Chương 11

[Chu Tử Thư kéo hắn lên, dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì của Ôn Khách Hành mà đẩy hắn về phía bên hồ: “ Về thuyền của ngươi đi, cứu người của mình, đừng ở chỗ này mà quấy phá.” Một cái tiểu ngu ngốc, an ủi người khác đau lòng bằng vết thương trong lòng của mình, hắn thấy trên đời này không còn người thứ hai có thể làm được.

Ôn Khách Hành chớp chớp mắt, bĩu môi làm nũng: “Việc nhỏ như vậy A Tương có thể một mình giải quyết”. Ôm lấy tay của hắn, ánh mắt lấp lánh nói: “ Ngươi cho ta quấn lấy ngươi đi”

Chu Tử Thư có chút dao động, nhưng Trương Thành Lĩnh quá giống với y lúc trước, sợ Ôn Khách Hành càng thêm đau lòng.

Tàn nhẫn hạ quyết tâm, đẩy người y một chút: “ Ta hiện tại rất phiền, cút qua một bên đi”.  Y vốn dĩ còn không thoát ra được chuyện cũ, vậy mà còn đối với Trương Thành Lĩnh nhớ lại, tự làm khổ mình mà.

Nhìn Ôn Khách Hành giống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, ánh mắt đáng thương vô cùng, dao động trong lòng càng lợi hại hơn. Cuối cùng vẫn là vươn tay xoa đầu y, bản thân hắn cũng không biết chính mình cười ôn nhu như thế nào.]

Ôn Khách Hành có chút đau thương cách một cái ghế dựa lên vai của Chu Tử Thư, nhẹ nhẹ nói: ‘ Tuy rằng A Nhứ đối với ta rất tốt, nhưng...” Rũ mi mắt, không nói tiếp nữa.

Chu Tử Thư ấn chặt tay y xuống, sợ y sẽ đi mất.

Cố Tương có lẽ muốn đánh vỡ bầu không khí trầm trọng, có chút kinh ngạc nói: “ Chủ nhân, vậy mà ngươi để cho hắn xoa đầu. Chính là Dì La muốn sờ cũng không được.”

Ôn Khách Hành có chút xấu hổ, buồn bực trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, từ trong lòng ngực Chu Tử Thư chui ra nắm lấy lỗ tai của Cố Tương: “ Ăn nói bậy bạ gì đó?”

Trương Thành Lĩnh có chút ủy khuất nói: “Sư phụ...Chu thúc, ngài sao cho thể như thế này nha?” Dưới cái trừng mắt của Chu Tử Thư mà sửa lại xưng hô.

[Chu Tử Thư nhìn Thành Lĩnh ngoan ngoãn đả toạ, mắt mang theo ôn hoà hiếm có,nghe thấy tiếng tiêu mềm nhẹ uyển chuyển, làm tâm hắn càng mềm ra, đồng thời nhắm mắt đả toạ.

Cố Tương bĩu môi thở phì phì mà ngồi kế Ôn Khách Hành, cảm thấy chủ nhân không phát hiện ra mình, lớn tiếng ‘Hừ’ một cái, lại thấy chủ nhân vẫn như cũ. Nhe răng trợn mắt tiến đến tay của Ôn Khách Hành, giống như y vẫn không để ý đến nàng thì nàng sẽ hung hăng mà cắn một cái.

Ôn khách hành khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, cầm tiêu gõ đầu nàng một cái , xem nàng che đầu lại hô đau, cười càng thêm vui sướng.

Cố Tương giận dỗi xoay người đi, “Từ lúc ngài gặp được quỷ bệnh lao kia, A Tương đã không còn là tiểu khả ái trong lòng ngài, bị ghét bỏ rồi”.

Ôn Khách Hành véo mặt nàng: “Ta nào dám không để ý Cố Tương đại tiểu thư của chúng ta nha.”

“Không nghe, không nghe, tất cả đều là nói dối!” Lắc đầu che tai lại, Cố Tương ngước đầu tranh luận: “ Ngươi mới gặp tên quỷ bệnh lao kia vài lần, liền vì hắn mà thổi Bồ đề thanh tâm khúc. Ngày thường ta dù ngoan như thế nào,làm nũng như thế nào ngươi cũng không chịu thổi.”

Ôn Khách Hành lười nghe nàng quậy phá, dùng tiêu gõ lên bàn: “ A Tương, ngươi đả toạ tu luyện hay làm nũng quấy rối?”

Tiểu cô nương không đạt được mục đích, chỗ nào cũng nhìn ra được bất mãn. Nhưng vẫn không làm gì nữa, ngoan ngoãn đả toạ tu luyện nội lực.”]

Cố Tương đối Chu Tử Thư hừ lạnh một cái, lôi  kéo tay áo của Trương Thành Lĩnh: “ Kim đậu hiệp, ngươi xem chủ nhân của ta có phải rất bất công không? Bồ đề thanh tâm khúc mỗi lần ta muốn nghe đều phải đổi lấy bao nhiêu ngoan, làm nũng bao nhiêu. Nhưng chưa chắc đều có thể nghe được. Vậy mà quỷ bệnh lao và ngài ấy quen biết bao lâu nha? Thế nhưng còn cho hắn mặt mũi, hắn bị thương đều vội vàng thổi cho hắn. Ngươi nói, ngài ấy quả thật quá mức bất công!”

Tào Uý Ninh vốn dĩ nhìn bộ dáng ngây thơ đáng yêu của Cố Tương trong hình, ánh mắt đã có chút si mê, lại nghe được thanh âm của nàng mà nhìn qua, cảm giác kẻ đứng cùng nàng thập phần chướng mắt.

Trương Thành Lĩnh khóc không ra nước mắt. Hắn đã làm sai gì?

Cây quạt của Ôn Khách Hành nhắm chuẩn trán của Cố Tương mà đánh tới, nhưng quạt không có rơi xuống, buồn cười nói: “ Đừng náo loạn, ta thổi cho ngươi một khúc, nội lực ngươi tăng lên còn không bằng một nửa ta tiêu hao. Ta ngốc sao?”

Cố Tương buôn tay áo của Trương Thành Lĩnh, ôm lấy Ôn Khách Hành làm nũng:” Chủ nhân, ta muốn nghe ta muốn nghe”

Ôn Khách Hành bất đắc dĩ lấy ngón tay búng trán nàng, không đồng ý cũng không cự tuyệt.

Cố Tương vốn định tiếp tục quấn lấy Ôn Khách Hành, nhưng trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn ánh mắt của quỷ bệnh lao, trực tiếp doạ nàng buông tay.

Tần Cửu Tiêu nhìn sư huynh nhà mình đến tiểu cô nương cũng không buông tha, nháy mắt cảm giác rất thoải mái, hơn nữa hắn nhìn ra được tiểu cô nương đó với sư tẩu có quan hệ không bình thường, có trò hay để xem rồi.

Ôn Khách Hành sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của Tần Cửu Tiêu, chỉ là y liếc mắt nhìn Chu Tử Thư một cái, thoạt nhìn thập phần thân mật thò lại

[Trắng sớm lên cao, Chu Tử Thư mở mắt, bên tai vẫn còn truyền đến tiếng tiêu, bên kia thuyền hoa vẫn như cũ đứng đó.

Nhìn thoáng Thành Lĩnh đã ngủ từ lâu, phát hoả một trận xong, hắn cũng bay lên thuyền.

Ôn Khách Hành nhìn thấy hắn đi đến, nhịn không được mà cười đến cong đôi mắt, nhưng nghĩ đến hắn không cho mình đi theo, lại giận dỗi quay mình đi hướng khác không để ý đến Chu Tử Thư.

Không phải không cho y đi theo sao? Giờ tới đây làm gì?

Chu Tử Thư khẽ cười ra tiếng, Ôn Khách Hành đỏ mặt, nhưng vẫn đợi hắn lại dỗ mình.

Chu Tử Thư đem tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn bế lên, đi vào bên trong thuyền hoa, lúc hắn đi ra Ôn Khách Hành đã tức đến đỏ mắt, rõ ràng đang trừng mắt nhìn hắn, nhưng lại giống như đang muốn khóc.

“Ngươi chính là thích nữ nhân, vậy vì sao ngươi cho ta đi theo ngươi?” Ôn Khách Hành cắn môi dưới của mình. Hắn vốn tưởng rằng, A Nhứ dung túng mình đi theo hắn là bởi vì...

Chu Tử Thư ôm lấy y, ghé sát tai y mà ôn nhu trấn an: “ Ta thích ngươi đi theo ta nhất”. Ý ngoài lời là: Ta thích ngươi.

Ôn Khách Hành một bộ dạng mất mát mà đem đầu vùi vào ngực Chu Tử Thư, khoé miệng giơ lên.]

Ôn Khách Hành chớp chớp mắt, chôn trong lòng ngực Chu Tử Thư không ra. Hắn không phải sợ mất mặt, mà là vì hắn hình như đã đắp nặn A Nhứ thành một tra nam.

Cơ hồ tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Chu Tử Thư, toàn bộ đều mang theo phê phán. Hắn lại đem ánh mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, phát hiện y đã vùi vào lòng mình, không có ý định sẽ đi ra.

“Ôn Khách Hành! Ngươi đứng dậy cho lão tử!” Chu Tử Thư nghiến răng nghiến lợi nói, mỗi một chữ đều dùng rất nhiều sức.

Ôn Khách Hành ôm lấy cánh tay của Chu Tử Thư làm nũng:” A Nhứ, ta lúc đó cũng không phải cố ý, ngươi tha thứ cho ta đi mà!”  Giữa mày hơi nhíu lại, khuôn mặt đáng thương mà nhìn hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top