Chương 14


( Giang hồ võ lâm chính đạo cùng tuyến thời gian với Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành)

----------------------------------------------------------

Các môn phái trên giang hồ, hoàng đế đương triều cùng cận vệ, ám vệ, và số ít bình thường bá tánh. Cộng thêm hai nhân vật đặc thù,phân biệt bằng áo choàng trắng đen, bị thả xuống khu vực của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư lắc lắc đầu, ý bảo mọi người đừng lên tiếng. Chu Thủ Lĩnh có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Chu Tử Thư, lại cúi đầu nhìn Ôn Cốc Chủ vẫn luôn bị hắn áp chế trong ngực.

Hách Liên Dực trầm mặt phân bố thị vệ bảo hộ bá tánh ( nhìn cũng có chút dáng vẻ minh quân ), lại phát hiện người của mình không có cách nào lại gần chỗ của bá tánh, nghi hoặc lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn quan sát tứ phía, lại thấy có đến hai biểu đệ, kể cả yêu tinh câu dẫn biểu đệ của mình cũng có hai người. ( Dám gọi lão ôn là yêu tinh (-_- )ノ⌒┫ ┻ ┣ ┳ )

Một đám xưng là giang hồ chính đạo, nhìn thấy Quỷ Cốc, Độc Hạt liền kêu đánh kêu giết. Kết quả giơ bình khí lên đi vài bước đã chạm phải kết giới điện, mất đi ý thức, miệng sùi bọt mép.

Hạt Vương vốn muốn đi tìm Triệu Kính, nhưng thấy một màn như vậy, chỉ có thể dừng bước.

Lại nói chúng quỷ của Quỷ Cốc, đặc biệt là Vô Thường Quỷ. Nhìn thấy có tới hai Ôn Khách Hành, nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Một tên Ôn Điên đã đủ phiền, này lại có đến hai!

Triệu Kính nhìn Dung Huyễn và vợ chồng Chân Như Ngọc sống lại, một tia tàn nhẫn chợt léo lên trong mắt. Ta có thể giết các ngươi một lần, tất có khả năng giết lần thứ hai.

[Chu Tử Thư đem Trương Thành Lĩnh đến Tam Bạch Sơn Trang. Nếu không phải Thành Lĩnh khổ sở cầu xin hắn ở lại thêm một thời gian, hắn sẽ bỏ qua chuyện tốt này sao? Chỉ tiếc thân phận người nào đó quá mức đặc thù, không xem được trò hay lần này...

Thật ra, trong lòng mỗi người đều có quỷ, dối trá đến buồn cười. Này thiên hạ phú giáp, danh truyền muôn phương Tái Mạnh Thường lại có thể cùng đám hồ ly, chó hoang này hoà nhập vào, thật đúng là...

Ánh mắt Chu Tử Thư mang đầy lãnh ý, làm người ngồi cạnh hắn lạnh sóng lưng, lại vô pháp tìm được nơi phát ra.

Ôn Khách Hành, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhà mình tiểu đáng thương đơn thuần dễ lừa, lại thiên tính ngây thơ, sẽ không bị những kẻ ở Quỷ cốc lấy danh hắn làm chuyện xằng bậy?!

Tốt nhất đừng để hắn biết có người cáo mượn oai hùm, phá hỏng danh tiếng của Ôn Khách Hành.]

Ôn Khách Hành - đơn thuần dễ lừa - rũ đầu, nắm tay Chu Tử Thư, chỉ nhìn hắn thần thái này, quả thật rất dễ bắt nạt. Nhưng Quỷ Cốc người đều đang thầm mắng trong lòng.

Ôn Điên dễ bắt nạt? Vậy bọn họ là gì? Là tiểu đáng thương bị người khác tùy ý khinh nhục?

Những kẻ bị Chu Tử Thư gọi là 'hồ ly, chó hoang, chuột' phi thường tức giận, tranh nhau lao nhao chỉ trích chửi rủa Chu Tử Thư.

Hách Liên Dực cười lạnh một tiếng, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng bởi vì thân phận của hắn, không khí đột nhiên im lặng, không ai dám phát ra tiếng.

Chu Tử Thư khẽ nhìn qua. Hắn vẫn giống như cũ, ở thời cơ thích hợp, làm những hành động thích hợp, thu nhập nhân tâm những kẻ có lợi cho mình. Chỉ là, Chu Tử Thư sẽ không còn bị hắn làm cho cảm động, bán mạng như trước.

Triệu Kính khiêm tốn hướng Chu Tử Thư chắp tay:" Chu công tử, không biết ngài đối các vị bằng hữu chính đạo có hiểu lầm gì? Bọn họ tuyệt đối là người hành hiệp trượng nghĩa, trọng nghĩa khinh tài, ngài gọi như vậy..." Giống như tức giận nói không ra lời.

Đối diện Chu Tử Thư mang nhẹ nhàng trào phúng mà cười, làm hắn nghẹn họng.

Mạc Hoài Dương châm chọc nhìn Triệu Kính, thoạt nhìn hiên ngang lẫm liệt kỳ thật ngạo mạn chỉ trích Chu Tử Thư : " Xem ra Chu công tử rất thân với quỷ cốc, ta cho ngươi một con đường, nói ra nơi Cốc Chủ Quỷ Cốc..."

Chu Tử Thư chưa kịp mở miệng, Quỷ Vui Vẻ đã bị hắn làm cho cười lăn trên mặt đất: ' Ha ha ~ Lão già Thanh Phong ~ ha ha ha ha~ người lẽ nào không biết ~ nhà ta Cốc Chủ ~ ha ha ha ~ với Chu công tử ~" hắn cưới đến ngã xuống đất, không nói tiếp được nữa. Nhưng ý tứ bên trong,chỉ cần là người có đầu óc đều biết.

Hắn muốn nói, ngươi đầu óc có vấn đề hay sao mà nghĩ một kẻ quan tâm Cốc Chủ sẽ vì danh dự mà nói ra nơi Ôn Khách Hành ở?

Đám người Chu Tử Thư ở bên đó nghe xong, đều không thể phục hồi lại tinh thần, đặc biệt là Trương Thành Lĩnh. Hắn cứng đờ nhìn Ôn Khách Hành, lại quay qua nhìn Chu Tử Thư, cuối cùng quay đầu lại nhìn Trương Ngọc Sâm, rồi ngây ngốc ngồi bệch dưới đất khóc thút thít.

Bộ dáng vừa bất lực vừa đáng thương đó khiến Ôn Khách Hành không nhẫn tâm nhìn tiếp, vùi đầu vào ngực Chu Tử Thư.

[ Nhìn tất cả mọi người một tiếng đã đi, bay nhanh vào cổng chính Tam Bạch Sơn Trang. Chu Tử Thư đi theo một chút, liền quay lại sân mà Thành Lĩnh nghỉ ngơi.

Mục tiêu của Quỷ Cốc là Lưu Ly Giáp, Ngạo Lai Tử là do manh Lưu Ly Giáp mà chết, Thành Lĩnh tất sẽ nguy hiểm.

Lúc Chu Tử Thư đuổi tới nơi, quỷ diện nhân đã nằm đầy đát. Bạch y công tử, khẽ vẫy quạt dưới ánh trăng, giống tiên lại như yêu.

Nếu y là tiên, vì sao xác nằm khắp nơi, máu chảy thành sông ? Nếu y là yêu, vì sao trời quang trăng sáng, thuần tịnh không tì vết?]

Bạch y công tử đứng dưới ánh trăng, quay đầu vẫy quạt cười, trong mắt đầy bất đắc dĩ. Không chỉ người trong ảnh cảm thán, chính tà lưỡng đạo đứng ở ngoài cũng không khỏi cảm thán.

Trương Thành Lĩnh mang theo nước mắt ngẩng đầu. Vì sao Ôn thúc nếu... Nếu muốn diệt Kính Hồ kiếm phái...vì sao lại...năm lần bảy lượt cứu hắn?

[ Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư, trong mắt một tia kinh hỉ hiện lên rồi biến mất, nhún vai nói:" Từ lúc ta giải quyết đống Quỷ Diện Nhân này nó đã bắt đầu khóc, khóc đến bây giờ, dỗ thế nào cũng không chịu nín ." Phảng phất bị khả năng khóc của Thành Lĩnh làm cho sợ hãi.

Chu Tử Thư liếc hắn một cái,lạnh giọng quát lớn : " Nín"

Trương Thành Lĩnh lập tức thu hồi nước y, trong mắt đầy nước, sợ không nghe lại sẽ bị bỏ rơi.

Ôn Khách Hành khiếp sợ nhìn Trương Thành Lĩnh, lại thoáng nhìn qua Chu Tử Thư, khép quạt lại, trừng mắt nhìn Trương Thành Lĩnh một cái.

Thì ra hắn nhẹ nhàng ngữ khí, lựa câu chọn chữ cũng không bằng Chu Tử Thư quát một tiếng. Quả nhiên, Trương Thành Lĩnh chính là kẻ ăn cứng không ăn mềm. Cho sắc mặt tốt cũng vô dụng.]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top