Chương 01- 02.


CHƯƠNG 1. Ân bích

   Mùa đông Mặc quốc vĩnh viễn đều xinh đẹp như vậy, vừa mới lập đông đã có một trận tuyết lớn phủ lên đô thành một màu trắng thuần túy tinh khiết. Ngay cả thâm cung đại điện hàng ngày sâm nghiêm vô cùng cũng có thêm vài phần không linh xinh đẹp.

  Mọi người chậm rãi bước đi trên tuyết, trên mặt là nụ cười vui sướng không thể che giấu. Đứng trước cổng thành là thị vệ nghiêm trang khí thế bức người, đứng thẳng ánh mắt trầm ổn, tay gắt gao nắm chặt trường thương lóe lên hàn quang sắc bén.

  Đích thực là cảnh tượng quốc thái dân an. Lúc này một hán tử cao lớn vừa hét to, vừa cưỡi tuấn mã màu đen phi nước kiệu giữa phố xá sầm uất, nhất thời một cảnh người ngã ngựa đổ. Thanh âm oán hận liên tiếp vang lên. Gã hán tử tự biết mình gây ra va chạm, tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng vẫn lớn tiếng giải thích. Người ở rất xa cũng nghe được thanh âm trong sáng mà chân thành tha thiết của hắn.

  Hán tử cưỡi ngựa đi tới trước một tòa nhà ở ngoại ô đô thành, thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa. Vừa gật đầu với thị vệ gác cổng tiến lên giúp hắn dắt ngựa, vừa hoang mang rối loạn vọt vào sân.

  Tòa nhà nằm ở chỗ hẻo lánh, hoang vắng, ít người ở, cơ hồ không có người qua lại. Sau lưng nhà là một tòa núi lớn, vào ban đêm còn phi thường yên tĩnh dẫn đến có vài câu chuyện đồn thổi rằng bên trong có quỷ.

  Tòa nhà này thoạt nhìn cũng không có vẻ gì xa hoa, thậm chí có thể nói là mộc mạc. Bất quá ở đại môn có hai bức tượng sư tử đá oai phong trấn giữ lại cấp cho nó vài phần sắc thái trang nghiêm. Ở cửa đứng gác có vài tên thị vệ, cho dù đang đứng nghiêm thì vừa nhìn đã biết là người trải qua huấn luyện.

  Bước vào tòa nhà sẽ phát hiện bên trong và bên ngoài là hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài tòa nhà là mộc mạc đến cực điểm mà bên trong xa hoa đến cực kỳ, hơn nữa loại xa hoa này cũng không phải dựa vào dát vàng dát bạc mà ra.

  Thiên Thanh Mặc Thạch, ngủ trên dó có thể kéo dài tuổi thọ, lại đông ấm hạ mát giá trị liên thành, đến nơi này lại chỉ là tảng đá ngoài trời. Hoa sen ngân tuyến ngũ hỏa, bên ngoài khó gặp mà ở đây lại nở rộ khắp nơi bên trong hồ nhỏ. Từ cái bàn nhỏ tới bình phong trong phòng tất cả đều từ hắc mộc trăm năm mà thành, tản ra mùi hương thản nhiên thơm ngát... Những đồ linh tinh như thế nhiều không đếm xuể.

Bên trong tòa nhà đẹp như một bức tranh quý làm người ta không dám khinh nhờn.

  Nhưng là giờ khắc này, hán tử to lớn vừa mới vọt vào lại giống như ruồi bọ nơi nơi bay loạn, cơ hồ lật tung cả tòa nhà, tìm mọi ngóc ngách, cũng không phát hiện được thân ảnh chủ tử nhà mình, gấp đến độ muốn bứt tóc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

  Chính trong thời điểm đang cuống quýt, hán tử vô ý vọt vào hậu viện, nơi này nguyên bản là nối giữa tòa nhà và dãy núi phía sau kia. Thời điểm gã tới lần trước, nhìn đến nó vẫn là một nơi hoang vắng, nhưng hiện tại lại biến hóa khiến cho gã nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

"Bất quá mới có mấy tháng ngắn ngủi, nơi này thế nhưng..." Hán tử ngốc lăng nhìn khung cảnh trước mắt thì thào tự nói.

  Mấy tháng trước, chủ tử muốn đem ngọn núi phía sau sơn trang tu sửa. Hắn chỉ biết chủ tử đối với rừng hoa đào đỏ như máu tươi, xinh đẹp mê hoặc thần trí trong truyền thuyết kia có hứng thú, mà đối với chủ tử nhà hắn mà nói, chỉ cần muốn cái gì thì nhất định phải có trong tay. Nhưng mà bích đào hoa trong truyền thuyết kia đã hơn trăm năm nay chưa từng xuất hiện như thế nào lại dễ dàng tìm ra thế kia.

Đương nhiên.. hắn cũng không hoài nghi năng lực vĩ đại của chủ tử nhà hắn...

Nhưng là khắp núi đồi phủ đầy cây hoa bích đào kia.. thực sư làm người ta rất rung động.

  Bích đào hoa, so với hoa đào bình thường màu trắng phấn hồng dịu dàng, đây lại là màu đỏ, đỏ tươi diễm lệ rực rỡ như màu máu... Càng gần nhụy hoa màu sắc càng đậm dần tới cuối cùng thành màu đen hẳn, bên trong màu đen lại lấp lánh phấn hoa ánh vàng, lưu quang tràn đầy. Cứ như thế bích đào hoa rực rỡ sáng lạn cùng tôn quý. Từ cổ chí kim để ca ngợi vẻ đẹp của hoa đều phải dùng những mĩ từ đẹp đẽ nhất.

  Bất quá, trong sách thuốc ghi lại, bích đào hoa còn có thể dùng làm dược liệu, hương thơm có thể mê hoặc lòng người, xuất hiện ảo giác. Trong sách trận pháp ghi lại, bích đào hoa là lựa chọn tốt nhất để bày bố trận pháp.

  Nghĩ đến đây hán tử không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Chủ tử mang từng đó hoa đào về trồng tại nơi này, chắc chắn không có khả năng gì cũng không làm, phía sau núi khẳng định đã bày bố trận pháp. Mà hắn đối với trận pháp chỉ là hiểu biết sơ sài, huống chi đây là tự tay chủ tử bố trí, nếu hắn không cẩn thận đạp sai một bước, chỉ sợ thật là vạn kiếp bất phục.

Trong lúc đang buồn rầu, hán tử liếc mắt liền thấy từ trong rừng đào một thân ảnh màu lục chậm rãi bước ra.

  Đó là một co gái nhìn rất bình thường, trong tay bưng một cái bàn gỗ, bên trên là vài cái khay khéo léo tinh xảo. Nàng mặc một thân quần áo xanh biếc, mái tóc đen được bối lên bởi một cây mộc trâm đơn giản, đôi mắt như một đầm nước sâu bình tĩnh không gợn sóng, trong lúc bước đi hơi thở trước sau không có chút hỗn loạn, bước chân lại nhẹ nhàng linh họat. Vừa thấy đó là người có thân thủ không tồi.

  Cô gái này thoạt nhìn không có gì đặc sắc như một hạ nhân thị nữ tầm thường, nếu ở trong đám đông sẽ hoàn toàn mờ nhạt nhưng vừa thấy rõ nàng, hán tử lại kinh hỉ mở to hai mắt, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt bước đi lên.

" Lưu Thấm tỷ tỷ , đã lâu không gặp, người vẫn xinh đẹp như trước a." 
Thật tốt quá cuối cùng cũng tìm được người.

Lưu Thấm thản nhiên liếc hán tử một cái rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục tiến về phía trước, thanh âm dường như tản ra hàn khí:

"Không cần, ta tự hiểu được."

Không cần vuốt mông ngựa, ta lớn lên chính mình dài ngắn cái dạng gì cũng hiểu tự hiểu được.

  Hán tử cùng Lưu Thấm ở chung đã nhiều năm, đương nhiên hiểu lời nàng nói có ý tứ gì, nụ cười trên mặt không khỏi có thêm vài phần xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác:

" Lưu Thấm tỷ tỷ, cái kia... chủ tử đang ở đâu? Ta có chuyện muốn hồi báo."

  Vừa mới lúc nãy còn hoang mang, vội vội vàng vàng, hán tử bây giờ đã bình tĩnh trở lại. Không biết vì cái gì, chỉ cần nghĩ có thể lập tức nhìn thấy chủ tử, tâm tình lo lắng không yên cũng mau chóng bình phục xuống, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra mà chủ tử hắn không giải quyết được.

Mà từ sau khi bọn họ gặp gỡ chủ tử không phải đã được chứng kiến nhiều kỳ tích rồi sao?

Hoặc là nói bản thân sự tồn tại của chủ tử bọn họ vốn dĩ đã là một loại kì tích thế gian.

___________________

CHƯƠNG 2. Lực lượng

 
Lưu Thấm vừa nghe xong ời hán tử nói, trong lòng đã hiểu rõ vài phần:

"Thất bại?"

Nàng biết là nhiệm vụ kia.

Hán tử ngượng ngùng cười, gật gật đầu. Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ được phân phó còn muốn chạy về cầu cứu chủ tử, chuyện như vậy quả thật có chút mất mặt.

  Lưu Thấm không nói gì thêm chỉ là chuyển một cái bàn nhỏ cho thị nữ khác liền xoay người đi về phía rừng đào.

  Hán tử hiểu ý lập tức đi theo. Dọc theo đường đi hắn gắt gao nhìn dưới chân Lưu Thấm. Bước chân bình thường tựa như không có gì kỳ lạ lại tựa hò như ẩn chứa quy luật đặc biệt, tựa như rừng bích đào kỳ lạ nơi đây.

  Bước chân Lưu Thấm nhẹ nhàng thoải mái, hô hấp như trước không suy suyển. Mà hán tử theo sau nàng đã sớm đầy đầu mồ hôi, thở hồng hộc, ánh mắt đã nhuốm vài phần mỏi mệt.

  Đi suốt thời gian khoảng một nén nhang, tiến vào sâu trong núi, hán tử mới thấy xa xa phía trong rừng đào loáng thoáng xuất hiện mấy thân ảnh.

  So với người có dung mạo bình thường bên cạnh hắn, thì mấy nữ tử hoặc ngồi hoặc đứng kia có thể xứng là tuyệt thế mỹ nhân. Thanh thuần, xinh đẹp, hào phóng, mỗi người một vẻ, mà tất cả đều là thị nữ của chủ từ nhà hắn. Nhưng là hán tử biết, người vô cùng bình thường bên cạnh mình mới có thể chân chính xưng là thị nữ thân thiết nhất bên cạnh chủ tử.

Lại đi thêm một đoạn, hán tử mới thấy được một thân ảnh thấp thoáng giữa tầng tầng màn lụa.

  Đó là một nữ tử như thế nào? Ở trước mặt nàng cho dù là mỹ nữ đệ nhất, đệ nhị cũng không tránh khỏi ảm đạm thất sắc vài phần. Nàng chỉ cần xuất hiện ở nơi nào đều không ai có thể bỏ qua nàng.

  Nàng vận một thân huyền sắc trường bào, mái tóc đen dày như thác nước được vấn lên nhẹ nhàng, hợp mắt, một tay chống trán, một tay gõ nhịp nhẹ nhàng lên nhuyễn tháp ở bên cạnh, tựa hồ đang có điều suy nghĩ.

  Kì thật vẻ đẹp của nàng không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhật nguyệt ảm đạm, chân chính làm người ta không thể quên là loại khí chất không thể nào hình dung tỏa ra từ trên người nàng. Giống như một hồ nước sâu không lường được, hấp dẫn vô số người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trong lòng chỉ có một ý tưởng duy nhất, vì nàng có chết cũng cam lòng.

"Phương Khuê, đến đây."
Thanh âm của nàng cũng giống như bề ngoài, mang theo vài phần khàn khàn.

"Chủ tử."
Vốn có vài phần lo lắng, trong nháy mắt nhìn thấy nàng, Phương Khuê liền trầm tĩnh trở lại, hướng tới nàng ôm quyền quỳ một gối xuống. Phương Khuê hơi hơi vuốt cằm, trong mắt mang theo vài phần quyến luyến.

  Ngồi ở trước nhuyễn tháp, một nữ tử thật cẩn thận vì nàng lấy cây nho che nắng quay đầu lại cười hì hì nói:
"Hắc, nghe nói Phương Khuê, nhiệm vụ của các ngươi thất bại?"
Nàng cười một bộ dáng phúc hắc, nhìn thế nào cũng thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

"Thanh Sở tỷ tỷ, ngươi đừng giễu cợt ta." Phương Khuê cười khổ, một lần nữa chuyển tàm mắt nhìn về phía chủ tử nhà mình, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu:"Chủ tử, thật xin lỗi..."

"Không cần phải thật xin lỗi."
Nữ tử đánh gãy lời nói của hắn, đồng thời cũng chậm rãi mở to đôi mắt, một con ngươi lóe hào quang, sâu kín không lường được.
"Ta đã hạ lệnh, chỉ biết các ngươi đã thất bại."

  Nói xong nàng ngồi dậy, mái tóc đen dài cũng theo động tác vừa động uốn lượn tung bay nhu thác nước. Nàng ngồi xếp bằng, hành vi thật không phù hợp với tiểu thư khuê các, nhưng hành động lỗ mãng như vậy do nàng làm ra lại mang khí thế dương dương tự đắc, một thân tôn quý không hề bị phá hư, ngược lại còn thêm vài phần hào sảng.

Nghe xong lời này của chủ tử, Phương Khuê không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về hía chủ tử.

"Đứa nhỏ kiêu ngạo luôn cần được dạy dỗ. Mà thất bại chính là phương thức trưởng thành tốt nhất."
Nữ tử thản nhiên nói xong, ánh mắt trầm tĩnh, để thị nữ mang giầy vào, đứng lên, chậm rãi đi vào trong núi.

Năm thị nữ đi theo nàng cũng tự nhiên đi phía sau.

  Chỉ có Hương Khuê bị lời nói của chủ tử làm chấn động một hồi không nói nên lời, ngây ngốc sửng sốt tại chỗ, vừa ngẩng đầu đã thấy đoàn người chủ tử đi rất xa phía trước, hắn vội vàng nhảy dựng gấp gáp đi theo.

Nhưng là trong quá trình này hắn vẫn luôn suy nghĩ ý tứ trong lời nói của chủ tử.

  Xác thực nhiệm vụ lần này được phân phó một tổ gồm hai đội nhỏ, mà hắn là đội trưởng cho nên tự nhiên trong lòng cũng hiểu biết về thuộc hạ. Ngoại trừ vài người phân bố trong giang hồ trên danh nghĩa không thuộc thế lực của chủ tử, từ khi chủ tử tiếp quản Thần Lâu, từ thực lực tới địa vị bọn họ gần như là tả hữu hộ pháp và Tứ đại cung chủ. Từ sau khi huấn luyện, tiếp nhận nhiệm vụ chưa từng thất bại. Thành tích như vậy làm nhiều người trong tổ không tránh được chủ quan. Bình thường trước mặt những người khác trong lâu cũng mang một bộ dáng thực kiêu ngạo.

Kiêu ngạo... đứa nhỏ sao?

  Nghĩ đến đây Phương Khuê cúi đầu cười khổ. Nếu không phải chủ nhân hạ mệnh lệnh này mà bọn hắn lại gặp thất bại đúng lúc thanh tĩnh lại bản thân, chỉ sợ về sau càng hung hăng sơ suất lại gặp phải thất bại lớn hơn.

Phương Khuê thở dài, bước nhanh hơn đi vào phía sau đoàn người, đi theo các nàng thong thả tiến về phía trước.

Cảm giác được hơi thở Phương Khuê tới gần, nữ tử cười nhẹ cao giọng nói:
"Ta đã lâu không hoạt động gân cốt, không bằng lần này mượn Huyết Sát Cung kia để luyện tập đi."

Lời vừa nói ra vài người phía sau nàng đều kinh ngạc không thôi.

Lưu Thấm luôn bình tĩnh, lần này trên mặt cũng xuất hiện vài phần ngạc nhiên:"Chủ tử, người muốn đích thân xuất thủ?"

"Ừ. Dù sao đối phương cũng là tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ, nên cho hắn chút mặt mũi không phải sao?" Nàng vân đạm phong khinh trả lời.

"Kia.. chủ tử có hay không muốn chuẩn bị kế hoạch một chút?" Phương Khê thật cẩn thận mở miệng.

Qua lần giáo huấn này làm cho hắn nhận thức rất nhiều sai lầm trong quá khứ. Bọn họ trước kia chấp hành nhiệm vụ luôn dựa vào ăn ý, chưa từng nghĩ qua kế hoạch gì cho nên làm một vài nhiệm vụ mang tính phiêu lưu rất nhiều. Hiện tại Phương Khuê thấy rõ sự tùy tiện trước kia của hắn, trở nên cẩn thận hơn nhiều.

  Nữ tử nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cẩn thận là chuyện tốt nhưng quá mức cẩn thận lại trở thành nhát gan. Phương Khuê ngươi phải nhớ cho kỹ."

Phương Khuê thân hình chấn động, lớn tiếng đáp: " Rõ, chủ tử."

"Chủ tử, nhưng cái kế hoạch kia..." Lưu Thấm có vài phần lo lắng mở miệng.

  Không phải nàng không tin tưởng vào năng lực của chủ tử nhưng cái Huyết Sát Cung kia cũng có chút thực lực, nếu không đã không làm cho hai nhóm sát thủ tinh anh kia tay không mà về, nếu chủ tử cứ như vậy tùy tiện đến...

"Với ta mà nói, không cần kế hoạch." Nàng hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn mọi người phía sau, thản nhiên nói: "Chỉ cần dùng năng lực, tuyệt đối có thể giải quyết." Ngữ khí của nàng quá mức tự nhiên, giống như chuyện vừa nói là một sự kiện hết sức bình thường.

  Nhưng nữ tử một thân huyền y đứng dưới tàng cây bích đào hoa lệ tuyệt mỹ, đóa hoa bay tán loạn đầy trời. Cảnh tượng ôn nhu mỹ lệ lại vì nàng mà cố tình sinh ra vài phần khí phách. Nàng khoanh tay đứng đó, không có bất kỳ hành động gì nhưng thân ảnh duyên dáng đó đủ để mê hoặc ánh mắt tất cả mọi người, điên đảo chúng sinh.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top