Chương 9
Chu Tử Thư có thể cảm nhận được thân thể của Ôn Khách Hành run rẩy không ngừng. Sau khi nghe được phía sau truyền đến một tiếng 'Ầm' do ai đó thất thần rơi xuống mặt đất dẫn đến. Hắn cảm giác được phần lưng của người trong lòng ngực mình, đã cứng đờ.
Y nỗ lực kiềm chế không cho chính mình quay đầu lại nhìn.
[Chu Tử Thư đưa cho Trương Thành Lĩnh một con cá bị nướng cháy đen. Thành Lĩnh nhìn nhìn con cá, sau đó nhìn hắn, đưa lên miệng cắn một cái liền phun ra.
Chu Tử Thư đen mặt ngạc nhiên hỏi:"Lại không chín?"con cá đã đen như vậy mà còn không chín?
Thành Lĩnh sắc mặt khổ ải nói: "Chu thúc, nó là đắng quá."không chỉ thế còn vừa tanh vừa hôi.
Chu Tử Thư nghẹn họng, đúng lý hợp tình mà lấy một cái lý do giảo biện:"Có lẽ cá này vốn dĩ đắng."
"Ha ha ha ..." Tiếng thiếu nữ yêu kiều cuồng tiếu truyền đến, sau đó là tiếng hai người rơi xuống mặt đất.
"Ta phục
"Ta đi! Ta phục các ngươi này hai đại tiểu ngu ngốc!" Cố Tương rơi xuống đất sau, ôm bụng cười to, cuối cùng ngồi ở trên mặt đất, đôi mắt thấm nước mắt, "Cá nướng không biết mổ bụng, đâm thủng mật đắng, ngược lại còn trách cá đắng. Cá cũng thật oan uổng nha!" ]
Ôn Khách Hành bật cười, nhìn không được chuyện này, cũng cười tới chảy nước mắt, "A Nhứ! Cá thật đúng là quá oan uổng!" Cùng Cố Tương ngữ điệu giống nhau như đúc.
Tần Cửu Tiêu cười đến nằm liệt trên ghế, ghé tay bắt lấy tay Chu Tử Thư, cách một người người cùng thành lĩnh trêu ghẹo nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi cũng thật may mắn nha! Vận khí so với cha ta khá hơn nhiều, phải biết rằng cha ta ăn ta cơm sư huynh nấu, trực tiếp ngất đi. Ha ha ha ~"
Vốn dĩ Tần Hoài Chương cười rất vui vẻ thoải mái, nghe câu cuối của Tần Cửu Tiêu, liền đen mặt đạp hắn xuống đất.
Ôn Khách Hành nghe thấy tất cả mọi người đều đang cười, kéo ống tay áo của Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói: " Ta biết nấu cơm, sau này ta sẽ nấu cơm cho ngươi". Tươi cười ngọt ngào.
Chu Tử Thư vốn dĩ không ngại, nghe xong lời này, đột nhiên cảm thấy cũng không tồi.
[Chu Tử Thư có chút khó hiểu sao chỉ có một mình Cố Tương, thuận miệng hỏi một câu:"Chủ nhân nhà ngươi đâu?
Khuôn mặt Cố Tương hơi trầm xuống, hơi mang chút không vui vẻ chỉ về một hướng,"Ở đâu?" Ngữ khí mang chút lãnh phúng cảm thán nói: "Người này nha! Học cái xấu quả thật rất nhanh!"
Chu Tử Thư nhìn Cố Tương không vui vẻ, lại nhìn Ôn Khách Hành bên người có thêm vài mỹ nhân, đôi mắt trầm xuống, như là có áp lực gì đó, giống như đột nhiên nổi lên hứng thú, muốn đi lừa gạt cái gì đó.]
Cố Tương cảm thấy rất ngạc nhiên chính mình không vui mà vì có người đoạt đi ánh mắt của chủ nhân, nhưng Quỷ Bệng Lao nhìn thế nào cũng rất lạ!
Ôn Khách Hành có chút khó chịu làm ầm ĩ "A Nhứ, rõ ràng ngươi rất quan tâm ta, nhưng vì cái gì không để ý đến ta?" Nghe được Chu Tử Thư hỏi Cố Tương, cả ngươi của Ôn Khách Hành giống như được rót mật đường, tưởng tượng đến lúc sau bị ánh mắt lạnh nhạt nhìn giống nhau: héo.
Chi Tử Thư tỏ ra một chút tươi cười, liền khiến Ôn Khách Hành nhìn ngây ngốc "Không để ý đến ngươi còn cần lý do..." ghé sát vào "Như thế nào? Ta không để ý đến ngươi còn cần lý do?"véo gương mặt hắn một chút " Mặt của ngươi phải rất lớn nha!'
[Ôn Khách Hành dựa nhẹ vào trên lan can, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng, tư thái tuyệt đẹp, mũi chân hắn đứng trên mặt nước, gợn sóng nhấp nhô.
Cười nhạt đi đến trước mặt Chu Tử Thư, "Chu huynh! Ngươi xem ngày tốt canht đẹp như thế, như thế làm sao có thể thiếu mỹ thực mỹ tửu làm bạn? Vừa khéo trên thuyền hoa có đầu bếp của Trân Tu Các, không biết có thể may mắn mời Chu huynh ghé đến?
Chu Tử Thư nhìn hắn một cái, lập tức danh chân đặt lên thân gỗ chính mình đang ngồi, đánh tan ý đồ muốn ngồi cạnh mình của ai kia. Tầm mắt nhìn xung quanh.
Ôn Khách Hành xấu hổ cười ánh mắt đáng thương nhìn Chu Tử Thư thờ ơ một lúc lâu, mới đi tới chỗ của Thành Lĩnh.
Có thể là đang tìm đề tài, y vừa mở miệng đã đắc tội với cả Thành Lĩnh.
"Trương tiểu công tử, ngươi có sở trường cái gì ?"
Thành Lĩnh một chút cũng không sợ hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, lắc đầu.
Ôn Khách Hành đem cây quạt gác ở bên hông, sờ sờ cái mũi, tính toán từ trên người Trương tiểu công tử nhà hắn tìm lại mặt mũi.
Chỉ chỉ váy áo dính đất của Cố Tương, mang chút sủng nịnh nói: " Ngươi nhìn xem ngươi, chẳng ra dáng nữ tử, nên học hỏi tỷ tỷ được ngươi cứu về đi" Duỗi tay phải vì nàng phủi bụi bẩn trên quần áo, lại bị nè tránh.
Cố Tương giận dỗi né tránh hắn " Ngài nếu cảm thấy thích hai vị tỷ tỷ, về sau liền để hai vị tỷ tỷ hầu hạ đi!" vỗ vỗ đất trên người, ngồi xuống cạnh Thành Lĩnh, không nhìn y nữa.]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top