Chap 8

Liên đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần phòng ngủ. 'Mình thực sự đã làm việc đó?' cô nghĩ, vẫn còn chưa hết shock. Sau gần nửa giờ lắng nghe những câu hỏi từ Mei và trả lời bâng quơ chém gió thì nhiều, sự thật thì ếu có, cô đã được tự do để có thể ngủ. Tuy nhiên, giấc ngủ nó lại không thích cô. Mắt vẫn mở thao láo, đầu thì phát đi phát lại nụ hôn, một lần nữa, nghìn lần nữa trong đầu. Thậm chí cô còn không cho Al cơ hội để kịp phản ứng.

{}}{{}

Về cậu trai tóc vàng, giờ đây thể hiện sự sung sướng bằng cách đá phăng cánh cửa, cười rộng tới tận mang tai. "Và cậu bảo anh từ bỏ Liên sao?" Cậu hét lên, chỉ vào mặt thằng em đáng ghét.

"Tốt cho anh." Matthew nói, mắt chăm chú vào cuốn tiểu thuyết. "Cô ấy quý một tên mít ướt sao?"

"Phải, vì cô ấy hôn anh!" Mắt chàng trai Mỹ thực tế đang tỏa sáng rực rỡ cùng niềm vui. "Ngay trên môi, hơn nữa cô ấy...có thể đi trượt tuyết với chúng ta...vào mùa đông này!" Cậu nói thêm rồi nở nụ cười ngây thơ, mang hi vọng là em trai sẽ không quan tâm.

Thằng em trai cậu đâu hiếu thảo thế, nó đang nhảy lên đầy tức giận kia kìa. "Anh mời cô ấy?" Cái đầu cậu đỏ lên như nồi lẩu đang sôi vậy. Có lẽ hi vọng của thánh nhọ America đã không được chấp nhận.

"Đại loại thế, yeah." Cậu cúi xuống ra vẻ hối lỗi.

"Vậy anh có thể mang cả một buổi hẹn trên cả hành trình về quê hương, để gặp bạn bè, và sau đó em lại bị áp lực đè bẹp để rồi bị giục đi tìm kiếm thêm một buổi hẹn nữa?" Hình như đôi mắt màu tím-xanh đó đang nhấp nháy thì phải.

"Thôi nào! Cậu biết Ivan rất sợ anh mà! Liên cũng đâu có làm gì cậu đâu!"

"Đó không phải là vấn đề! Nếu em đi một mình, Carlos sẽ lại đánh em. Em không quan tâm tới mấy chuyện hẹn hò này nọ vì em muốn anh ở đó để cứu mình! Nhưng bây giờ thì anh đang coi Liên là một vị thần đó!" Có vẻ cậu khá thích xem anh mình lúng túng khi thấy tính cách khác hẳn thường ngày.

"Đi mà Mattie! Anh vẫn sẽ cứu cậu khỏi Carlos, anh hứa đó. Một anh hùng thì phải làm gì chứ?"

Ôi xin Chúa hãy nguyền rủa bộ mặt chó con đang nhìn con đi. "Được rồi, cô ấy có thể đi. Chỉ cần..." Cậu vẫy tay trong bực tức, trở về niềm vui cuộc sống là cuốn sách và chiếc ghế dài.

"Hiểu rồi em trai." Al cười toe toét. "Hẹn gặp lại vào sáng mai, anh có một số nghiên cứu cần làm."

"Nghiên cứu? Anh? Thế giới sắp tận thế à?"

Alfred im lặng nở nụ cười ẩn ý, một điều hiếm có, cậu nhoài người xuống chiếc ghế phía trước máy tính, bắt đầu đánh máy.

{}}{{}

"Liên! Có điện thoại!" Carol gọi lên từ cầu thang.

Ném quyển sách xuống, cô lăn xuống giường rồi đi xuống hành lang. "Tới đây!" Cô nhấc điện thoại ở trên chiếc bàn nơi mẹ nuôi đặt xuống, áp vào tai mình. "A lô?"

"Liên? L-Là em phải không?" Một giọng nói yếu ớt phát ra từ đầu dây bên kia vô cùng quen thuộc, nhưng cô không thể nhận ra nó. "Anh đây...Samyan." Hơi thở cô như ngừng lại khi nghe thấy cái tên đó. Làm thế nào cô lại quên được chứ? Gợi ý mờ nhạt từ chất giọng Thái Lan được thừa hưởng từ cha mình khiến cô chắc chắn rằng mình không hề nhầm. Những giai điệu ấm áp. Giọng của Al khác hẳn, nó trầm hơn rất nhiều.

"Làm sao mà anh...?"

"Có số em đúng không? Đó là một câu chuyện buồn cười, có một anh chàng kì lạ gọi tới, nói là 'Cậu muốn những con số này' sau đó đọc ra rồi cúp máy, Anh thậm chí còn không biết nó là của em cho đến khi nghe thấy giọng..."

Đầu Liên lại tua chậm cái cảnh từ tối qua lần nữa. "Nghe giống hệt hắn ta".

"Dù sao anh cũng rất vui. Bọn anh đã kiếm tìm các em lâu rồi."

"Tụi anh?" Thật tốt nếu đó là sự thật đúng như cô đoán.

"Yao tìm thấy anh và Soo Yung năm ngoái, ngay sau khi anh ấy bước sang tuổi mười tám. Tụi anh tiếp tục tìm em và Mei, nhưng đều bất khả thi."

Giờ nụ cười trên môi cô không khác gì tên ngốc tóc vàng là bao, cả hai người cùng đồng thanh. "Trại trẻ mồ côi đáng ghét."

"Em rất nhớ anh, anh trai ạ."

"Anh cũng thế."

"Vậy anh ở đâu? Vẫn còn trong nước đúng không?"

"Phải. Yao nói tụi anh nên thăm hai em vào cuối tuần. Địa điểm cũ thì sao? Còn nhớ nhà hàng đó chứ?"

"Tất nhiên. Em vừa mới ở đó vào tối qua."

"Tuyệt, gửi lời chào cho Mei hộ anh nhé"

"Anh cũng vậy." Cô tươi cười rạng rỡ treo điện thoại lên. "Mei! Dậy đi!" Cô xông vào như thế đó là sáng giáng sinh, khi hai người còn nhỏ.

Cô bé tóc nâu nhỏ xoay người, rên rỉ. "Gì ạ?"

"Tin mới!"

{}}{{}

"Ai lại điên tới mức đến đây vào bảy giờ sáng ngay nghỉ chứ?" Matthew lẩm bẩm, mở khóa. Mắt liền mở to với Liên trước mặt mình. "Chào buổi sáng?"

"Hey Matthew, Al đã dậy chưa?"

"Cô đang đùa à? Al, dậy sớm vào thứ bảy? May mắn lắm mới có thể thấy anh ta tỉnh táo vào buổi trưa!"

"Ai cơ, anh á?" Al hỏi, đang đứng trong góc nghiêng đầu. "Hey Liên!"

Cô mỉm cười rạng rỡ, khiến Matt sợ hãi lùi lại. Cậu con trai không liên quan vừa đi, ngay lập tức Al nhận được một cái ôm tình cảm. "Cảm ơn rất nhiều!"

Khuôn mặt cậu sáng lên. "Tôi tìm đúng người à?"

Liên thả cậu ra, vẫn giữ trong tầm tay. "Có bao nhiêu người tên Samyan cậu đã gọi?"

"Một ít...nó không hẳn là một cái tên phổ biến..."

"Vậy...giờ có lẽ tôi sẽ có một vài kẻ bám đuôi?"

Cậu nhìn cô cùng đôi mắt mở to, có ít lửa ghen bên trong. "Nhưng tôi sẽ là người hùng và bảo vệ cậu khỏi những kẻ đáng sợ ở Châu Á."

"Hay thật." Cô nói, nhướn mày. "Nhưng tôi chấp nhận nó."

"Có nghĩa là tôi được nhận thêm một nụ hôn nữa?"

"Đây không phải cơ hội Al à." Cô vỗ nhẹ lên má cậu. "Thay vào đó, cậu sẽ được gặp anh em tôi vào tuần tới."

"Giống như gặp mặt gia đình á?"

Cô gái Việt nhún vai. "Có vẻ thế. Yao sẽ mang những người khác theo, đúng lúc chúng ta đi chơi với nhau. Cậu nên đi."

"Tuyệt vời. Tôi rất vui vì nó đã hiệu quả, họ đã liên lạc với cậu."

Một nụ cười nữa lại nở trên môi cô. "Tôi cũng vậy. Cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Bất cứ điều gì trừ việc xóa nụ hôn ngày hôm qua ra khỏi bộ nhớ của cậu."

"Ồ không, tôi sẽ giữ lại nó nếu cần đe dọa. Những gì tôi cần làm là mời bạn bè cậu tới để xem cậu nhạy cảm với phim kinh dị thế nào thôi."

Mắt cậu nheo lại. "Cậu không được làm thế."

"Tôi biết Kiku có một bộ sưu tập khá là phong phú. Gil thì chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để thử thách cậu." Cô hoàn toàn toe toét bây giờ.

"Vậy cậu lo lắng về những kẻ quấy rầy à?"

"Này, cuộc sống như một cuốn sách đang mở. Bất cứ độ tuổi nào, miễn là người cậu yêu quý thì cũng là bạn tôi."

"Cậu khá là giỏi trong việc tìm hiểu thông tin nhỉ."

Cậu may mắn nhận thêm một cái hôn lên má, cùng lời chia tay đỡ bạo lực hơn bình thường. Cậu vẫn không rời mắt nhìn cô quay lại nơi chiếc xe ô tô (mượn từ Carol) đang đợi.

"Anh là một dân chơi. Một dân chơi thực sự!" Matthew đứng ở cửa hành lang dẫn vào căn bếp. "Hãy ghi nhớ điều này, em không muốn ở trong địa ngục cùng với Carlos vào mùa đông này nữa đâu."

"Thằng con trai nào cũng có quyền được mơ Mattie ạ." Al thở dài kiểu bựa chuối, khoác qua vai em trai. "Và anh sẽ mơ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top