mới quen có vài tuần?Tự nhiên Diệu Lam nhớ đến lời cảnh báo của Đông Phong rằng Thành là một tay tán gái chuyện nghiệp,lẽ nào cô lại lọt vào tầm ngắm của anh ta?Mà nếu có điều đó thật thì anh chàng nhầm to rồi,mấy trò tán tỉnh lãng nhách  này may ra chỉ có mấy đứa con gái mộng mơ thích thôi chứ người như cô thì...chả xi nhê gì.Đong Phong thật đúng đắn khi ngăn cản cô thân thiết hơn với Thành,hình như anh ta tán gái theo thói quen gặp cô nào cũng tán,kiểu đổ thì tốt mà không đổ thì thôi.Sao anh ta lại phí phạm thời gian,tiền bạc và vẻ lịch lãm của mình vào cái trò vô bỏ này nhỉ?

Diệu Lam liếc bó hoa,vờ ngạc nhiên nhìn sang Thành.

"Ơ,sao anh lại tặng hoa cho em thế?"

Thành đút hai tay  vaio túi quần,nhún vai.

"À,anh định tặng hoa cho con bé trong quán bar nhưng người đưa hoa đến muộn,nó về mất nên anh tiện thể qua đây,vừa xem nhà cửa của em vừa tặng lại em luôn."

Diệu Lam xây xẩm mặt mày,phũ đến thế là cùng,hóa ra từ nãy đến giờ  cô đang huyễn hoặc bản thân rồi suy luận vớ vẩn.Giờ cô mới nhận ra,giữa Đông Phong và Thành tương khác nhau một trời một vực nhưng hóa ra lại có điểm chung,ấy là "phũ mồm",hễ mở miệng ra là khiến người khác cay đắng ngất trời luôn.

"sao?Em đừng giận nhé,vì em là bạn gái của em anh nên anh mới nói thật đấy!"

"Ơ...không phải bạn gái...là bạn thân thôi!"

"Thân thì cũng là bạn gái,thế chẳng nhẽ em là đàn ông à?"

Diệu Lam phì cười gật đầu,rồi đẩy cửa,mời Thành vào nhà.Vừa bước vào,Thành ngơ ngác nhìn quanh căn nhà,sau đó thốt lên vẻ đầy bất ngờ:

"Choáng thật"

"Sao anh?Em tự trang  trí đây!Trông cũng lãng mạn phết nhỉ?"

"Ờ...anh trong có vẻ hơi... trẻ quá!"

"Trẻ á?Cũng đúng,vì chủ nhận của nó cũng trẻ mà!"

"Ừ,trông em có vẻ chỉ tầm ba mươi chứ mấy,nhỉ?"

Lại phũ lần hai!Thật tình,ngay lúc này Diệu Lam chỉ muốn đuổi anh đi ngay lập tức.Nếu không phải vì anh có công giúp cô thuê được căn nhà này và có mối quan hệ thân thiết với chủ nhà giấu mặt kia thì cô đã tống cổ anh từ lúc nãy rồi.
Diệu Lam cố tỏ vẻ lịch sự,đặt hoa lên bàn,rót nước mời anh.Hai người nói bâng quơ vài câu,vì thực ra cũng chẳng biết nói chuyện gì.Thành có nhắc đến Đông Phong,khen Đông Phong may mắn hơn anh  vì có một người bạn luôn ở bên như Diệu Lam.Thi thoảng,cô thấy sâu trong mắt Thành có gì đó hơi u uất buồn,nhưng chắc do cô quá nhạy cảm thôi,vì một người có nhiều thú vui tiêu khiển như Thành thì sao mà buồn được.Thành ngồi im ngắm ngôi nhà một lúc rồi về,không quên dặn cô nếu có vấn đề  gì thì cứ gọi cho anh để sửa chữa,vì chủ nhà ở nước ngoài nên tạm thời các giao dịch sẽ thông qua anh.Thành xin số điện thoại của cô.Anh lật đi lật lại cái card rồi mỉm cười.

"Em là trưởng phòng nội dung cơ à?"
"Ở công ty nhỏ thôi!Anh đừng làm em ngại,em không có ý khoe khoang gì đâu,chẳng qua em mới đổi số nên không nhớ được."

"Ơ,anh có nói gì đâu,chẳng qua anh cũng có tí ghen tị với những người có việc làm thôi."

"Chẳng nhẽ anh không có việc để làm à?"
"Anh chẳng có việc gì ngoài ăn với chơi!"

"Không phải là không có,mà anh không thực sự muốn,hoặc chính bản thân của anh cũng chứa biết anh thực sự muốn gì nên mới thế!"

Thành gật đầu chép miệng,cô nói đúng,anh bây giờ còn chưa biết mình thực sự muốn gì nữa.Đôi khi,anh thấy cuộc đời mình cứ tưởng là sôi động,đông đúc,xôm tụ như những đêm ở vũ trường,nhưng kỳ thực trong lòng anh,cuộc đời chỉ như một sân khấu đã hết thời,vắng hoe và trống trải đến rợn người.

Thành rời nhà Diệu Lam,vừa lái ô tô vừa nhớ đến những lời nói của Diệu Lam  lúc nãy.Anh thật sự muốn gì?Không phảianh không biết nhưng những thư anh muốn lại thể tự cố gắng mà có được.Anh ước mình có thể được như Đông Phong,có một người bạn thật sự ở bên để kéo mình lại mỗi khi mình chới với suýt ngã.Anh chẳng có ai,nếu ngã thì một là chọn cách đứng dậy,hai là trượt dài theo cú ngã ấy,và anh đã chọn cách trượt theo nó vì sợ phải đứng dậy một mình.

Hồi nhỏ,Thành luôn nghĩ mình sẽ dựa vào mẹ,nhưng mẹ anh không những người mẹ khác,ngoài tiền ra thì mẹ anh chẳng cho anh thêm thứ gì.Anh lớn từ sự hững hờ của bố dượng và những nắm tiền mẹ dúi cho mỗi lần nhìn thấy mặt.Có đôi lần,Thành nói với mẹ là anh không cần tiền,nhưng mẹ bĩu môi nói:"Đến tiền mà mày nói không cần thì mẹ chẳng biết mày cần cái gì."Thành cay đắng nhận ra với mẹ, yêu thương gì cũng cần tới tiền.Từ đó,anh không đòi hỏi sự quan tâm của mẹ nữa.Mà thực ra anh sống thế nào,mẹ anh cũng chẳng để ý,bà chỉ cần biết anh đủ tiền tiêu một cách thoải mái là vui rồi.

Vài ngày sau khi Thành đến,một buổi tối,Đông Phong đột ngột gọi điện cho Diệu Lam,thông báo mình đang đứng trước cổng.Diệu Lam nuốt vội sợi mì tôm cuối cùng trong bát rồi lật đật chạy ra mở cổng.Ai chứ cậu ta mà đến thì phải mở cửa thật nhanh,không lại mất công nghe cậu ta càu nhàu,điếc hết cả tai.Cô vừa tra chìa khóa vào ổ đã thấy Đông Phong chỉ tay xuống dưới.

"Tôi mua cho bà cây hoa giấy đấy,bà trồng ở cổng thì tuyệt,như nhà bà ở dưới quên ấy."

Ôi,chuẩn quá!Thế mà tôi không nghĩ ra từ đầu."

"Ơ,thế ngoài an ra bà còn biết nghĩ cơ à?"

"Đấm cho một phát bây giờ!Vào đi!Nhưng ông mang cây đến vào buổi tối thì tôi trồng kiểu gì?"

"Kệ bà,tặng cây cho rồi còn bày đặt vặn vẹo."

Không để cho Diệu Lam nói gì,Đông Phong đã vội đặt cây hoa giấy sang một bên cổng rồi thản nhiên bước vào nhà.Diệu Lam lật đật chạy theo.

Đông Phong trố mắt nhìn ngôi nhà mà Diệu lam đã trang trí,lát sau ngồi xuống ghế,ngó nghiêng khắp nơi rồi buông một câu:

"Bà đã làm gì với ngôi thế nhà này thế?"

"Trang trí."

"Thế này mà gọi là trang trí thì cái bọn vẽ bậy ngoài phố phải gọi bà bằng cụ!"

"khỏi phải móc mỉa nhé!Tôi thích thế đấy!"

Đông Phong không nói gì,chắp tay lượn một vòng quanh nhà,miệng không ngớt lời chê bai mọi thứ mình sờ tới.Cậu đột ngột dừng lại trước bó hoa hồng đã hơi héo ở gần giá sách,nhíu mày nhìn nó.

"Hoa ở đâu ra đấy?"

"Được tặng!"
"Cái gì?Ai tặng?"

"Anh Thành!"

Diệu Lam trả lời câu hỏi nhát gừng của Đông Phong một cách thản nhiên.Nhưng khi nghe đến tên Thành,Đông Phong đột ngột thay đổi thái độ,lao đến cạnh cô,vẻ khó chịu hiện rõ trên gương mặt.

"Sao anh ta lại tặng bà?Tôi đã dặn bà là phải cảnh giác cơ mà!"

"Cảnh giác cái gì mà cảnh giác!Anh ấy chỉ ghét qua xem nhà cửa rồi dặn tôi mấy thứ liên quan đến chủ nhà thôi!''

"Thế thôi thì cần gì tặng hoa!Ông này cũng lắm chuyện quá!"

"Ối giời,anh em nhà ông phũ giống nha thôi,anh ấn bảo định mua hoa tặng cho cô nào ở quán bar nhưng không tặng được,nên mới dúi cho tôi."

Đông Phong thở phào nhẹ nhõm,không hiểu sao lúc vừa nghe thấy chuyện Thành tặng hoa cho Diệu Lam,cậu lại cảm thấy như tất cả mạc máu của mình đều dồn ngược lên não.Nỗi lo sợ mơ hồ nhưng quen thuộc ấy lại quay lại,bóp nghẹt trái tim tưởng chừng cứng cỏi nhưng thực ra lại vô cùng yếu đuối của cậu.Đông Phong đi đi lại lại trong nhà,dòm ngó tất cả mọi thứ nhưng chẳng có thứ gì trôi vào đầu cậu ngoài ý nghĩ mơ hồ đó cả,cậu cảm thấy hối hận vì đã để cho Diệu Lam thuê ngôi nhà này.

"Đáng lẽ bà không nên thuê cái nhà này!"

"Sao?Không phải ở đâu cũng có cái nhà giá thuê có vài triệu mà rộng rãi,đẹp đẽ thế này đâu ông tướng ạ!May là ông chủ này thuộc dạng không cần tiền nên tôi mới thuê được đấy!"

Đông Phong vẫn không dứt được ý nghĩ của mình,buộc miệng:

"Không ổn!"

"Sao lại không ôn?"

"Tôi thấy bà ở đây một mình không ổn,bà cho ai đó ở cùng đi,à,cái đứa béo béo ở công ty mà bà hay kể ấy,tên gì nhỉ?Phi Nga à?"

"Ông hâm à?Nó ở với bố mẹ nó cơ mà,hơn nữa đây có phải lần đầu tôi ở một mình đâu."

"Nhưng lần này không ổn,thật sự không ổn.''

"Tôi thấy ổn là được,tôi sẽ ở đây cho đến hết đời luôn."

Đông Phong quay lại,ngồi đối diện với Diệu Lam,nheo mắt nhìn cô.

"Thế bà không định lấy chồng à?"

"Ai lấy mà lấy!Ông đừng chạm vào nỗi đau của tôi."

"Ừ,bà nói cũng đúng,bà ế cha nó rồi!Bà cứ ở đây,đến khi nào già thì về quê ở nhà bố mẹ,nuôi gà mà làm thịt ăn."

Diệu Lam cảm thấy tự ái khi nghe Đông Phong buông lời "cay đắng" như thế,cô nổi giận,đạp chân cậu một cái khiến cậu ôm chân kêu oai oái.

"Ông có phải là bạn thân của tôi không đấy?Sao không an ủi bạn d9u77o5c câu nào mà lại còn phũ phàng thế hả?"

"an ủi cái gì?Tôi còn mong bà ế sưng ế sỉa lên cơ."

Diệu Lam  co chân định đạp cho Đông Phong một phát nữa nhưng cậu tránh kịp.Cậu đứng dậy lục lọi trong tủ lạnh của Diệu Lam mấy gói bánh và chai nước ngọt rồi ngồi ăn một cách ngon lành.Diệu Lam chưa bao giờ thấy cậu ta ăn mấy cái bánh ngọt mà hào hứng đến thế,chắc hẳn cậu ta đang đói lắm.

"Này,đói lắm hả?Tối chưa ăn gì à?"

"Chứ sao nữa,làm xong là phi đến đây luôn."

"Giời ạ,sao không nói sớm?"

"Để bà náu cơm chứ gì...Thôi,tôi chả phiền."

Đông Phong hí hửng cướp lời Diệu Lam mà không ngờ cô lại biểu môi với mình.

"Hâm à,ông mà đến để dành bụng chờ ông đến mời tôi đi ăn tối rồi,giờ tôi ăn mì no nứt bụng thế này thì ăn uống được gì nữa."

"bà ngồi đấy mà mơ đi bà,thóc đâu mà đãi gà rừng."

Đông Phong tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình trong sự lườm nguýt không thèm che dấu của Diệu Lam.Cô không ngừng kêu ca rằng số mình "nhọ" khi làm bạn với 1 đứa đẹp trai mà "vặn xị ra nước "như cậu.Đông Phong chẳng thèm quan tâm,ăn hết hộp bánh,uống hết chai nước rồi thản nhiên đứng dậy vươn vai...đi về!!!






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top