Chương 8: Vệ Uyên
"Tô tiên sinh, mấy ngày nay nó cử động liên tục, có phải bị bệnh gì không?" Kiều Trạm trông ngày trông đêm, cuối cùng Tô Trạch Ân mới tới, chộp lấy tay ông như cọng rơm cứu mạng không ngừng hỏi.
"Lần trước ta rời đi quên nói cho ngươi biết, tính ra cùng đã đến ngày, không ngờ lại khiến ngươi lo lắng." Tô Trạch Ân bật cười, "Nó là ở muốn chào hỏi ngươi. Đây là thai động, tiểu gia hỏa khỏe mạnh lắm."
"Ta còn tưởng rằng..." Kiều Trạm buông tay Tô Trạch Ân ra, thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống chiếc đệm dày, "Ta còn tưởng là do bánh bao có vấn đề, sợ tới mức ta mấy ngày này một cái cũng chưa dám ăn, thèm chết ta."
"Ta thật ra vẫn luôn muốn hỏi ngươi, sao ngươi lại thích bánh bao như vậy?" Tô Trạch Ân ra hiệu cho Kiều Trạm đưa tay ra bắt mạch.
"Ngày tướng quân nhặt được ta, thứ đầu tiên ông đưa cho ta là bánh bao nhân thịt. Đó là lần đầu tiên ta ăn đồ nấu chín. Cho dù sau này ta có ăn đồ ăn ngon hơn gấp trăm lần thì vẫn chỉ thích bánh bao hấp. Mỗi lần ăn bánh bao ta đều đặc biệt hạnh phúc, đều có thể nhớ đến lần đầu được ăn bánh bao. Ta nghĩ vĩnh viễn đều khoái hoạt như vậy." Kiều Trạm gương mặt ửng hồng, đôi mắt đơn thuần thanh triệt như một đứa nhỏ.
"Vậy ngươi phải chăm sóc thân thể thật tốt, sinh ra bảo bảo thật khỏe mạnh." Tô Trạch Ân bắt mạch, giơ tay nhéo nhéo gương mặt trắng trẻo phúng phính như bánh bao của thiếu niên đối diện, nói: "Hết thảy đều bình thường, cứ tiếp tục uống thuốc theo kê đơn của ta."
"..." Gì mà do bánh bao hại, Tô tiên sinh thật sự không hiểu nổi.
Sau khi biết đó là thai động, Tô Trạch Ân lại bảo y ăn nhiều cơm và trái cây hơn. Năn nỉ một hồi Tô tiên sinh mới nói: "Bánh bao cũng có thể ăn nhiều", Kiều Trạm cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại trước mặt Tô tiên sinh ăn uống thỏa thích.
Mấy ngày này Kiều Trạm phi thường thích ngủ, người cũng mập ra không ít, xương bả vai hiện rõ ngày trước giờ đã được bao bọc bởi da thịt tròn trịa, nhưng cả người thoạt nhìn càng có ý vị mê người (Nội tâm Tô Trạch Ân: Ngươi xác định không phải dựng vị?) Tô Trạch Ân mỗi lần bắt mạch đều rất hài lòng. Thời điểm bận rộn với sự vụ của đà chủ, y thường thay một chiếc áo choàng to rộng dị thường, lấy lí do sợ lạnh mà mặc thêm hai hoặc ba lớp áo. Thoạt nhìn không quá rõ ràng, nhìn từ xa y trông như tiểu công tử béo béo còn sợ lạnh.
"Tô tiên sinh, ta luôn cảm thấy hài tử của ta đặc biệt nhỏ", Kiều Trạm vừa uống thuốc vừa phàn nàn, "ngày đó ta nhìn thấy lão bà của Lưu thúc đang mang thai, nàng mới năm tháng, bụng cũng to như của ta bây giờ. "
"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, ta làm dược thiện, ngươi liền ăn uống đầy đủ, đảm bảo tiểu hỗn đản trong bụng ngươi sinh ra khỏe mạnh." Tô Trạch Ân trắng mắt liếc thiếu niên mập mạp không biết trời cao đất dày phía đối diện, "Ai nói hài tử lớn nhất định là chuyện tốt, hài tử nhỏ là không tốt? Trong đầu ngươi nghĩ cái gì vậy hả? Bình thường ngươi bủn xỉn tham tài cũng thôi đi, hiện tại dưỡng hài tử cũng ghen với người khác là sao..."
Kiều Trạm xấu hổ không biết chui vào đâu.
Thẩm Mộ cảm thấy mình lúc ngủ luôn bất an, vô pháp bình tĩnh đi vào giấc ngủ, luôn có chuyện gì đó canh cánh trong lòng. Kiều Lễ luôn thấy hắn thất thần, hỏi đất mà hắn đáp thiên liền giận dỗi chạy về Vân Minh thành. Thẩm đại minh chủ trước nay chưa bao giờ biết dỗ dành, thích thì đi, bổn minh chủ không hầu hạ.
Chỉ là luôn lơ đãng nhớ tới tiểu ám vệ đang xoay tròn giữa tiết lạnh kia. Chưa từng có người nào dám cự tuyệt bổn minh chủ, thế mà y cũng dám. Cái này làm cho Thẩm Mộ cảm thấy dị thường ngoài ý muốn cùng bị khiêu khích. Có vẻ như hắn thực sự quá nhàn rỗi, có lẽ hăn nên làm theo lời gia gia, tìm một nữ nhân biết an phận thủ thường để thành thân sinh con.
Tin tức Thẩm gia tiểu vương gia muốn kết hôn chưa đầy nửa ngày đã truyền khắp thành Giang Dương. Đùa chắc, Võ lâm minh chủ soái khí lắm tiền nhà họ Thẩm ai có thể cưỡng lại được? Chưa đầy hai ngày, cửa Thẩm phủ đã bị nhóm bà mối đá rơi một khối. Hoàng Thượng dù bận trăm công nghìn việc cũng phái người đưa tới bức họa chân dung của các tiểu thư quý tộc để Thẩm minh chủ lựa chọn.
Đứng trong điện Hồ Quang có mười mấy quan viên chi nữ diện mạo bế nguyệt tu hoa. Nhưng trong mắt Thẩm minh chủ: Haizz, ngoại hình... cũng tạm, nhưng nếu xứng cùng hắn thành thân...này quá gầy, người kia quá đen, này quá thấp, còn người kia thì béo quá... ý, người này? Không được, quá trắng...
"Các vị cô nương, Thẩm mỗ hôm nay thân thể có chút không khoẻ, hay là...... Chúng ta hẹn ngày khác?" Thẩm Mộ thình lình mất đi kiên nhẫn, nhưng vẫn khách sáo bảo trì phong độ.
"Thẩm công tử ngươi làm sao vậy?" nữ nhi nhà Hộ Bộ thượng thư quan tâm tiến lên một bước, "Thần nữ biết một ít xoa bóp, giúp đỡ ngài cường gân hoạt huyết, cường thân kiện thể."
"Thần nữ cũng hiểu chút y thuật, hay để thần nữ bắt mạch cho Thẩm công tử?" Lễ Bộ thị lang nữ nhi không cam chịu, cũng tiến lên nói.
"Thẩm công tử, ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố thân thể của mình a, bằng không thần nữ sẽ rất khổ sở......" nữ nhi nhà Tây Môn tướng quân không có bản lĩnh gì, bất lực tiến lên nói một câu quan tâm.
Thẩm Mộ như chạy trốn về Thủy Mộc Thanh Hoa. Nữ nhân thạt là đáng sợ.
Gần đây có rất nhiều người dị tộc đến Mặc Ninh thành, tự xưng là tới Trung Nguyên làm ăn buôn bán. Kiều Trạm không yên tâm, phái Mộ Thập Bát để mắt đến những người này.
Hiện tại cục diện trong triều hỗn loạn, đương kim Thánh Thượng long thể có bệnh nhẹ, thật sự nói không chừng ngày nào đó hướng gió liền thay đổi. Chung quanh biên thuỳ tiểu quốc đều như hổ rình mồi lăm le Giang quốc Trung Nguyên, liền chờ Hoàng Thượng băng hà, lợi dụng hỗn loạn dù không đoạt được lãnh thổ, cũng đoạt được vàng bạc châu báu. Quân chủ nhiều quốc gia đã phái mật gián thâm nhập nội bộ Giang quốc để sớm tính toán lập kế hoạch cho tương lai của mình.
Tin tức mà Mộ Thập Bát truyền ra mấy ngày qua cho thấy những người này làm ăn rất có trật tự, nhìn thì rất bình thường, nhưng điều này lại rất bất thường. Kiều Trạm quyết định tự mình kiểm tra xem, rốt cuộc thì chỉ số thông minh của y cũng cao hơn Mộ Thập Bát một chút. (Nội tâm Mộ Thập Bát: Ha hả (tay thủ thế))
Một nam nhân cao lớn bước vào Hồng tứ tửu lâu, từ phía sau trông y thân hình tráng kiện, quần áo là tơ lụa thượng hạng không nhiễm một hạt bụi. Mái tóc đen được búi bằng trâm gỗ đàn hương đơn giản. Cả người tiêu sái toát ra một tia lười biếng, bên môi mang ý cười, tửu lâu vốn ầm ĩ nhất thời im lặng vì nam nhân đột nhiên bước vào như trích tiên này.
Kiều Trạm chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vén áo choàng lên, uể oải tựa người vào ghế. y bảo tiểu nhị mang cho mình một ấm trà Phổ Nhĩ và một xửng bánh bao nhân thịt bò.
"Thiếu gia, tổng cộng là năm đồng bạc." Tiểu nhị mỉm cười nhìn thiếu niên mập mạp, khí chất tao nhã này, tuy rằng mập mạp lại soái như vậy, xem y ăn mặc hẳn là bộ dáng con nhà có tiền, ra tay chắc chắn hào phóng, nói không chừng có thể cho mình thưởng vài đồng bạc...
"Cái gì?" Sự tưởng tượng của tiểu nhị bị cắt ngang bởi giọng hét chói tai dị thường của thiếu niên mập: "Ăn cướp sao, những năm đồng bạc!"
Tiểu nhị: "..."
"Bánh bao ta mua ở quán trà cạnh tửu lâu của ngươi chỉ có giá ba đồng một cái!" Kiều Trạm biểu tình khó có thể tiếp thu đánh nát mộng trong lòng tiểu nhị.
"Công tử, chúng ta đây là trà Phổ Nhị thượng hạng, thịt bò cũng là loại thịt mỗi ngày đều đưa đến thành chủ gia." Tiểu nhị vẻ mặt thất vọng giải thích với vị công tử mập keo kiệt.
"Vậy các ngươi giá cả cũng không đúng! Bò vàng cũng chẳng đắt như thế..." Kiều Trạm tiếp tục nói lý, nhưng đột nhiên bị cắt ngang bởi một giọng nam trầm rất có sức thuyết phục ở đằng xa, người nọ đứng dậy và chậm rãi bước tới, "Tiền trà của vị công tử này ta trả."
Người tới nội công thâm hậu, thậm chí cùng chủ tử cơ hồ không phân cao thấp, đến tột cùng là ai?
"Không cần, số tiền này ta vẫn có thể mua được." Kiều đà chủ bị sỉ nhục, quyết đoán mà móc ra túi tiền, liều mạng che giấu phản ứng thống khổ trên mặt vì tim đang rỉ máu, đem bạc đập mạnh lên mặt bàn. "Đây, còn một văn bạc, thưởng ngươi."
Sớm biết ta đã nhờ Mộ Thập Bát hỏi thăm giá bánh bao của các quán gần đây thì tốt rồi!
"Ta thay mặt vị thiếu gia này thưởng cho ngươi." Người kia lấy ra một đồng bạc, sau đó moi 1 văn tiền mà Kiều Trạm đập lên bàn đưa cho tiểu nhị, tự nhiên ngồi xuống đối diện Kiều Trạm "Lại thêm một lãnh hàn hương."
"Được rồi! Khách quan chờ một lát!" Tiểu nhị mừng rỡ, cao hứng phấn chấn mà chạy xuống lâu. Này mập mạp công tử đúng là quý nhân a!
"...... Vị công tử này, bên kia có rất nhiều bàn trống." Kiều Trạm ôm bả vai đầy mặt phòng bị, khó chịu mà nhìn nam nhân anh tuấn bộ dạng phi thường tự nhiên phía đối diện.
"Tại hạ chỉ muốn cùng công tử kết bằng hữu mà thôi." Nam nhân chớp đôi mắt phượng xinh đẹp của mình, cúi về phía trước, rất gần với Kiều Trạm, "Ta tên là Vệ Uyên."
"Ta không muốn kết bằng hữu." Kiều Trạm cầm đũa đưa lên miệng gặm gặm, sau đó quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàn toàn không để ý tới.
"Kiều đà chủ thái độ này," Vệ Uyên ôm cánh tay nhàn nhã mà dựa vào trên ghế, "Chúng ta còn làm ăn buôn bán thế nào a?"
Kiều Chiến vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu nhìn gã với ánh mắt nghi ngờ cùng cảnh giác.
"Kiều đà chủ không cần khẩn trương, ta là thương nhân, tới mặc ninh thành đương nhiên muốn điều tra tin tức về người đứng đầu trong thành một chút." Vệ Uyên híp mắt nhìn Kiều Trạm mím môi, không chút để ý mà sờ sờ cằm.
Người này võ công xuất sắc, giỏi dùng kiếm, nội lực như thế này, cho dù ở thời kỳ đỉnh cao, dưới tay gã cũng chưa chắc có thể vượt qua được năm mươi chiêu, sao có thể chỉ là một thương nhân? Rõ ràng có thể thu nội tức, không bị người phát hiện, lại không cố kỵ mà bày ra tới. Người này quả thực không đơn giản, y không được bất cẩn, xem ra vẫn phải cũng gã lui tới. Kẻ nguy hiểm như vậy nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu không nếu thuộc hạ của gã vào thành Giang Dương thì chủ tử và Quốc công gia ở thành Giang Dương sẽ gặp nguy hiểm.
"Nếu là Vệ công tử muốn cùng Kiều mỗ kết giao bằng hữu," Kiều Trạm giơ lên chén trà ý bảo Vệ Uyên, "Kia đúng là vinh hạnh của kiều mỗ. Ta lấy trà thay rượu, vệ công tử cứ tùy ý."
"Nếu đã là bằng hữu, vậy thì Vệ Uyên xin Kiều huynh giúp đỡ một chút chuyện, sau khi sự thành, sẽ không cô phụ kiều huynh." Vệ Uyên giơ tay uống cạn chén rượu trong tay, ngồi thẳng thân thể và mỉm cười nhìn Kiều Trạm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top