54

Skip to content

|| Bạch Mộng ||

MENU

Search

Âm khách – chương 54

ON NOVEMBER 23, 2021 BY YUKARI

 · mục lục · 

Chương này không xem trên reader được, các bạn đọc trên trình duyệt nhé.

byakumu.wordpress.com

Chương 54

Ba ngày như một năm.

Thời gian đếm thôiㅥeo từng ngày, thế s$:mà với Tạ Bạch thì phải tính s三bằng từng giây管g發l, mỗi h实7một ngผmàyăm木ᄱa với【巾 hắnฅ度 d道 sài dẵng như cả năm ròng.

Ch發lẳng qua lผึ้ạ“à ký gửi lฅ度inh hồn trên thân thể mộs三t con mèo chứ không phảnᅇi vấn đề gì to tát, ผึ้ạ“chỉ cần hắn tìm mผึ้ạ“tฐột gócᄨผึ้ khuất nào ieฏัđấ小ay &有dưỡ小ang stฐức thì chớp mắt một cái kôsẽ hết ba ngày thuผôih实7… đóieฏั là troㆌcng trườnᅉọg hจุe花vợp xung ษี.quI看anh hắn là những con người chững chạc.

K错qhhốn nỗi, quanh hắn ?h黑không có lxơấy mộxơt心v: người bình thường.

Không bàn đến动b Lập Đông chạy đôษี.n chạy r突ฅđáo nieฏัguyên đê花vm để mua cho步à hắn thức ăn mèo thượng hạng xong tắtฒ? não lăm木ê電un ls$:ầㆌcu hỏi Phong ถnLy “Mèo nhnᅇỏ n乙êhư vầy thì步à mà mớm nước hay cho bú cฏัผึ้ó trở比b ngại gì việ步àฒ?c quay ฒ?吉nvề hᆘáᆍình người实o kㆌchông?”, tới cả Lạc Trúc Thanh动b trông điềmăm木 đnᅇạm ôn tồr突ฅn mà cũng như&有 bị cửa chấn não.

Đêmᄨผึ้ hôm đó, ông ta chỉ im lặng trở吉n về Đào H道 soa Ổ, nhưng sáng hôm saโsu đã đến gõ cửa 花vs$:ㆌcThái Huyền đạo thật sớm, hé mở cửa phòng Ân Vô Ts三hư道 s ฏัผึ้ฅ度rồ發li 动bđưa đồuผ筽ผึ้ trong饿% tay cho y.

Ân Vô Thư nhìn ผmcái trục ᄨvgỗ cỡ lớn bị đẩy vถnào ngực mình, โst吉nhắcI看 mắc:

–ᄨú Đây là thứ gì?

Lạcฏัผึ้ Trúc Thanh tựah实7 người 小aᅉọvᄨú電uào厶rผึ้ạ“ thành cửa, chỉ vào món đồ y vừa đặt bên góc phòng và nói:

– Bệ đI看ỡ cho mèo.

Tạ Bạch vừa thò 心v:đầu ra từ trê筽ผึ้ฎ色ăm木n giường: …

Lạcᄨú Trúc Thanh vừa huơ huơ mộtᅉ.“ cây cần câuผu nᅇm發lèo vừa nói:

– Có một người ฎ色bạn của ta rỗi 花vtay nên tฐkhắc món đồ này, ban đầu bảo là tính để cฒ?ho mèo nhà hắฎ色n ta chơi, thế 步ànhưng vừa khắc xong thì mèo mang thai không pᅉọhù hợฎ色p ch發lơkôi厶r nữa, hắn bèn để lại cho ta rồiᄨú 道 skhắieฏัc đồh实7 mớiผึ้ạ“ cho 0角nㆌchóc kia.h实7 Ta cũieฏัᅉọnăm木g đâu n进ụ管gᄨúuôi m步àèo nêผmn giờ chuyển đến 筽ผึ้cho anh, ăm木biết筽ผึ้ đâu chừng hai ngày này cần dùng.

Tạ Bạch吉n: …

Ân Vô Thư ôm tay ngắm nㆌcghía trục 乙êgỗnᅇ một hồi mới tặc ᄱalđ高;ưỡi:

– Người bạn của cậu chr突ฅắc căm ”饭ฅmèo nhà mình lắm nhở, ฎ色khắc trục gỗ mà loằng ngoằnđ高;g không kém uผgì mê cung, vào rồs三i là đảm b0角ảo một buổi trời ㆌckhô筽ผึ้nᆘáᆍ發lg ra nổi, mà với đᄨผึ้iềฏัผึ้uฏัผึ้ kiệnᅉ.“ là p心v:hả筽ผึ้i biết đường. Đứa nhỏ nhà ta còโsn mù đưs$:ờng, vào rồi c小ah动bắc จุeở yên ᅉọㅠịtrong đó sxơuốt đời quá.

Tạ Bạctฐh: …

Hắn cực kỳ mu”饭ฅốn Ân Vô Thư v0角à cái thtฐứ đồ chơi kia cùng phắn, 0角khổr突ฅ nỗi c步à错qhó nói được ch”饭ฅữ nào I看đâéᄨxơu, mở miệng ra chỉ cóᆘáᆍ meo进ụ đ高;meo thành tiếngผึ้ạ“ mềm nuผhũn, nhôiㅥ绳dục nhã tkôhiếu khí phách không đường nào đỡ được.

Lạc電u Trúc Thah实7nh cũng không hứng thú với phòng ngủkô người 0角khác, không có nhu cầu đứng xㆌcôn xao tám chuyện trước cửa phòng nêéᄨn chỉ hỏi ผmthăm Ân Vôᅉọ 错qhnᅇThư mấโsy c筽ผึ้âI看u về t步àìnhฏัผึ้ hxơs三ình hồiuผ phục củㆌca Tạ Bạch rồถni r比bời đi ?h黑trở về cửa hàng của mình.

Ân r突ฅVô Thư đóng cửa lại, kéo ghế sô phar突ฅ mềm tới ngồi chโsắn trước mặt Tạ ถnBạch như tính cản đường cướโsp của, ngă【巾n giữa hắn và bứcs$: tường với thᅉọành giưษี.ờ饿%ng, muốn chạy乙ê đường ᄨvnào进ụ cũng ᄨvkhông thoát. Y vẫuผy 绳dvẫy进ụ tađ高;y với Tᄨผึ้ạ 厶rBạch, 0角còn Tạ éᄨBạᆘáᆍch chỉผm trơ mặ小at nhéᄨìn y mà không hề nhúc nhích.

Ân Vxơô Thư kê tay lênᄨผึ้ một bên thành ghế sôpha ch比b道 sống cằm, v实oô cùngผm đฅ度iềmฒ? nhiên nói:

– Bưᅉọớng bỉnh quá đi à… ta nói với cậu nàถny mèo con, trước kia ta nghe người t厶ra kể rằng nếu mặt h实7đối mặt với mèo rồi chầm chậI看m nháy m厶răm木ắtㅠị mษี.ộtéᄨ cái thì mᅉọèo sẽ ngoa比bn ผmng错qhoãn nghe lờ错qh实oiฎ色s$:, nào厶r, ᆘáᆍđến đây cho ta thử chút.

Tạ Bạchᄨú ngoảnh đầu rờkôi đi.

Ân Vô Thư ỷ cán發lh tay dài nên【巾 duỗi thẳng ra nắm đuôi Tạ – 小amèo mun nhí – Bạฏัผึ้ch không hề ngại ngần, đᆘáᆍuôi mèo实o mảnh khảnh hs三éᄨơᅉọi cong lên ở đoạn cuối, móc实o vào vừr突ฅa k实ohít ngxơón tay y比b,进ụ đã éᄨthษี.ế y cผmuผòn電u buôngผึ้ạ“ lời nhận xét một câu:

– Cảm 0角giácᄱa cũng vui đấy.

Tạ Bạ进ụch: …

Hắn khฅ度ông th厶rể ngờ chỉ dư một khúc đuôéᄨᄨvi thôi mà nhiễu ᄨvsự đI看ượéᄨc đến vậy!

Cái đuôi bịI看 nắm kéo hếจุet lần này đến lần khác hệt như kéo huyệt sinh mệnฅ度h hắn vậy, kh道 sông biết tại hắn bị h实7ảnh hưởng từ ?h黑thân thể ฎ色mèo0角ᄨv mun nhí hay sao mà dù Ân Vô 【巾Thư chỉ vuốt nhh实7ẹ uผ吉n道 s?h黑nhàᄨผึ้ng cực kỳ,吉n gần n比bhư khôฎ色ng dùng lực nhưng心v: xơI看hắn vẫnษี. bฎ色ị túm chặt không b心v:ỏ đi đư步àợc, ch饿%ỉ đành&有 ngoan ngoãn đứng yên.

Â厶rn Vô Thư mặt dày khôéᄨng biết ngượng tiếp tục giơ 错qhhai tatฐy, nắm lấy hai chân trước của 入i電umèo con và比b 管gôm đến ôiㅥtrước 電umặtผึ้ạ“ᄨv, ฅ度kề mộจุet cái mặt mèo sáᄨút vào một cái mặt người, b道 sốn mắt ôiㅥnhìn nhau.

– Nh实7ày, đừng nháo nữa, ฏัผึ้ᆘáᆍta th管gử chút thôi.

Nói đoạn, ฎ色Ân Vô Thư thật sự nhìn c入ihằm”饭ฅ chằm vào đôi mắ電us$:t đẫm nưnᅇớcs三 c吉nủ花va mèoieฏั conr突ฅ rồi khẽ nháy mắt một cái thật chậm.

Tạ Bạch đốษี.i diện với khuôn mặᄨvt nh饿%ư thế không nói được tiế比bng nào, hắn khô?h黑ng chỉ không ng绳doan ngoãn mà trái lại còn tỏ ᆘáᆍᄨผึ้s三vđ高;ẻ chốฎ色ng đối,动b bìฎ色nh thản ấn进ụ thẳng một bộโs móngฏัผึ้ lên mặt Ân Vô0角 Thư đẩy mặt y r心v:吉na ผmxa xa心v: mộ步àt chút, kế đó?h黑 vung ngᅉọười muốn thถnoát khỏi tay Ân Vô Thư.

Ân绳d Vô Thư ôm lấy hắn và lắc lắc, nói ฒ?nhs三ư đang trêu ngư&有ơᄨúi:

– ฒ?Không có tác dụng rồi. Thử lại 厶r心v:lần n花vữa nào.

Tạ Bạch花v: …

Ânᄨú Vô Thư vừa nháy mắt với hắn lần nữaᅉ.“ thì có aiéᄨ đó lại入i gõ lฏัผึ้ên cửa phòng, tiếng gõ nàᆘáᆍy vang ba cái liên tục có phần sốt sắng, đã gấp lkôạh实7i còㅠịn thô, nghe như进ụ 绳dtiếng dọng cả bàn tay vàđ高;oฒ? cử發la chứ không ung dᆘáᆍung nᅉ.“hã nh实oặn n入ihư Lạckô Trúc T管ghanh. ăm木Phong cách hối ᅉọhả như ฒ?v吉n错qhầăm木y chỉ có ฒ?thể 错qhlà จุeLâu Hàm Ng绳duyệt chứ không ai.

Téᄨiếp đến, chất giọng giòr突ฅn giã của Lâu Hàm 電uNguyệt vanᄱag電u lên ng發loài cửa:

– Có làm p进ụhiền gì nᅇkhông? Ta mởᅉ.“入i 小acửa vào nhé! Ta có mang thức ฎ色uốถnng lên đây.

– Vào…

Ânถn Vô Thư còᄨผึ้n chưa nói dứ吉nt chữ “đi”, cửa đã bị cô vặn mở. Lâu Hàm Nguyệt thấy y đang gis三ơ chân mèo con, không biết đanฎ色gจุe làm gì实o xơmฎ色à tฐhai道 s mặ乙êt nhìn nhau, bèn nh花vả liề發l吉nnuผ m吉nột tr实oàng bình luận:

“Trời【巾 đất quơi anh cái đồ biến thái!错qh Cầm thú, tới cả cษี.花vons三 ᆘáᆍmè花vo cũng không tha!

โsTạ Bạch: …

Â管gn Vô Thư bật cười hừ một ผึ้ạ“tiếng, liếc mắt nhìn mónᄨผึ้花v đồ trong tay cô道 sI看 vฎ色à hỏi:

– Cô nói cô mangᄨv gì lês$:n?

Lâu ᄱaHàm Nguyệt g乙êiơ tay trái đang cầm một cái chén nhỏ đang 厶rđặt trêถn花vnㆌc dĩa, tฏัผึ้ay动b phải một cái”饭ฅ đĩa sứ ฏัผึ้hơi éᄨnông, nói:

– À phải! Ta đi tìm đs$:ược hai cây sâm ngàn ฎ色tuổi nấu một chén canh cho anh v&有ới Tiểu ?h黑Bạch uống tẩm bổ 【巾chút, canh này b發lổ h实7k绳dhí an &有thần, biết比b đฒ?âᄨผึ้u chừng sẽ h动b心v:ồi ph電uục tฐnhanh hh实7ơn đấy.

Ân Vô Thưษี.:

–”饭ฅ … Hai cây sâm ngàxơn tuổi thì nấukô được bao nhiêu厶r kôcanh?

Lâu Hàm Nguyệuผt lại nâng hai道 sฏัผึ้ tay.

–吉n Bấy nhiêu đây?

Lâu Hàm Nguyệt gật đ绳dầu nóiฏัผึ้:

–入i 实oĐúng vậy, không có chi.

Ân V&有ô Thư xoay người Tạ Bạcr突ฅh trong ᆘáᆍฏัผึ้tay mình chtฐo hướng mặ?h黑t 電ura cửa rồi nói:

– Uผึ้ạ“ống ᄱaxons三g cái đĩa đó tổ đổ sạch máu mũi cậu ta rồi, thịt thàษี. đã không có bao nhiêโsu道 s mtฐà 实ocòns$: ฎ色muốn lấy máu?

Lâu Hàm Nguyệt: ᄨv…

ᄨผึ้Cô ngẫm nghĩ, gậtᄨú đầu:

– Cũng โsđúng, ᄨvthế thì cho anh s$:dùng hết cũng 【巾được【巾,ผm 错qhdù sao anhโs cũ实ong xơphải mất nhiều máu mới chịu được đấy thôi.

Nói xong心v:, cô thẳng ăm木tay đổ đĩa sứ โs管gvào trong chén, đặt xuống tr【巾ouผngᅉ.“ phòng bᅉ.“ên ᅉ.“cạnh cửa và nói:

–ฏัผึ้ Nhắc mới nhớôiㅥ, mấy hạt huyết châu củ绳da anh tính ra…ᅉọ còn đáng giá hơn ฎ色nước mắt gkôiao nhân đúng không? Số lượ吉nng còn ít hơn mà đúng không动btฐ? Thế ᅉ.“để ta xuống bếp nấu thêm hai chén canh nữa rồi đuผ道 sổ ᄨvhโsết vษี.动bào筽ผึ้ ᄱacho a乙ênh dผึ้ạ“tฐùng, lát比bㆌc nữa nhฒ?ớ 筽ผึ้cho máu吉n vào thau cẩh实7n thận đấy để ta đem đi bán.

Ân kôVô Thư chẳng nói chẳng rằ管gng ôm Tạ Bạch vào ngực, đứng dậy đuổi thẳnผmg ch实7ô nàng lắmฎ色電u ผึ้ạ“吉nsựถn ra ngoài.

L厶râu Hàm Nguyệt bs$:ị đuổi xuống lầu電u có chút khôn实og cam lòng, cô uốnㆌcg uผc乙êạn nồi ถn错qhcan筽ผึ้进ụh rồi sang Đxơào Ho管ga Ổ s$:đối diện để tìm cái hốc cây của ông chủ Lạc.

–小a Trong trí nhớ của ta,入i Ân V【巾ô Thư có từng nuôi thú cưng bao giờ đâu? Sieฏัao tự dưng bâr突ฅy giờ ôm mèo nhuầ&有n nguyễn quá vậy, rõ ràng ta 比bcầm canh thuốc bổ tới cơ mà y làm cứ như tㅠịa mang thuốc步à độc tới sát 道 s小axơhxơại Tiểu Bạch không ผmbằn道 sg. đ高;Là比bm 错qhgᅉọì bảㆌco ᄱabọc tฎ色hằs三ng bé tới mức ấy hở, chậc c步àhậc chậc,管gs三 thật 步àkhông ngờ t花vrước giờ步à ฅ度không nhận raฎ色 y 比bnᅇcó tố chấs$:t làm ฏัผึ้se電un mèo như vậy, taᅉọ nói cho anh nghe…

Lâu ษี.Hàm N实oguyệt cằn nhằn một lư發lợt những chuyện vừa xảy ra, tiện thể gán luôn cái mác Ân Vô Th比bư là đồ biㆌcฒ?ến thái, có đam 绳dmถnê kỳ uผquá電ui v筽ผึ้管gới mèo, xong xuôi ᆘáᆍmới”饭ฅ b步àớt éᄨnghiện 【巾cái mồm.

Lạฅ度c Trúcถn Thanh đã thành quen, hoàn toàn ngó lơ chuyện 乙êcô bôi nhọ Ân 心v:ᆘáᆍVô Thư mà cโshỉ ng花vẩn实o筽ผึ้g đầu suy ngẫmxơ rồiôiㅥ nói:

– Y thì错qh ch乙êưa từng nuôi con gì, nhưng cái vị đối ngtฐhจุeịᄱach…

Lâu Hàm Nguyệt còn chưa n进ụhớ r实o绳da:

– Vị nฎ色ào đối”饭ฅ nghịch?

Lnᅇạc Trúc Thanh “À” lên rồi giải thícs$:道 sh:

–心v: Là cái vị ngoi đầu lên s$:chiến với y một trận vừa rồi đấy, trước đây hắI看n ta có nㆌcuôi một con 进ụᅉ.“Bạch hổ còn gì, cũng là họ 比b發lmèถno【巾 cả,ôiㅥ xe”饭ฅmฎ色ฅ度 nh实7hư đ管gều là dạng đam mê làm sen mèo.

Lâu?h黑 Hàm Nguy乙êệt nói:

– Mẹ nฏัผึ้ó, cái đó mà tính l筽ผึ้à sen mèo gì! Tối hôm qua ta còn đi táㆌcm chuyện về hắn筽ผึ้ taฒ?, con Bạch hổ đó là hắn ta khoét tim biến thàn”饭ฅh rồi tự nhận hắn làm chủ, hắn tผma nuôi đấy để giữ cho mình thêm 入imột cái mạnr突ฅg, đề phòng có việc bất發l trắc. Xui cㅠịái绳d ฒ?จุelà đã dùng0角 mấtฐt từ tr动bướcฒ? rồi,ᆘáᆍ phải mà c道 s&有โsòn nᄨúuăm木ôi&有ถn đượcᄱaᄨผึ้ đến绳d ฅ度lầผึ้ạ“n I看này thì đᄨvỡ rồi乙ê, sẽ không tới 实omức bị chênh lᄨvệch thực lực với ăm木Ân Vô Thư tới vậy.

Lạc T饿%rúc Thanh gật đầuuผ:

ieฏั– Ân Vô Thư cũng道 s xem như được cảuผi tử hoàn sinh, thân thể y 電uphục ผึ้ạ“hồi tương đối nhanh, tฎ色uy nhiên có mất thêm mấy chụษี.c năm ns三ữh实7ar突ฅᄱa cũng chưa chắc khô&有i p实ohục?h黑 l绳dạiฏัผึ้ đưโs吉nฅ度ợc小a như饿% ôiㅥxưauผ. Vôiㅥị kia cũng ฒ?t小ahế, nhưng còn chậm hơn y một bước nên sẽ cần quá trình trưởng thành lại từ đầu.

Lâu Hàm Ngu?h黑yệieฏัt nói:

– Lโsần này Tiểu Bạch cũng thế, có thăm木ể trở về hình dạngăm木 con ngư心v:ời và khôi phục hoàn toàn nguyê绳dn nᅇkhí ắt cũng phải 进ụnᄨvửh实7a n0角ăm 管gmột?h黑ᅉọ năm. Linh lực cậu ta hồi phụcᄨú còtฐn xơnhanh hơn Ân Vô T花vhư bởi 厶r電ucậu ta còn 绳dcó cây Vạᄨún Linh cơ mà.

Nói xo绳dng, cô tiếp tục cườ厶ri trên nỗi đs三au của người kh”饭ฅá入ic:

– Hừ, nếu Tiể实ou Bạch khôi phษี.ục rồ进ụi mà Ân乙êr突ฅ 吉nVô Thưnᅇ còn chưa khôi phục thì0角 chฅ度ắc có chuyện vui đấy.

tฐLạㅠịc Trúc Thanh chỉ lườm cô:

– Cô mơ xa rồi, khoảng ฅ度cách linh lực hai ngéᄨười cáchéᄨ quá xa, Ân吉n s$:Vô Thư chỉ hồi phục ba bốn phần饿%错qh ㅠịđã tư?h黑ơngh实7 đươn0角步àg vớiถn toàn lực của Tạ Bạch.

Lâu 乙êHàm Nguyệtᄨv【巾 chống cằm, thở dài:

– Tiếc ghê ᄨvá, ta thật”饭ฅ muốn xem cảnh Tiểu Bạch hung đ高;dữ khi sư diệt tổ đập Ân V绳dô Th電uư【巾 心v:饿%một饿% 进ụtrận ra hồn cơ.

Lạc Trúㆌcc Thanh giần giật จุekhoé miᄨvệng, chỉ vào éᄨmᄨvũi cô:

– … Tiếc gì 0角mà tiếc tới đổ máu 饿%ฎ色vậy hả?

Lâu โsHàm Nguyệtᄨv quẹt mũi:

– Ờm… I看ta nấu nồi canh ᄨผึ้sâm rừng ngàn tuổi 入imà hai người họr突ฅ khô發ln道 s吉ngăm木 ch筽ผึ้ịu uống nên ta tự uống hết.

Léᄨạc Trúkôcฎ色đ高; ᄨúThanh tặng ngay một ngón cái cho cô, c小aất lời khen ngợi:

– … Cô quI看ả thật là một kỳ饿%ᆘáᆍ tài.

L&有âu Hàm Nguyệt n进ụém lại một &有câu “Cảᄨvm乙ê ơn” rồiôiㅥ nguýt mắt bỏ đi.

Bêฅ度n trong phòntฐg ngủ 厶rThái Huyền đạo, Âkôn Vô Thư khướㆌcc từ จุetất cả mọi lý do0角 lý trấu để gặp Tạ Bạch dướ绳di dạng mèo b發lằng cách dựng lêkôn 0角m实oột lớpᄨผึ้ cấkôm cโshế khoá bêieฏัn【巾 ngoà道 si cửa phòng, không cho ai vào. tฐY bước tới ngồi xếp bằng vàs三o 電utrận 绳dphieฏัápI看 绳dhình ts三ròn ᅉ.“trên giường, ôm Tạ Bạch đặt trên chânᅉ.“ mình, vᆘáᆍừa gã比bi gãi cằผึ้ạ“m乙ê hắn vừa kฏัผึ้hép h&有ờ hai mắt hòng tiếp tục điều tức.

Thế nhưng Tạ ᅉ.“Bạch khㅠịông muốn ở 绳dtrong vòng trận này cho lắm, hᄨผึ้ắn có liên kết mạฅ度nh mẽ với cây Vạn 厶rLinh nên việc huผồi phục ㅠịuผthân tจุehể c?h黑ũns三gㆌc phụ thuộc vào đxơộ sฒ?iôiㅥnăm木h trưở&有ng và điều trị của cây Vạn Linh, 0角nó khác tính chất với vòng trận của xơ筽ผึ้Ân Vô 实oThkô”饭ฅư nên c”饭ฅó nฎ色gồi đây cũng饿% không ích lợi gì.

Thay vì phải ngồฅ度i lì trong cái trận cỏn con ᅉọnày, hắn ᄨvthà đến bên kia giường 0角chỗ gần bệ 饿%cửa sổ, nơi có thể phơi ถnmình dưถnớixơ ánh mặt kôtrời ấm áp. Đây cũㅠịng chính là ถnviệc khiến hắn âu sầôiㅥᆘáᆍu nhất và cũng ᄨvlà lý?h黑 duผo 花vhắ进ụn muษี.ốn trở về hìnr突ฅhieฏั người饿% càng sớm càᄱans$:g tốt — 饿%bởi vì càng ở lxơâu trong cơ t绳dhể mèo con電uᄨผึ้ nàᄨúy, hắn càng ôiㅥbị小a m心v:èo mun nhí lâyuผฒ?步à nhiễm t实oính mèo,步à dẫu cho bản thân mฎ色比bèo mun nhí cũ进ụng khผmông phải là mèᄨvo đúng nghĩa mà là trái tim Ân Vô Thư biến thành…

Mỗ&有i lần nghĩ đến việc này, Tạ吉n Bạch lại có cảm giác khôn t【巾ả khó nói. Hắn vừa cảm thấy โsxóㆌct xa đaukô ㆌc实olòng m0角à nᅇvh实7ừa khóถn nén ฒ?được cơn tức giận.

Hᅉ.“ắn tức vì Ân Vô T厶rhư xem thường sinh mệnh đ高;của c入ihính bản thân花v, nói khoét ti比bm là khoét ngay, kㆌchoét ra rồi cũng khôn0角g giữ lấy để cứu lấy mạng mình mà nói đư&有a đi là đưa đ管gi ngay. Mà chuyệieฏัn đáng giận nh动bất là y không h筽ผึ้é môi lấy nửa lời tđ高;ừ đầu đến cuối, nถnế绳dunᅇ จุeTạ Bạ错qhch ฎ色khôฅ度ng mơ thấy giấc mơ nga饿%y 小alúc cᄨผึ้I看ᆘáᆍuối cù错qhng ấy và nghĩ mãi không thôi về giấc mơ đó kèm những 小atiểu步àieฏั动b tiết nhỏᆘáᆍ ㅠịnhặt trước kiaôiㅥ sa管gu khi tỉnh lạ错qhéᄨi, thì sẽ k管ghông bᄱaao s$:giờ bi入iết được uผvi電uệc này. Khôn实og chỉ s三thế, y còn ch道 suốc di電uêu chúc tᄨúán cho Tạ Bạฒ?cuผh, mh实7uốn hắn quêtฐn luônI看 tฏัผึ้ất c0角ả những ký ứ花vc vốn đã chẳng绳d nhiều nhặn là bao! Đúng là…

Đôiㅥúng là đồ kㅠịhốn nạn!

Cái tên khถnốn nạn厶r này tỉnh dậy xong thì t厶rrưng hẳn b”饭ฅộ dáng “chuyện 筽ผึ้gì qua cผึ้ạ“ũng đã 電uqua rồi nên txơa sẽ không nh饿%ắc tới nữa”, làm ฒ?【巾n入ihư chษี.ính y mới là người nuốt diêu ôiㅥc道 shú電uc tán ấy. Cái kỹ năng giđ高;ả ngâฒ?ฏัผึ้y giả 实ongờ củaฏัผึ้ y xuất chúng 错qhtuyệt trần đến độ tưởng chừ小ang nếu lầr突ฅn sau gặp ᆘáᆍp实ohải chu步àyện 实otươngโs tự thìr突ฅ y vẫ心v:nฅ度 sẽ làm hệt nᄨvhư vậy mà chẳng cần chớp mắt!

Tạ Bạch ngoảnh ฅ度đầu, trừng mắt nhìn Ân Vô Thư, dùng móng chฎ色ân nhấc tay Ân Vô Thư lênh实7 rồi nhảy phắt rᆘáᆍa khỏi trận, vòng qua giường đieฏัến b筽ผึ้错qhêฏัผึ้ôiㅥkôn I看cạnh của sổ vtฐà éᄨch0角電uọn m厶rột管g chỗ nắng ấm ôn hoà rồᅉ.“i nằm xuᄨผึ้ống thảm.

Tuy ieฏัhắn đã sốษี.ng lại và có một sinh mạng mới,心v: nhưnI看g vẫnđ高; bị tổn thư厶rơng nguyên khí trầm trọng, khớp xương hắn vẫn kén lạn进ụh như xưa. Nếu kษี.hôn”饭ฅg nhờ có 小auผléᄨớp thân m電uèo 绳dche错qh chฅ度ở thì管g”饭ฅ đã đông cứng từ lâuผuuผ. Thàn筽ผึ้h thử vào ban ng步àày Tạ Bạc吉nh vẫn muốn phơ进ụi mình dưới ánh 入idương 步àđ厶rể đi绳dều hoà kผึ้ạ“hí lạnh trong thân.

Ân Vô ㅠịThư quay sang nhìn hắn, lắc đầ进ụ进ụu bật cโsười:

– Càng lúc càจุeng giống mèo cs三进ụon rồi đấy.

Nói 0角đoạn, y lại đứng dㆌcậy rồi huơ tay kéo trậnผm pháp lên một cách tự nhiên, xuผong lại tiện tay ném xฏัผึ้uống chỗuผ Tạ Bạchถn乙ê đang nằm,心v: bốn lถná 【巾bùa bên t花vrên có kèm dây đᅉ.“ỏ tr入ieo đồng tiền cũng 管grơi xuống. Cả một t入i绳d进ụrận ph小a心v:á吉np c道 sứ thế bị yผึ้ạ“ tuỳ hứng dời đi.

Âăm木n Vô Thư sải mộtผึ้ạ“ bước dài đến cạ道 snh trận, xoay người ôm mèo con Tạ Bạch rồi 入ingồi v電uษี.à0角o tro动bng ษี.uผtrận, nói:

– Nào nฎ色ào, n【巾gười cậu bé tí thế này cũng chẳng tốn bao nhiêu chᄨvỗ, chừar突ฅᆘáᆍ ta một chs三út chắc吉n k”饭ฅ动bhông sao đâu比b phảถni không?

Nó绳di xong, y đặt Tạ Bạch trê道 sn đùi rồi nhắm hai mắt lại ôiㅥ?h黑điều tức”饭ฅᄨv,đ高; tay vẫn hững ษี.hờ ㆌcvuốt ve quả 0角đầu Tạ Bạch.

Tạ Bฅ度ạch: …

Hắn tựa vào đùi Âôiㅥn Vô Thư, mór突ฅng trr突ฅước móng saus$: đều xụ xuống tro动bng bơ phờ. Hắn vô cảm nheo mắt nhì筽ผึ้n cá筽ผึ้ᄱai tay Ân Vô步à r突ฅThh实7ư cứ xoa trên trán mìn乙êh hết lần này tới lần?h黑ษี. kháถnc. Nhxơìn một饿% hồi, hắn ฒ?khônᄨvg nhịn ns三ổi kôtฐnữa bèn há饿% miệng cจุeắn lấy ngón tay Ân Vô Thư.

Ân Vô Thư cũng ch步àẳng hề nhấc mắt, cất giọngᄱa quở tráh实7xơฏัผึ้ch một cách thᅉ.“ícI看h thú:

– Bụng đói ăn qᄱauàéᄨng.

Vừa nói y vừ小aa giật giậI看t ngón tay cho xơcó lệ, thấy Tạ Bạch绳d發l khôn实og 發lnh花vả ra cũng bèn không rútㆌc nữa mà để mặc hắ吉nn c0角ắฎ色n như thế.

Một người một mè筽ผึ้o “lẳng lặng” ᄱaᅉ.“phơi nắng suốt bu绳dổษี.i chiều.

Qua một n&有gày mộts$: đêm, Tạ Béᄨạch đã quen nên hai ngày sau 【巾cũng không chật 花vvật đến thế, ít ra nhóm Lâu Hàm Nguyệt không điên khùnฎ色g đến làm动b ph饿%?h黑iền nữa, chỉ uผcòn 筽ผึ้xơÂn道 s Vô Thư vẫn cứ quấy r步àối h0角ắtฐnᄱa, thế ฅ度nhtฐưng vìkô y là Â?h黑n道 s Vr突ฅô Thư nêns三 吉ndù Tạ Bạch cษี.ó cào cấu gìถn cũng chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận.

H饿%ết ba ngày, vào đêᆘáᆍm ngày thứ ba khi mở mắt r發la, cuối 动bcùng Tạ Bạฎ色cr突ฅh cũn比bgs三 tr管gở về nguyên hình.

– Hết chương 54 –

Truyện được chia sẻ phi lợi nhuận.
Nếu bạn có điều kiện xin hãy ủng hộ tác giả.
This is a non-profit fan translation.
Please consider supporting the author if you like the story.

Tác phẩm || Tác giả || JJWXC

 · mục lục · 

Share this:

Twitter

Facebook

Loading...

♦ Mộc Tô Lý ♦ Âm kháchNovember 14, 2021In "Âm Khách"

Âm khách – chương 16November 15, 2021In "Âm Khách"

Âm khách – chương 7November 14, 2021In "Âm Khách"

ÂM KHÁCHMỘC TÔ LÝĐAM MỸ

Post navigation

PREVIOUS

Âm khách – chương 53

NEXT

Âm khách – chương 55

6 thoughts on “Âm khách – chương 54”

XS

cả chương chỉ cười tủm tỉm mãi thôi, cưng hết nấc rồi (▰˘◡˘▰)

 NOVEMBER 23, 2021 AT 9:16 PMREPLY

YUKARI

qua mấy chương ngược tới thời phát đường (◐‿◑)

 NOVEMBER 23, 2021 AT 9:32 PMREPLY

Eirlys Meir

Tưởng khi sư diệt tổ là phải trở mình phản công rồi dè luôn cụ Thử trứ ( ͡° ͜ʖ ͡°)

 NOVEMBER 25, 2021 AT 7:41 PMREPLY

YUKARI

cho dù ở trên thì cũng ko thể ở trong ( ͡° ͜ʖ ͡°)

 NOVEMBER 25, 2021 AT 7:43 PMREPLY

Eirlys Meir

Chúng mình xao lại có thệ có tư tưởng khi sư diệt tổ quá ( ͡° ͜ʖ ͡°)

 NOVEMBER 25, 2021 AT 7:44 PM

meiyinswag

Cơm chó tới rồi cơm chó tới rồi anh em ơiiii (ᗒᗣᗕ)՞

 DECEMBER 3, 2021 AT 2:40 PMREPLY

Leave a comment

♦ ĐAM MỸ ♦

♦ Án treo linh hồn ♦

♦ Âm khách ♦

RECENT POSTS

Thi Đại Học Toàn Cầu – Phỏng vấn Mộc Tô Lý

[DJ][Mộc Tô Lý] Thượng Tiên – Cấm địa

Bạn trai của NPC – 01

[TKT] Mộc Tô Lý – Valentine

Mộc Tô Lý – Ngoài lề

GIỚI THIỆU

YUKARI
:::::::::::::::::
fb.com/yukarinoyume

Senza amore, la verità non si vede!
Without love, the truth cannot be seen!
- Umineko no Naku Koro ni -

BLOG AT WORDPRESS.COM.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #reup