Chap 4 - Date ?
Chiếc xe chạy băng băng trên đường.
Trên xe...
Sự im lặng bủa vây hai người. Anh thì tập trung lái xe, thỉnh thoảng ngón tay lại đập đập lên vô lăng. Hạo Đông buồn chán ngắm nhìn đường phố về đêm, thỉnh thoảng đảo mắt sang bên cạnh mình rồi nhanh chóng đảo lại. Chẳng biết cậu nghĩ gì nữa, cứ đăm chiêu vào khung cửa kính ô tô. Không gian chỉ có vẻn vẹn tiếng thở và tiếng ù ù của đường phố. Bầu không khí im lặng quỷ dị. Rồi là tiếng radio vang lên bài Hao Shiang Ni , Hạo Đông ậm ừ hát theo.
" Cậu... từ đâu tới ?" _ Nam Phong lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Hạo Đông giật mình, nhấc cằm ra khỏi tay, quay sang nhìn anh.
Vẫn cái thái độ ngơ ngác ấy... Xem ra đầu óc cậu để trên chín tầng mây rồi.
" Tôi hỏi, cậu từ đâu tới. " _ Anh nhíu mày
" Tôi.. từ thành phố T lên đây làm việc, ở thủ đô này, mọi việc kinh doanh đều rất được ưa chuộng, rất thích hợp để tôi phát triển ước mơ của mình."
" Ước mơ sao ?" _ Anh bắt đầu cảm thấy thú vị.
" Đúng rồi, tôi luôn muốn mở một quán cafe của riêng mình mà. "_ Hạo Đông hào hứng.
Anh nhếch môi. Rẽ vào một nhà hàng 5 sao sang trọng. Hạo Đông trầm trồ, không nghĩ Nam Phong có thể xa hoa đến vậy. Mở cửa xe, anh ném chìa khóa cho cậu phục vụ, nhìn cậu đang giương mắt ngắm vẻ đẹp của nhà hàng, liền không giấu được nụ cười.
" Định đứng ở đó đến bao giờ nữa."
Hạo Đông nhìn anh, rồi lon ton chạy theo anh lên thang máy.
Trong thang máy..
Người phục vụ không hỏi han gì, bấm luôn vị trí tầng cao nhất. Hình như anh đã quá quen thuộc với nơi này. Cậu bắt đầu sởn da gà.
Cánh cửa thang máy vừa mở ra, trong lòng Hạo Đông đã có xúc động muốn khóc. Trên tầng thượng của khách sạn là một nhà hàng kiểu Pháp vô cùng sang trọng, chói mắt. Nam Phong và Hạo Đông bước vào, bồi bàn liền chuẩn bị ngay chỗ ngồi đẹp nhất. View nhìn toàn cảnh thành phố , thật đẹp quá đi ! Ngồi xuống ghế, Hạo Đông cầm quyển menu to tướng trên tay, cứ nhìn giá của món ăn rồi lại nhìn anh, toàn những thứ mà có đi làm cả đời chắc cậu cũng không thể có được. Cái gì mà toàn mấy triệu một món thế này ? Cậu chết mất, cái chốn này không phải của cậu, tuyệt đối không phải!
" Cứ tự nhiên chọn món mình thích. " _ Anh nhâm nhi Sâm panh
Hạo Đông nhìn cuốn menu thêm một lúc rồi đặt nó xuống bàn, nhắm mắt nuốt nước bọt. Trời ơi lần đầu tiên cậu thấy một con người xa xỉ trên cả xa xỉ thế kia. Người này chắc chưa bao giờ... A đúng rồi ! Mắt Hạo Đông sáng lên.
" Nam Phong này. "
Anh nhướn mày, đưa mắt nhìn về phía cậu. Ôi cái dáng ngồi uống Sâm Panh, đôi mắt ấy, phong thái ấy, thật muốn ăn thịt quá !
" Anh phải tận hưởng cuộc sống đi chứ. "
Nói xong, cậu đứng dậy, kéo con người đang ngơ ngác kia ra khỏi cái chốn "bóng bẩy" đó.
Anh có ý định đi lấy xe thì bị cậu ngăn lại. Bàn tay liền chỉ vào tấm biển "Thuê xe đạp" cách đó không xa.
Hạo Đông kéo tay Nam Phong băng qua đường.
Trong không khí đêm thu se lạnh, hai chiếc xe đạp chầm chậm chạy quanh sông A. Hạo Đông đạp nhanh hơn Nam Phong một chút, cậu khoan khoái hưởng thụ cái không khí trong mát ngọt ngào nhuốm mùi hoa sữa cuối thu.
Nam Phong bỗng đạp lên.
" Trời đẹp, thật sai lầm khi tôi đã đi ô tô. "
Hạo Đông cười thầm. Mấy gã nhà giàu làm sao có thể biết hưởng thụ cuộc sống chứ. Suốt ngày chỉ đi làm cậu ấm cô chiêu trên những cái đĩa dát vàng dát bạc thôi.
" Anh chưa bao giờ đạp xe như thế này ?."
Nam Phong ngại ngùng lắc đầu. Đúng như cậu dự đoán.
" Vậy thì hôm nay, Hạo Đông tôi sẽ để anh mở mang đầu óc."
Cậu đạp nhanh hơn, dẫn trước để làm hoa tiêu. Anh theo sau, đi tới những nơi mình chưa từng biết.
.
Khu chợ đêm đông đúc. Nam Phong nhìn đã thấy ngột ngạt, anh chúa ghét những chỗ đông người. Loáng một cái bị móc túi như chơi. Không hiểu sao thanh niên kia lại hào hứng đến vậy. Cậu kéo anh qua dòng người tấp nập. Nam Phong phải cố chen chúc mới theo kịp được Hạo Đông. Ra đến chỗ bán đồ nướng, từng làn khói thơm lừng nghi ngút bay lên từ những xiên thịt nướng, gà nướng,.. cậu liền dừng xe lại. Hạo Đông cầm lấy một que cánh gà, hít hà tận hưởng mùi thơm nức rồi giơ ra trước miệng Nam Phong. Anh thoáng do dự, nhưng rồi cũng bị hương vị mê hoặc ấy hấp dẫn mà cắn thử một miếng.
" Thật ngon. "
Anh cứ như một đứa trẻ lần đầu được ăn cánh gà vậy. Rồi tốc độ ăn của hai người ngày càng tăng, hết cái này đến cái khác. Cuối cùng...
Hạo Đông đếm đúng 30 xiên thịt nướng được vứt chỏng chơ trong thùng rác. Và hình như cậu ăn có 5 xiên chứ mấy. Hạo Đông tròn mắt quay sang nhìn con người đang mãn nguyện lau mép kia. Không biết nên bái phục hay trách móc nữa. Tính tiền xong, Nam Phong trông như vẫn còn thèm lắm.
"Đồ ăn vừa rẻ lại vừa ngon nữa, Hạo Đông à, sao cậu biết được những chỗ thế này."
Cậu lại thêm khinh miệt mấy gã nhà giàu.
" Còn nhiều chỗ mà anh chưa biết lắm." _ Hạo Đông hướng mắt về khu vui chơi.
Hai người nhìn nhau, cười. Rồi hối hả chạy đến FantasyLand...
Nam Phong và Hạo Đông chơi hết cái này đến cái khác, ăn từ cái này đến cái nọ. Nào thì ném bóng mãi mà không vỡ nổi một cái cốc, rồi chém giết lẫn nhau trong trò chơi điện tử, còn tốn bao nhiêu tiền mà chả gắp nổi con gấu bông, hò hét trong rạp phim 4D, rồi đến những trò chơi mạo hiểm như rơi tự do, vòng quay chết chóc. Hạo Đông tái mét mặt nôn ọe sau khi đi tàu lượn siêu tốc, Nam Phong xót xa vuốt ve lưng cậu để trấn an tinh thần. Một đêm quả là hết sảy.
.
1h đêm..
Hai người lên đỉnh cao nhất của tháp B - nơi có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố. Cậu và anh ăn chung một hũ kem khổng lồ đứng nói chuyện phiếm, cười đùa không ngớt. Bỗng Nam Phong dừng lại, suy tư một lúc. Hạo Đông cũng không nói gì nữa mà ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn tuyệt vời này. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố A tựa như được bao phủ bởi hàng gàn ánh đèn lung linh, rực rỡ vậy. Và anh, anh đang đứng rất gần cậu, một khoảng cách mà cậu không thể ngờ tới. Nam Phong cứ thế trầm mặc, hướng đôi mắt mông lung khó đoán về phía khung cảnh xa xăm phía trước. Ngắm nhìn anh, trái tim Hạo Đông lại bất giác loạn nhịp, đập rộn ràng như lần gặp đầu tiên. Cậu đã rung động trước anh rồi sao ? Không, không thể. Cậu liền xúc một thìa kem thật to đút vào miệng. Vị kem bạc hà lạnh toát khiến cổ họng Hạo Đông không chịu nổi mà ho khẽ. Cậu che miệng, cố nuốt nó xuống như nuốt một thứ tình cảm đáng ghét. Kem trôi tuột xuống cổ họng khiến nó lạnh toát, vị bạc hà cay cay ngọt ngọt vẫn còn dư đọng trong miệng. Hạo Đông thở dài..
Bỗng, giọng nói trầm mặc vang lên.
" Ly Americano tôi uống, là do cậu pha chế phải không ? "
Cổ họng Hạo Đông không còn nói được gì sau thìa kem vừa rồi. Cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu .
" Vậy đừng để ai khác pha chúng nhé. "
Nam Phong quay sang nhìn cậu, mong chờ câu trả lời.
Hạo Đông mặc dù cổ họng đã khản đặc nhưng vẫn cố đáp lại.
" Sẽ không bao giờ..."
Anh khẽ cười, nụ cười khiến con tim Hạo Đông thoáng một lần lỡ nhịp.
.
Hãy pha Americano cho anh, vì mỗi lần em pha, anh chỉ muốn uống nó đến hết đời...
_End Chap 4_
Chap này hơi bị dài nha, tâm huyết của au hết cả vào tập này đó. Mong các bạn ủng hộ để au có động lực ra chap mới nhaa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top