Chương 6. Kiều Trạm phát hiện mang thai
"Kiều thị vệ, ta cần nói cho ngươi biết về thân thể hiện tại của ngươi." Sau khi kiểm tra vết thương của Kiều Trạm, Tô Trạch Ân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngoài chóng mặt và đau bụng, gần đây ngươi có bất kỳ triệu chứng buồn nôn hoặc buồn ngủ nào không?"
"Có. Những phản ứng này không phải là phản ứng bình thường khi bị ngộ độc sao?" Kiều Trạm kéo vạt áo lại, ngồi thẳng thân thể dò hỏi Tô Trạch Ân, "Chẳng lẽ ta mắc bệnh gì nặng sao Tô tiên sinh?"
"Ta nghi ngờ ngươi..." Tô Trạch Ân xoa tay rối rắm không thôi, "Ngươi......"
"Tô tiên sinh ngài nói đi, mặc kệ bệnh gì, ta đều chịu trụ," Kiều Trạm ngoài miệng nói, trong lòng vẫn là khó tránh khỏi nắm lên, "...... Ám vệ đều không sợ chết."
"Ngươi tựa hồ có hai tháng có thai......" Tô Trạch Ân quay đầu về phía cửa, cảm thấy xấu hổ không thôi.
"..."
"..."
"Tô tiên sinh lời này thật sự?" Kiều Trạm lấy lại giọng điệu vì bị sốc, nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của mình với vẻ khó tin.
Đây không phải là lời nên hỏi, trên đời này y thuật của Tô tiên sinh không ai có thể so sánh được, huống chi là sau nhiều lần xem xét, ông mới đưa ra kết luận. Nhưng......
"Nội lực của ngươi bị bào thai trong bụng hấp thu, nó chỉ có thể tự bảo vệ mình bằng cách hấp thu nội lực của ngươi, cho nên mỗi khi ngươi dùng đến nội lực, nó sẽ phản kháng, điều này sẽ khiến ngươi đau bụng, choáng váng." Tô Trạch Ân giải thích. "Bây giờ nó đang lớn lên không ngừng, sẽ còn hấp thụ nội lực của ngươi nhiều hơn, nên ngươi không thể sử dụng nội lực của mình được nữa cho đến khi... ừm... sinh nở, nếu không cả ngươi và thai nhi sẽ chịu nguy hiểm."
"..." Kiều Trạm hai tay xoắn xuýt phát ngốc.
Một tên ám vệ thậm chí còn chẳng thể tự quyết định sinh tử của mình lại đang mang thai. Đừng nói đến việc liệu chủ tử có xử tử một tên đàn ông bề ngoài quái dị như y hay không. Cho dù thật sự giữ đứa trẻ này, đến ngày sinh hạ nó sẽ xử trí thế nào? Nếu tin tức lan truyền có 1 thuộc hạ quái dị khác thường như vậy, chủ tử nhất định sẽ bẽ mặt.
Nhưng y rất muốn giữ lại đứa trẻ này. Y từ khi có ý thức đã là một cô nhi, ở núi rừng ăn quả dại rau dại lớn lên. Khi lên năm tuổi, y gặp Trấn Bắc tướng quân đi săn trên núi, từ đó y có một nơi để ở, dù đã trở thành một ám vệ và coi việc bảo hộ tiểu chủ tử là trách nhiệm của mình. Mặc dù phần lớn ám vệ đều bị gia đình bán vào đây, nhưng ít nhiều họ cũng cảm nhận được hơi ấm gia đình và sống cùng cha mẹ trước khi vào đây.
Kiều Trạm vuốt ve thai nhi còn chưa thành hình trong bụng, cẩn thận cảm nhận sự hiện diện của nó. Nếu thật sự sinh ra, đứa trẻ này có thể có số phận giống như chính mình đi.
"Tô tiên sinh, ta nên làm cái gì bây giờ?" Kiều Trạm mím môi, bất lực mà nhìn về phía Tô Trạch Ân.
"Nó cùng ngươi lăn lộn hai tháng, bị hành hạ, bị thương, coi như sinh ra, cũng chưa chắc khỏe mạnh."
"Ý ngài là nó nhất định phải chết?" Đôi mắt Kiều Trạm đỏ hoe mơ hồ nổi lên lệ quang.
Tô Trạch Ân không đành lòng nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt, kỳ thật tuổi tác của hắn cũng gần bằng Kiều Lễ mười chín tuổi trong lòng Thẩm Mục. Chỉ là thân phận ám vệ của y khiến người ta cảm thấy đôi vai y có thể gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Y giả nhân tâm, cả đời chữa bệnh cứu người, tay chưa bao giờ dính vào một giọt máu. Yêu cầu ông giết một thai nhi, ông không thể làm được.
"Nếu thật muốn sinh ra hắn, nhất định phải rời khỏi Đào Hoa Các."
"rời khỏi?"
Làm sao ám vệ có thể rời khỏi chủ tử của mình?
Dường như biết y đang suy nghĩ gì, Tô Trạch Ân lắc đầu nói: "Không phải hoàn toàn rời khỏi Đào Hoa Các mà là đổi địa điểm, đi đến Bắc Tân Cương, thỉnh thoảng ta sẽ tới chẩn mạch cho ngươi, giúp ngươi sinh hạ đứa trẻ này."
"Cám ơn ngài Tô tiên sinh!" Kiều Trạm không màng Tô Trạch Ân ngăn trở, khăng khăng bò xuống giường, quỳ dưới đất lạy Tô Trạch Ân ba lần, "Kiều Trạm không có gì để báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu ngựa..."
"Dừng lại, nếu ngươi muốn cảm tạ ta, ngươi chăm sóc tốt chính mình là được, đừng để ta thất vọng." Tô Trạch Ân đỡ thiếu niên yếu đuối đứng dậy, "Ngươi có thể thỉnh cầu quốc công gia đi Bắc Tân Cương âm thầm giúp đỡ tướng quân, ta nghĩ chủ tử sẽ đồng ý. Nhưng đợi sự thành như thế nào cũng mất một hai tháng, ngươi đừng lo lắng, bởi vì khi đó thai cũng mới bốn tháng, sẽ không lộ bụng. Trong lúc này, ta sẽ giúp ngươi an thai."
Thủy Mộc Thanh Hoa.
"Chủ nhân, thuộc hạ Kiều Trạm muốn gặp." Kiều Trạm quỳ xuống, chờ đợi chỉ thị từ người ở phía trong cánh cửa.
"Tiến vào."
Thẩm Mộ đang viết viết vẽ vẽ trước bàn, sau khi Kiều Trạm đi vào, liền lặng lẽ quỳ xuống đất, không biết là vì tâm lý hay là thật sự lo lắng quỳ tại đây một nén nhang bụng y cũng bắt đầu đau nhức. Cảm thấy chán ghét đến không nhịn được, Kiều Trạm động đậy đầu gối, giấu tay vào trong quần áo, sờ sờ bụng. Con ngoan, đừng giày vò cha ngươi, gây khó khăn cho cha.
Ám vệ đột nhiên động đậy đã thu hút sự chú ý của Thẩm Mộ. Chẳng lẽ để hắn dưỡng thương con dưỡng ra một số thủ đoạn mới sao?
"thân thể thế nào?"
"Nội lực còn chưa khôi phục, Tô tiên sinh đã nói không nên sử dụng nội lực, nếu không độc tính công tâm." Kiều Trạm lặp lại lời Tô Trạch Ân đã dạy y từng chữ.
"Đứng dậy, đừng quỳ nữa," Thẩm Mộ gật đầu rồi đi về phía án thư, "Đến xem tranh của ta"
Thiếu niên trong tranh có một đôi mắt phượng ẩn tình, đầy kiêu hãnh, thanh kiếm cầm trong tay giơ cao, tay còn lại xách một con cá, đôi môi mỏng lộ ra nụ cười đầy nắng. Kiều Trạm nhìn thiếu niên trong bức tranh với vẻ ghen tị, quả nhiên là Kiều Lễ công tử, "chủ tử, bức tranh thật sự rất đẹp." Kiều Trạm tinh tế thưởng thức, tán thưởng xuất ra từ nội tâm.
Thẩm Mộ giương mày lưu luyến nhìn ám vệ bên canh quên cả đáp lời, trán của tiểu tử này chỉ tới môi, độ cao vừa vặn. Ma xui quỷ khiến, Thẩm Mộ tiến lên khẽ hôn lên cái trán trơn bóng kia.
"?..."
"...?"
"Chủ...... Chủ tử?" Kiều Trạm kh·iếp sợ mà đầy mặt đỏ bừng, đôi tay che lại trán lui về phía sau mấy bước, y tưởng mình xem tranh đến ngẩn ngơ, vô tình chạm vào môi của chủ tử. Y vội vàng quỳ xuống "Thỉnh chủ tử trách phạt!"
Nhìn thấy tiểu tử đáng yêu như vậy, Thẩm Mộ bước tới ôm eo Kiều Trạm lên, lúc Kiều Trạm kịp phản ứng thì hai tay đã bị đè lên trên đầu. Mặt chủ tử đã kề sát cổ y, tô hợp hương thoang thoảng cùng với hơi thở ấm áp khiến Kiều Trạm khó nhịn cựa quậy cổ. Khi môi bị hôn, Kiều Trạm mở to mắt, cả kinh suýt nữa ngất đi vì môi của chủ tử đang dán lên môi mình?
"Nhắm mắt." Thẩm Mộ ở trên môi Kiều Trạm nhẹ nhàng lẩm bẩm, giọng nói lười biếng gợi tình, hắn hơi lùi ra, nhìn ám vệ ngốc nghếch, dùng ngón tay thon dài nhéo eo Kiều Trạm, còn đang suy nghĩ mệnh lệnh chủ tử, Kiều Trạm đột nhiên ngẩng cổ thở hổn hển một tiếng, dựa theo chủ tử phân phó nhắm chặt hai mắt. Thẩm Mộ rất hài lòng với phản ứng ngây ngô của tiểu thị vệ, cúi đầu phủ lên môi, tinh tế nghiền xát.
Thẩm Mộ một đường xuống phía dưới, hôn lên hầu kết Kiều Trạm, khẽ cắn chậm mút, tay cũng không thành thật mà dao động tại hạ thân mảnh khảnh bên dưới, làm sao Kiều Trạm không kinh nghiệm có thể chịu đựng được cái này?
"Hmm..." Một tiếng rên trầm trầm thoát ra từ cổ họng, Kiều Trạm ngạc nhiên sao mình có thể tạo ra âm thanh như vậy, cơ thể của chủ tử nóng lên trước âm thanh trúc trắc của y. Vốn dĩ hắn muốn trêu chọc tiểu ám vệ này, nhưng không ngờ thay vào đó lại tự hành hạ chính mình.
Sinh mệnh đại hài hòa...
Trên ngực ám vệ là vết sẹo của đại diện cho Thẩm phủ cùng những vết kiếm xuyên qua ngực y lần trước. Có những vết sẹo màu xanh tím to bằng nửa lòng bàn tay trên ngực và bụng y, toàn bộ thân thể trải rộng lớn lớn bé bé vết thương cũ, nhưng đều thật khủng khiếp. Vừa lúc tay hắn chuẩn bị hạ xuống, Kiều Trạm đột nhiên run rẩy kịch liệt, đột nhiên đẩy hắn ra.
Thẩm Mộ khó có thể tin nhìn chính mình ngồi dưới đất, sau đó không thể tin ngẩng đầu nhìn Kiều Trạm đang ôm mình thành một đoàn trên giường: "Ngươi là điên rồi sao? Dám đẩy ta? Hiện tại cũng có thể đến phiên một tên tiện nhân cự tuyệt bổn minh chủ?"
"chủ tử, thuộc hạ là ám vệ, sẽ làm bẩn chủ tử!" Thẩm Mộ còn ngồi trên mặt đất cạnh giường, Kiều Trạm bùm một tiếng quỳ xuống trước giường, giập đầu nhận sai, lòng còn sợ hãi mà ôm bụng "Thỉnh chủ tử trị tội!"
"Trị tôi! Trị con mẹ ngươi!" Thẩm Mộ đứng dậy, đá vào vai Kiều Trạm. phía sau giường diện tích không lớn, lưng Kiều Trạm va vào vật trang trí sắc nhọn, y nhăn mặt đau đớn. Cổ họng dấy lên vị ngọt tanh, một ngụm máu tươi lập tức phun ra khỏi miệng, một cú đá này của chủ tử chỉ cần dùng gần 3 phần nội lực để chống đỡ, nhưng không có nội lực thì không chịu nổi.
"Chủ tử, xin hãy ban cho thuộc hạ tội chết." Chết cùng hài tử cũng không tính là cô đơn. Chỉ tiếc là đứa trẻ chưa chào đời của y vẫn chưa được nhìn thấy thế giới.
"Cút, cút xa một chút! Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta!" Thẩm Mộ tức giận đá Kiều Trạm mấy cái, đồng thời hắn cũng tức giận với chính mình, tiểu ám vệ này đã nhiều lần chọc tức hắn, liên tục phạm sai lầm, nhưng hắn chưa bao giờ đành lòng giết y.
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Kiều Trạm im lặng đứng dậy, dùng tay lau vết máu trên khóe miệng, cúi xuống nhặt quần áo, nhẹ nhàng mở cửa rồi rời đi.
Tô Trạch Ân lại được Mộ Thập Tam vội vàng mời đến thanh tâm cư. Vào cửa liền nhìn đến Kiều Trạm sắc mặt ửng hồng nằm ở trên giường, lại phát sốt!
"Mau đi đun chút nước nóng." Tô Trạch Ân vừa ra lệnh cho Mộ Thập Tam, vừa cẩn thận mở túi thuốc ra, lấy ra vài cây kim bạc, lần lượt châm vào các huyệt đạo của Kiều Trạm, đè lại cơ thể gầy gò đang co rút vì đau đớn của y. Thiếu niên giấu giếm bí mật để một mình tha hương thật khiến ông đau lòng.
Đầu thu, Mặc Ninh thành.
"Bái kiến tướng quân." Kiều Trạm quỳ xuống trước mặt Thẩm Giang Thần đang ngồi trên chủ vị. "Thị vệ Kiều Trạm phụng mệnh của quốc công gia, tiến đến bảo hộ tướng quân cùng trưởng công chúa an toàn."
"Đứng lên đi A Trạm," Thẩm Giang Thần mỉm cười vuốt đầu Kiều Trạm, "Mộ nhi phái ngươi tới cũng là có ý tốt. Từ giờ trở đi ngươi theo ta, không cần làm một ám vệ trong bóng tối nữa."
Không cần sống trong bóng tối, là được sinh hoạt giống chủ tử sao? Điều mà y hằng mong mỏi trong sâu thẳm trái tim giờ đây thực sự đã có thể với tới. Vậy y, có thể với tới chủ tử không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top