Chương 8
Địa điểm tiệc tùng là một quán Karaoke trên phố đi bộ đằng sau Sở cảnh sát. Thanh Hoành bị kéo vào một phòng VIP, âm thanh ồn ào, náo nhiệt vây lấy cô.
Ghế sô-pha trong phòng VIP gần như chật cứng, chỉ còn duy nhất một chỗ trống ở bàn của Cửu Thiều.
Bốn mắt giao nhau, ánh sáng màn hình tivi nhảy múa trên gương mặt anh, khiến đôi đồng tử của anh càng thêm thẳm sâu. Thanh Hoành ngượng ngùng ngồi xuống cạnh anh.
Nhã Ca nhanh nhẹn đến giải vây cho cô:
– Tốt rồi, cuối cùng cũng rước được "hoa đẹp trên đỉnh núi" đến đây. Khi nãy cô ấy còn định trốn về, may mà tôi chạy tới kịp.
Mấy chàng trai vừa chân ướt chân ráo vào đội điều tra lập tức hô hào:
– Đến muộn chịu phạt một ly!
Trước khi thi vào ngành pháp y, Thanh Hoành từng có thời gian thực tập tại khoa gây mê của bệnh viện. Không biết có phải duyên nợ hay không, tửu lượng của các đồng nghiệp ở khoa gây mê của cô đều rất cao. Ở bệnh viện ấy, bọn họ hầu như không có đối thủ. Cô biết phạt rượu là không thể tránh khỏi, nên khảng khái đón lấy ly rượu, uống cạn.
Tần Tấn nhét micro vào tay cô, cười giả lả:
– Phạt rượu xong rồi, giờ đến phạt hát.
Thanh Hoành nhìn vào máy chọn bài, thấy cả mấy trang dài dằng dặc các ca khúc hát đôi, lòng thầm kêu khổ, nhưng vì không muốn mọi người mất hứng, cô đành miễn cưỡng hát vài bài, rồi nhanh chóng chuyển micro cho người khác.
Tham gia buổi vui hôm nay hầu hết đều là các nhân viên cấp thấp của Sở cảnh sát, duy chỉ có Cửu Thiều là cán bộ cấp cao. Ngồi được một lúc thì bầu không khí trở nên thoải mái, thân mật hơn, và họ bắt đầu hô hào Cửu Thiều lên hát. Anh không tỏ ra cao ngạo, nhận micro, hát ca khúc tiếp theo đã được chọn sẵn:
– "Em đến và khỏa lấp khoảng trống cuộc đời anh..."
Giọng anh trầm ấm, mê hoặc, khả năng cảm âm của anh rất tốt, chất lượng âm thanh trong phòng KTV cũng không thua kém phòng thu âm là bao. Vì thế, trong phút chốc, tất cả mọi người đều lặng đi. Nhã Ca cuống quít gỡ một chiếc micro khác, đưa cho Thanh Hoành:
– Cậu hát rất khá, hát cặp với Cửu Thiều đi.
Thanh Hoành hơi bối rối, anh hát hay như thế, cảm xúc như thế, cô sợ mình không theo nổi. Kết quả, cô bị nhỡ một nhịp trong câu hát đầu tiên, cũng may đến câu thứ hai cô đã bắt kịp. Cửu Thiều khéo léo khỏa lấp sai sót của cô bằng giọng hát điêu luyện của mình. Có thể nói, Thanh Hoành được anh dắt theo suốt cả bài hát, những đoạn cô chấp chới, anh lập tức cứu nguy. Cuối cùng thì cũng xong, mọi người vỗ tay rần rần.
Nhã Ca nâng ly, chạm với Thanh Hoành, cười nói:
– Tôi và Cửu Thiều quen nhau từ nhỏ, suốt những năm đi học lại cùng trường cùng lớp, thật đúng là nghiệt duyên! Thực ra, cậu ấy không nghiêm túc, chỉn chu, khó tính như bề ngoài đâu. Nửa năm trước, cậu ấy đã cắt tóc ngắn cũn cỡn để chào mừng đêm nhạc của Metallica đấy, gần như cạo trọc.
Không ngờ ngoài việc mổ xẻ thi thể, anh còn có những sở thích như bao người khác.
So với luồng gió mới, trào lưu mới của nhóm nhạc Tokio Hotel, cô cũng thích dòng nhạc kinh điển của Metallica hơn. Thanh Hoành giật mình thảng thốt, người mà hồi sáng Nhã Ca nói sẽ giới thiệu cho cô, cái anh chàng rất được, chơi với cô từ nhỏ đến lớn ấy, không lẽ chính là Cửu Thiều?
Cô liếc nhìn anh, thực không thể tưởng tượng lúc hẹn hò anh sẽ thế nào? Chưa biết chừng, trước khi quyết định theo đuổi ai đó, anh sẽ dùng phần mềm vi tính, tính toán xác suất thành công ấy chứ.
Khoảng nửa tiếng sau thì có người bắt đầu chán hát hò. Cô bé văn thư vừa tốt nghiệp đại học và chân ướt chân ráo vào sở là người chủ động đề nghị chơi trò chơi. Luật chơi rất đơn giản, mỗi người nói ra một chuyện mình chưa trải qua. Người từng trải qua phải giơ tay lên, người nào giơ ba lần thì bị phạt một cốc bia.
Tần Tấn cười mỉa:
– Vậy tức là người nào càng từng trải, kinh nghiệm sống càng phong phú thì bị phạt uống càng nhiều? Nếu đội trưởng có mặt, chắc chắn anh ấy sẽ bị chuốc cho say quên trời quên đất.
Cô bé văn thư xung phong:
– Tôi chưa từng đi Mỹ.
Thanh Hoành thầm thở dài, buộc lòng giơ tay.
Lưu Hạ của đội điều tra cười, nói:
-Thành phần hủ bại, bị chủ nghĩa tư bản mua chuộc, dụ dỗ đều đáng bị phạt rượu. Tiếp theo nhé, tôi chưa từng yêu đương.
– Cậu chưa từng yêu? Thế hàng ngày cậu lén lén lút lút gọi điện cho ai?
Tần Tấn nhìn thấy Thanh Hoành giơ tay lần thứ hai:
– Vậy là đã có hai vị giơ tay lần hai. Cẩn thận nhé!
Ngừng một lát, anh ta tiếp tục:
– Tôi chưa có mối tình thứ ba.
Thanh Hoành liếc Cửu Thiều, họ đều đã giơ tay hai lần. Nhưng lần này, anh kiên quyết không giơ tay. Cô do dự một lát, sau cùng, vẫn quyết định giơ tay lên.
Nhuế Vân lập tức rót một cốc bia đầy tràn, hai tay trịnh trọng trao cho Thanh Hoành:
– Xin mời người từng trải cạn ly!
Thanh Hoành ngậm ngùi uống cạn.
– Chưa ai cầu hôn tôi và tôi cũng chưa từng cầu hôn ai.
Lần này, Thanh Hoành ngồi im, nhưng cô thấy đằng sau có người động đậy.
Đám thiếu nữ dồn dập hỏi:
– Sếp Cửu Thiều, đã có ai cầu hôn anh chưa? Anh từng cầu hôn ai chưa?
– Sếp Cửu Thiều, anh vẫn còn độc thân hay đã có bạn gái rồi?
– Đẹp trai như anh chắc chắn không thể độc thân, huống hồ nghề pháp y của anh hoàng tráng biết bao!
Thanh Hoành cười buồn, bác sỹ pháp y cũng là người thường thôi mà, đâu như mấy bộ phim truyền hình. Thậm chí, cô thấy nghề này còn không bằng nhiều nghề khác, bởi vì họ thường xuyên phải tiếp xúc với người chết, nên thường bị mọi người kiêng kị, tránh xa.
Tần Tấn khoác vai Cửu Thiều:
– Mấy cô vừa vào Sở nên không biết rồi, tuần sau cậu ấy chính thức được điều về đội điều tra của chúng tôi. Từ nay cậu ấy sống là người của đội điều tra, chết... à không, nói chung là, dù thế nào cũng vẫn là người của đội chúng tôi.
Cửu Thiều uống cạn cốc bia, thản nhiên đáp:
– Tôi đã cầu hôn nhưng bị từ chối.
Không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy. Thanh Hoành liếc nhìn anh, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại. Vừa đúng lúc đến lượt Thanh Hoành, cô ngẫm ngợi một lát, nói:
– Tôi không sống cùng người thân hay bạn bè.
Nhã Ca giơ tay lên, cười ha hả:
– Cậu chọn chủ đề thú vị lắm, đánh trúng tâm lý của chúng ta.
Tiếp theo đến lượt Cửu Thiều. Thanh Hoành đoán tám, chín phần anh sẽ nói những câu đại loại như, anh chưa bao giờ nhận điểm số dưới bao nhiêu, sau đó, trò chơi sẽ kết thúc mỹ mãn: tất cả mọi người đều phải uống rượu. Nhưng không ngờ, sau một thoáng suy nghĩ, anh nói:
– Chưa bao giờ kết bạn với phụ nữ được quá ba tháng.
Gương mặt Nhuế Vân tròn xoe, thoáng hơi men, cô bật cười:
– Sếp Cửu Thiều, điều anh vừa nói.... Nếu anh chưa từng yêu thì chuyện đó có gì lạ đâu.
Thêm vài vòng nữa, đêm đã khuya, mấy cô gái bắt đầu ngáp lia lịa, ai nấy đều đã biêng biêng. Thanh Hoành cảm thấy cánh tay của Nhã Ca đặt trên vai mình, giọng cô bông đùa:
– Tôi nói nốt câu cuối, sau đó chúng ta sẽ về nghỉ. Tôi chưa từng thầm thương trộm nhớ Thanh Hoành.
Thanh Hoành kiên quyết phản đối:
– Câu này không tính.
– Sao không?
Tần Tấn say khướt, ngồi xuống sát bên Cửu Thiều:
– Nào nào, mọi người thành thật khai báo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top