13.14.15
Âm Dương Nhãn [13] Quỷ Cấp Năm
*******
Đến tận khi ngồi trên ghế sô pha mềm mại ở đặc vụ bộ môn, tay cầm một ly trà xanh nóng hổi, Tô Dập vẫn chưa hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt có chút sững sờ.
Kỷ Bạch Tình đặt một chiếc bánh ngọt nhỏ xuống bàn, có chút lo lắng nhìn Tô Dập: "Em cảm thấy khá hơn chút nào không? Đội trưởng cũng làm ẩu quá..."
Tô Dập lấy lại tinh thần, nhìn mặt đất bị ánh đèn chiếu sáng, theo bản năng hớp một ngụm trà nóng. Hơi nóng làm tầm mắt cậu có chút mơ hồ, nhưng cũng làm ấm lại thân thể lạnh băng của cậu. Tô Dập ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn Kỷ Bạch Tình, há miệng muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Thấy vậy, Kỷ Bạch Tình chủ động giải thích: "Khẩu súng quỷ kia là súng đặc chế, đạn của nó có thể xuyên thấu qua vật sống đánh trúng quỷ quái cùng những thứ không có sinh mệnh. Súng quỷ là phát minh do Hạo Diễm nghiên cứu ra, có thắc mắc gì có thể hỏi em ấy."
Lúc này Tô Dập mới hoảng hốt chú ý tới nơi này có lẽ là một phòng khác nội bộ. Cả căn phòng thoạt nhìn rất ấm áp thoải mái, ánh đèn ấm áp bao trùm khắp không gian, trên bàn, góc tường, cùng trên kệ bày đầy các chậu thực vật, dưới ánh đèn tạo thành những chiếc bóng mờ xám đen.
Không chờ Tô Dập kịp phản ứng, Vu Hãn Âm cầm thứ gì đó trong tay cùng Nghệ Tu đi vào.
Tầm mắt Tô Dập vô thức rơi xuống người Nghệ Tu, cậu nhạy bén nhận ra Nghệ Tu tựa hồ có chút tức giận, nhưng cậu không rõ là vì sao. Mà Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm vào phòng, sau khi nhìn một cái thì đứng tựa vào tường lạnh lùng nhìn Tô Dập.
Vu Hãn Âm ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười ôn hòa: "Tô Dập, trước tiên tụi anh muốn xác nhận một chuyện, có phải em có thể nhìn thấy hình dáng cụ thể cùng nhược điểm của quỷ không?"
Tô Dập thu hồi tầm mắt, do dự hỏi: "Mọi người không nhìn thấy sao?"
Vu Hãn Âm gật đầu, khẳng định: "Theo anh biết thì tất cả mọi người chỉ thấy một bóng đen có hình dáng mơ hồ mà thôi, hoàn toàn không có điểm gì đặc biệt khác thường."
Tô Dập không khỏi một lần nữa quay đầu nhìn về phía Nghệ Tu đang dựa lưng vào tường, nhìn tia sáng kỳ dị đang nhảy nhót trên người mà có chút thất thần. Mà Nghệ Tu cũng trầm mặc nhìn cậu, không mở miệng.
Trầm mặc một chốc, Tô Dập quay đầu nhìn Vu Hãn Âm, mở miệng: "Em quả thực có thể nhìn thấy hình dạng của những con quỷ kia, con vừa nãy giống như loài khủng long mặt sừng, trên người toàn là đá, ở phần ngực của nó có một miếng vảy đá màu xám đen."
Cho dù đã sớm có suy đoán nhưng lúc nhận được đáp án, Vu Hãn Âm vẫn nhịn không được kinh ngạc, Kỷ Bạch Tình cũng kinh ngạc nhìn Tô Dập.
"Em có thể nhìn thấy nhược điểm của quỷ, vậy em có thể gia nhập đặc vụ bộ môn không?" Tô Dập có chút khẩn trương siết chặt nắm tay, nhẹ giọng hỏi.
Vu Hãn Âm nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Dập đang chăm chú nhìn mình: "Chờ một chút, trước tiên chúng ta làm rõ một chuyện đã."
Nói xong, Vu Hãn Âm cầm lấy quyển tập vẽ, lật tới một trang giấy trống rỗng rồi đưa tới trước mặt Tô Dập: "Trên này có gì à? Máy đo cảm nhận được có gì đó dị thường."
Nhìn phù văn vặn vẹo trên trang giấy, Tô Dập nghiêm túc trả lời: "Những thứ này là trận văn bên ngoài tòa nhà này, em bắt chước vẽ theo."
Phòng nhất nhất thời tĩnh lặng.
"Trận văn?" Vu Hãn Âm nhìn chằm chằm Tô Dập, xác nhận.
Giống như quyết tâm để bọn họ nhận mình vào đặc vụ bộ môn, Tô Dập cũng không giấu diếm, nghiêm túc gật đầu.
Vu Hãn Âm hiểu ra. Tô Dập xuất hiện bên ngoài đặc vụ bộ môn vẽ trận văn là chuyện hơn một tuần trước, dị thường ở khu nhà cũ cũng xuất hiện ở khoảng thời gian này. Tòa đặc vụ bộ môn vì hiệu quả của trận văn nên đám quỷ không dám tới gần, cũng vì thế ở khu nhà cũ mới xuất hiện nhiều quỷ như vậy, có lẽ là lúc Tô Dập ở nhà nghiên cứu trận văn đã xuất hiện dị thường.
"Vậy em có biết con quỷ cấp năm kia có quan hệ gì với trận văn em vẽ không?"
Tô Dập sửng sốt lắc đầu, có chút do dự hỏi: "Quỷ cấp năm là cái gì?"
Vu Hãn Âm hơi khựng lại, nháy mắt trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ. Cảm giác đặc biệt từ căn nhà kia bọn họ đều cảm nhận được, ông lão đã để tài sản lại cho Tô Dập chắc chắn không phải người bình thường, thế nhưng tri thức về quỷ quái của Tô Dập lại rất ít. Hơn nữa cặp mắt của Tô Dập đặc biệt như vậy, ông lão kia có biết không?
Trong đầu lưu chuyển vô số ý nghĩ, nhưng biểu cảm Vu Hãn Âm vẫn bình thường: "Chuyện đó để sau rồi tìm hiểu, trước tiên nói chuyện này, em có vẻ rất chú ý tới đội trưởng, vì sao vậy?"
Vừa nhắc tới vấn đề này, ánh mắt Tô Dập không khỏi tỏa sáng: "Trên người anh ấy có màu sắc rất khác biệt!"
Vu Hãn Âm ngẩn người, nhớ tới thanh niên trước mặt mình là người mù màu: "Màu gì? Dạng gì?"
Tô Dập quay qua nhìn Nghệ Tu, nghiêm túc nói: "Chính là không giống với màu trắng đen, có thể là màu đỏ đi? Nó nhảy nhót trên người Nghệ Tu, giống như ngọn lửa vậy, rất đẹp."
Nghe vậy, Vu Hãn Âm có chút bất ngờ nhíu mày nhìn qua Nghệ Tu, thế nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh nhạt từ đối phương.
Vu Hãn Âm hứng thú cười một tiếng, đứng dậy vươn tay mỉm cười với Tô Dập: "Tình huống đại khái tụi anh đã biết rồi, nếu em nguyện ý thì tụi anh rất hi vọng em gia nhập đặc vụ bộ môn. Con quỷ cấp năm kia rất có thể vì sức mạnh của trận văn mà biến hóa, vì lý do an toàn, tốt nhất em nên dọn tới đây ở chung với tụi anh, nơi này có rất nhiều trận văn mạnh bảo vệ."
Tô Dập không khỏi một lần nữa quay đầu nhìn Nghệ Tu, mà Nghệ Tu cũng không biểu hiện gì, cũng không phản đối, chẳng qua ánh mắt nhìn về phía cậu thâm thúy hơn rất nhiều.
Tô Dập không khỏi cao hứng nhếch khóe môi, quay đầu lại bắt tay Vu Hãn Âm, nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
"Không có gì." Vu Hãn Âm mỉm cười: "Anh lớn hơn em, sau này gọi em là Tiểu Dập đi. Nhà em vì con quỷ kia đập phá mà chẳng còn nhìn ra hình dáng nữa rồi, trước đó đã có người quét dọn, nhưng cũng muộn rồi, ngày mai rồi hẵn về thu dọn."
Tô Dập gật đầu, Kỷ Bạch Tình đứng dậy, cười nói: "Vậy Tiểu Dập sẽ ở đâu? Em dẫn em ấy đi thu thập một chút."
Vu Hãn Âm suy nghĩ một chút, sau đó liếc mắt nhìn Nghệ Tu đang im lặng bên kia, khóe miệng cong lên: "Ở phòng trống đối diện phòng đội trưởng đi."
Nghệ Tu: ? ? ?
Khóe miệng giật giật, rốt cuộc Nghệ Tu cũng mở miệng: "Anh nhớ phòng đó là phòng tập quyền anh mà?"
"A, cái đó à..." Vu Hãn Âm không biến sắc mỉm cười với Nghệ Tu, khí chất thành thục ôn nhu không ngừng tỏa ra: "Bởi vì phòng huấn luyện mới xây dựng xong gần đây nên phòng tập quyền anh cũ kia không cần dùng tới nên đã sửa lại thành phòng ngủ, vừa vặn cho Tiểu Dập vào ở."
Nghe vậy, Kỷ Bạch Tình tròn mắt, mỉm cười dẫn Tô Dập ra khỏi phòng khách.
Nhìn bóng lưng hai người biến mất trong hành lang, Vu Hãn Âm đứng dậy, từ giọng nữ ôn nhu biến thành giọng nam trầm thấp, nhìn Nghệ Tu trêu ghẹo: "Chậc chậc, anh tìm đâu được bảo bối như vậy thế? Lại còn để ý tới anh như vậy, em thấy anh dứt khoát đi thêm vài vòng đi, nhặt thêm một hai cậu nhóc như vậy về thì lời to."
Nhớ tới căn phòng đối diện đã được chỉnh sửa lại, Nghệ Tu mất hứng đập Vu Hãn Âm đang cười híp mắt một cái, sau đó lôi thuốc ra ngậm vào miệng, không nói lời nào.
"Nhưng khi đó cậu nhóc ấy cũng không biết súng quỷ có thể xuyên qua vật sống tiến hành công kích quỷ nhưng lại..." Vu Hãn Âm nheo mắt.
Nghệ Tu chỉ ngậm điếu thuốc nhưng không châm lửa, nghĩ tới gương mặt nhăn nhó đau đớn cùng ánh mắt bình tĩnh lại tràn đầy tin tưởng của Tô Dập.
Tin tưởng mình có thể hiểu được chỉ dẫn bắn chết con quỷ kia, đồng thời bình tĩnh đón nhận cái chết. Cảm giác bình tĩnh đó không phải cảm giác bi hùng của một người sẵn sàng hi sinh, mà là bình tĩnh thờ ơ, thế nào cũng được.
Cho dù chết cũng không sao. Từ trong mắt Tô Dập, Nghệ Tu đọc được suy nghĩ này.
"Hừ, tên nhóc con không biết quý trọng sinh mạng." Sắc mặt Nghệ Tu thực khó khăn, nghiến chặt đầu lọc thuốc trong miệng, thấp giọng mắng một câu, sau đó cầm điếu thuốc bị mình cắn tới không còn nguyên hình sải bước rời khỏi phòng khách.
Nhìn bóng lưng Nghệ Tu, Vu Hãn Âm cười khẽ.
Bên kia, Kỷ Bạch Tình bước thoăn thoắt, mái tóc xoăn dài khẽ đong đưa lộ ra đôi tai nhọn dưới lớp tóc. Cô dẫn Tô Dập đi tới tòa nhà ba tầng ở phía sau, vừa đi vừa nói: "Tòa nhà phía sau là ký túc xá của chúng ta, đội trưởng ở lầu ba, những người khác đều ở lầu hai. Đội trưởng không thích có người ở gần mình nên lúc ban đầu những phòng khác trên lầu ba được cải tạo thành phòng thiết bị hoặc phòng tập. Em vào ở phòng đối diện có lẽ đội trưởng sẽ có chút mất hứng, nhưng em đừng lo, anh ấy sẽ không làm gì đâu."
Mặc dù đối với Tô Dập thì ngủ ở đâu cũng được, thế nhưng có thể ở gần Nghệ Tu thì cậu khá vui sướng. Đi theo Kỷ Bạch Tình xuyên qua căn phòng khách nhỏ có một mặt tường thủy tinh tới hành lang nối liền hai tòa nhà.
Gió đêm nhàn nhạt xuyên qua hành lang mang tới tiếng vang xào xạt, đám cây cối đong đưa bên ngoài giống như con quái vật giương nanh múa vuốt, dưới ánh đèn mờ ảo không ngừng đong đưa dao động. Tô Dập liếc nhìn bóng đêm đen ngòm, rõ ràng ý thức được mình đã thực sự gia nhập đặc vụ bộ môn.
Tiến vào tòa nhà ba tầng, vừa vào cửa, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng gian phòng khách rộng rãi. Tô Dập ngẩng đầu quan sát bốn phía, nơi này nhìn giống phòng sinh hoạt, vị trí đồ đạc có chút tùy ý, ghế sô pha mềm mại, nệm đặt ngổn ngang bên trên. Thảm trắng xám mềm mại trải dưới bàn trà cùng sô pha, trên bàn có một ít đồ lặt vặt, chiếc TV trên tường đang tắt, có cảm giác thoải mái biếng nhác.
Rất nhiều chậu hoa cùng thực vật lớn được đặt khắp nơi ở phòng khách, Kỷ Bạch Tình nói: "Ngồi bên kia là Bình Hạo Diễm, khu vực bên đó có thể xem là nơi làm việc của em ấy, có hơi bừa bộn một chút nhưng không nên tùy ý đụng vào, rất dễ làm hư hỏng mớ thiết bị ấy."
Nghe lời này... tựa hồ đã từng có người làm hỏng rồi đi?
.*.
Âm Dương Nhãn [14] Ký Túc Xá
*******
Suy nghĩ một chút, Tô Dập giương mắt nhìn, cách một kệ thực vật là hai không gian hoàn toàn bất đồng.
Bên kia không mở đèn, trong ánh sáng lờ mờ, một người chiếm cứ hơn phân nửa không gian chiếc bàn dài, trên bàn bày đầy những thứ không biết dùng để làm gì, còn có ánh sáng loe lóe. Trước ba chiếc màn hình lớn đen ngòm mở đầy túi thức ăn vặt, vài miếng khoai tây chiên cùng vụn bánh rơi đầy trên bàn, mùi thực phẩm lan lỏa khắp nơi.
Phía sau cái bàn phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, một thiếu niên tuổi tác không lớn co rúc trên chiếc ghế da màu đen mềm mại, chuyên chú nhìn PSP trong tay. Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi lên mặt thiếu niên, lúc nhóm Tô Dập tiến vào, thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay thon gầy trắng nõn ấn nhanh tới mức làm người ta hoa mắt.
Tô Dập nhận ra thiếu niên, đó là người đứng bên cạnh Vu Hãn Âm. Ánh mắt Tô Dập rơi xuống mặt đất bừa bộn, đầu ngón tay đặt bên người khẽ giật giật, có chút muốn tiến tới thu dọn mọi thứ chỉnh tề. Cũng may là xúc động muốn đụng tới đồ đạc người khác của Tô Dập khá yếu nên rất nhanh đã có thể kềm chế suy nghĩ này.
"Sao lại không mở đèn? Nếu để đội trưởng hay anh Vu nhìn thấy..." Kỷ Bạch Tình xoay người mở đèn.
Bình Hạo Diễm ồ một tiếng xem như đáp lại, đầu vẫn không ngẩng lên, âm thanh từ chiếc PSP trong tay vang lên không ngừng.
"Bọn họ sẽ trở lại ngay đấy." Nghiêm túc nhắc nhở một câu, không thèm để ý tới Bình Hạo Diễm có chút cứng ngắc, sau đó tốc độ ấn phím lại càng tăng vọt, Kỷ Bạch Tình dẫn Tô Dập đi lên lầu.
Cầu thang xoắn ốc ở một góc đại sảnh, kế bên chiếc bàn hỗn loạn của Bình Hạo Diễm. Cầu thang mang đậm phong cách cổ điển, trên lan can sắt màu đen quấn đầy dây leo, những chiếc lá cây xám đen cùng những đoa hoa chi chít bao phủ toàn bộ lan can, xoay tròn hướng thẳng lên lầu hai.
Trong không gian nhỏ bên cạnh cầu thang xoắn ốc cũng chất chi chít chậu hoa lớn nhỏ, trên bàn có rất nhiều lọ thủy tinh lớn nhỏ. Trên chiếc kệ gỗ ở bên cạnh có rất nhiều chén dĩa ly tách có hoa văn tinh xảo, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy bên tường có một cánh cửa, bên trong có lẽ là một gian phòng bếp nhỏ.
Đứng trên cầu thang, Tô Dập đảo mắt nhìn một vòng phòng khách lầu một. Thực vật ở đây hơi nhiều đi? Cảm giác cứ như đang đứng trong vườn hoa vậy.
Chú ý tới tầm mắt Tô Dập, Kỷ Bạch Tình có chút ngượng ngùng nói: "Rất nhiều hoa cỏ đúng không? Là chị với Phái Tuyết đặt đấy, chị rất thích ở trong không gian có nhiều thực vật, nhóm đội trưởng cũng chìu theo bọn chị... À, em đã từng gặp Phái Tuyết rồi, chính là cô gái từng ăn sáng chung với chúng ta."
Vừa lên lầu, Kỷ Bạch Tình vừa giới thiệu sơ lược: "Ngành chúng ta tổng cộng có tám người, cơ bản thì em đều đã gặp hết rồi, còn có năm dì phụ trách quét dọn nấu cơm. Nhưng thỉnh thoảng chị với Phái Tuyết cũng xuống bếp."
Bước lên lầu hai, trên hành lang thật dài là ánh đèn lờ mờ, cuối hành lang là một khoảng sân nhỏ. Kỷ Bạch Tình cười khẽ nói: "Trừ bỏ đội trưởng, bảy thành viên đều ở lầu hai. Chị ở căn phòng cuối cùng phía bên phải, ở ngay dưới lầu phòng em, có chuyện gì cứ tới tìm chị. A đúng rồi, cạnh phòng chị là phòng của Phái Tuyết, bình thường em không nên vào đó, cô ấy không thích người khác tiến vào phòng mình, nếu không cô ấy sẽ nổi giận."
Tô Dập gật gật đầu, theo Kỷ Bạch Tình tiếp tục lên lầu ba. Lên lầu ba, cô mở đèn hành lang rồi dẫn Tô Dập đến căn phòng cuối cùng bên phải, mở cửa.
Có thể là vì vừa mới được chỉnh sửa lại, cả căn phòng rất đơn giản, một chiếc giường lớn với tấm nệm còn chưa bóc lớp bọc, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ, một kệ sách bằng gỗ có cửa thủy tinh, một bộ bàn ghế gỗ, điều hòa treo trên tường cùng hai chậu trầu bà đặt trên bàn, không gian trống vắng thiếu hơi người, trong không khí còn vươn lại mùi đồ dùng mới.
Kỷ Bạch Tình bước nhanh tới mở cửa sổ, gió đêm có chút lành lạnh lập tức ùa vào phỏng, thổi tung bay mái tóc xoăn dài của cô. Cô thoải mái hít sâu một hơi, tươi cười quay đầu nhìn Tô Dập an tĩnh đứng ở cửa đánh giá căn phòng này: "Tối nay em ngủ tạm đi, sau này bổ sung thêm máy tính này nọ. Chị sẽ mang chăn dra nệm gối mới đến cho em, cần thêm gì cứ nói với chị!"
Tiếp đó hai người quét dọn lại căn phòng, cùng lột bỏ lớp bọc trên nệm, bọc dra giường mới. Thời tiết đầu hè vẫn chưa quá oi bức, chỉ cần có chăn ruột bông là được, Kỷ Bạch Tình đặt gối và chăn lên giường, nhìn Tô Dập đang xếp chăn gối chỉnh tề nói: "Tu Hiền hình như có một bộ quần áo ngủ chưa dùng, nếu em không ngại thì chị lấy qua cho."
Tô Dập kiên nhẫn vuốt phẳng nếp nhăn trên mặt gối, quay đầu nói: "Em sao cũng được, chính là Tu Hiền..."
Kỷ Bạch Tình có chút bất ngờ: "Em không biết Tu Hiền là ai à? Chính là người tóc vàng... là người đàn ông có mặt baby ấy, cậu ấy gọi là Khương Tu Hiền."
Tô Dập có chút suy tư gật đầu: "Người đàn ông ngày đó cùng... Mao Thiên Tuyền tiến vào tên là gì?"
"Đó là anh Vưu, Vưu Minh Thành."
Nghệ Tu, Kỷ Bạch Tình, Vu Hãn Âm, thiếu niên Bình Hạo Diễm, người đàn ông mặt baby Khương Tu Hiền, tĩnh lặng Đỗ Phái Tuyết, anh khí bừng bừng Mao Thiên Tuyền, lạnh lùng như đao Vưu Minh Thành, tám người của đặc vụ bộ môn đã biết hết.
"Chị đi tìm Tu Hiền lấy đồ, phòng tắm cùng phòng vệ sinh ở ngoài hành lang, Tiểu Dập xem xem còn cần gì nữa không?"
Tô Dập lắc đầu. Quần áo ngủ rất nhanh được lấy tới, cậu cầm bàn chải đánh răng, ly đánh răng cùng chiếc khăn lông mình từng dùng trước đó tiến vào phòng tắm.
Cởi bỏ áo sơ mi trắng nhăn nhúm, Tô Dập nhìn cổ mình trong chiếc gương, chỉ thấy dấu móng tay đen thui dữ tợn in rõ trên cổ, đối lập với làn da trắng nhợt tạo thành hình ảnh vô cùng ghê người.
Đưa tay sờ dấu móng tay kia, cảm giác hít thở không thông tựa hồ vẫn chưa rời đi, làm lồng ngực Tô Dập nhịn không được phập phồng, há to miệng hít sâu vài hơi rồi chầm chậm thở ra. Trước đó cổ đã được bôi thuốc, hiện giờ đã hết sưng, chỉ cần chờ quỷ khí ám trên vết thương tiêu tán thì sẽ khỏi hẳn.
Lại sờ lên ngực trái một chút, xúc cảm dưới lòng bàn tay là một mảnh da thịt trắng nõn bóng loáng, thoạt nhìn không có gì bất đồng, thế nhưng rõ ràng chỉ mới mấy tiếng trước, một viên đạn quang đã xuyên qua nơi này bắn chết con quỷ ở sau lưng cậu.
Bình tĩnh nhìn dáng vẻ gầy yếu trắng đen của mình trong gương, nhớ lại hai cánh cửa bay vút về phía cậu ở trong hư không.
Lần đầu tiên cậu có chút tò mò về hai cánh cửa kia, tò mò rốt cuộc phía sau nó là gì, thông đến nơi nào?
Chờ Tô Dập cả người đầy hơi nước ngồi bên mép giường thì chiếc đồng hồ điện tử mà Kỷ Bạch Tình đặt trên bàn đã hiện mười giờ rưỡi. Di động của cậu cũng để lại trong nhà, lúc được đưa tới đặc vụ bộ môn trên người cậu không mang theo gì cả, thế nhưng Tô Dập cũng không cần di động để tiêu khiển, cậu tắt đèn, lẳng lặng ngồi bên mép giường, trong bóng tối tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Gió đêm từ cửa sổ tràn vào phòng mang theo tiếng cành lá đong đưa xào xạt. Trái tim bên ngực trái kiên định vững vàng nảy lên, từng chút từng chút một phát ra tiếng vang yếu ớt của sinh mạng.
Tô Dập đưa tay đặt lên ngực trái, cảm thụ chấn động yếu ớt dưới bắp thịt, nhắm mắt lại.
Ánh sáng mơ hồ kỳ quái ở mí mắt biến hóa, hết thảy mọi thứ của thế giới dần dần rời xa. Trong bóng tới yên tĩnh, trừ bỏ cậu thì không còn gì cả, đó là thế giới thuộc về riêng cậu, là nơi quay về của cậu...
Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa nhè nhẹ hệt như gợn sóng vô hình chấn động không khí. Mi mắt Tô Dập run rẩy, chầm chậm mở to ánh mắt đen sâu lắng.
Ngoài cửa truyền tới âm thanh không rõ ràng lắm của Nghệ Tu: "Đã ngủ chưa?"
Ánh mắt Tô Dập hơi sáng lên, đứng dậy ra mở cửa phòng. Nghệ Tu đứng bên ngoài, Tô Dập vừa mở cửa ra anh liền ném một thứ gì đó vào lòng cậu.
Tô Dập cúi đầu nhìn một cái, phát hiện là một lọ cao.
"Cầm lấy bôi lên cổ đi, có thể nhanh khỏe lại." Nghệ Tu lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi tới phòng đối diện.
Cầm lọ cao trong tay, Tô Dập nhìn ánh sáng sáng ngời trước mắt hỏi: "Anh đang tức giận à? Vì sao vậy?"
Bàn tay đang nắm nắm cửa khựng lại một chút, yên lặng một lát rồi quay đầu lại nhìn Tô Dập nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, tôi sẽ nói rõ ràng với em. Tôi hi vọng nếu sau này làm nhiệm vụ, em tốt nhất nên thu lại thái độ tùy ý đó của mình. Có thể em cảm thấy mình chết cũng không sao cả, thế nhưng người khác thì sẽ cảm thấy có sao đấy, đừng có liên lụy người khác."
Nói xong, Nghệ Tu mở cửa, vừa tiến vào trong lập tức xoay người đóng sầm cửa lại.
"Không có tùy ý, nếu có thể sống em đương nhiên muốn được sống." Trái tim Tô Dập siết chặt, thấp giọng thì thầm.
Từ khe cửa đã khép lại được một nửa, ánh mắt sắc bén của Nghệ Tu nheo lại: "Nói mấy lời như vậy mà còn cãi là không phải tùy ý? Một chút cầu sinh cũng không có, em thật sự muốn sống sao?"
Két một tiếng, cửa đóng lại, còn lại là tĩnh lặng tuyệt đối.
Cúi đầu nhìn lọ cao màu xám trong tay, Tô Dập trầm mặc suy nghĩ vấn đề Nghệ Tu vừa nói.
Cậu muốn sống sao?
Cậu không biết.
Tựa hồ sống cũng được, mà chết cũng không quá khó tiếp nhận. Thế giới trắng đen này không có gì đáng giá để cậu lưu luyến. Có lẽ chính là suy nghĩ cùng thái độ này làm Nghệ Tu tức giận đi, dù sao đối với những người khác thì sinh mạng là thứ rất quan trọng.
Tô Dập nghĩ nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt ở đối diện.
Thực ra thì khoảnh khắc giơ tay chỉ vào trái tim mình, cậu cũng không phải hoàn toàn không có tiếc nuối. Ánh sáng kia, ánh sáng mang sắc thái bất đồng mà lần đầu tiên cậu nhìn thấy đã khắc sâu vào trong tim cậu, tuy yếu ớt nhưng không thể xem thường.
Tô Dập xoay người đóng cửa lại, lẳng lặng bôi dược cao có mùi hương nhàn nhạt lên cổ, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại. Bây giờ cùng trước kia không giống, cho dù chỉ có một chút nhưng vẫn là không giống.
.*.
[Tiểu kịch trường: tiểu lưu manh x tiểu trong suốt 2]
Trong một lần thay đổi chỗ ngồi, tiểu lưu manh cùng tiểu trong suốt thành bạn ngồi cùng bàn.
Nghệ Tu vẫn không nhận ra bạn học vẫn luôn cúi đầu còn có tóc mái che phủ nửa gương mặt này là ai. Nhìn người bạn học thở hổn hển xác túi xách vừa to vừa nặng lúc ẩn lúc hiện trước mặt, Nghệ Tu đeo túi xách không có mấy quyển nhìn mà phiền, đứng dậy định giúp con gà luộc này một tay.
Anh vừa mới đứng dậy, mới vừa mở miệng: "Này! Cậu..." Đưa sách cho tôi.
Nào ngờ Nghệ Tu vừa đứng dậy, còn chưa kịp nói hết câu, tiểu trong suốt Tô Dập đã bị dọa run lẩy bẩy, vội vàng đặt sách xuống, mò tiền trong túi ra rồi dùng hai tay dâng lên tới trước mặt Nghệ Tu.
Phòng học đang ồn ào vì chuyển chỗ ngồi nháy mắt an tĩnh, tất cả bạn học đều quay đầu nhìn bọn họ.
Qua một lúc lâu, tiếng xì xào bàn tán vang lên, đại khái ý là anh Nhất Hưu lại bắt nạt bạn học.
Nghệ Tu: ... mẹ nó, có bệnh!
.*.
Âm Dương Nhãn [15] Số Liệu
******
Sáng sớm hôm sau, Tô Dập mở mắt ra trong tiếng chim hót véo von, nhìn trần nhà xa lạ ở trước mắt, có chút chưa tỉnh táo. Qua một hồi lâu, cậu đưa tay dụi dụi mắt, dưới mí mắt, con ngươi tròn xoe có chút rung động.
Vốn nghĩ tối qua cậu sẽ một lần nữa mơ thấy hai cánh cửa kia, kết quả cảnh trong mơ không phải hai cảnh cửa mà là chuyện ngày xưa.
Khi đó Tô Dập chỉ mới sáu tuổi, thường xuyên chạy tới gốc cây mà ông lão đang ngồi hóng mát, yên tĩnh ngồi đó cả buổi trưa, hoặc cầm lấy thứ gì đó im lặng chơi đùa.
Bên người ông lão luôn an tĩnh, không nhìn thấy những thứ kỳ quái mà mọi người không thể thấy nên Tiểu Tô Dập rất thích ngồi gần ông lão. Khi đó ông lão không hề mở miệng nói câu nào với Tô Dập, bọn họ vẫn luôn duy trì một loại ăn ý, luôn gặp mặt ở dưới gốc cây đó, an tĩnh làm việc của mình, sau đó lại an tĩnh rời đi.
Cho đến một ngày nọ, Tô Dập vô thức ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, Tô Dập phát hiện mình nằm trên giường trong một căn nhà cũ, vài ngón tay ấm áp đè trên mắt mang theo lực độ rõ ràng.
Cảm giác áp bách từ những ngón tay đó truyền tới làm Tô Dập bất an giật giật mi mắt, phát hiện cậu tỉnh lại, những ngón tay kia khựng một chút, cuối cùng rời đi.
Tô Dập mở mắt ra liền nhìn thấy ông lão ngồi ở mép giường, biểu cảm bình thản nghiêm túc, đôi mắt thâm trầm.
"Tỉnh rồi à? Mau trở về đi, thời gian không còn sớm nữa."
Đó là câu nói đầu tiên của bọn họ, từ đó về sau trao đổi mới dần dần nhiều hơn.
Khi đó, ông lão định làm gì?
Tô Dập mở to mắt, đứng dậy, xếp chăn nệm chỉnh tề, vuốt phẳng dra giường rồi đi ra ngoài rửa mặt.
Cửa phòng tắm mở, có tiếng nước mơ hồ truyền ra. Tô Dập đi tới cửa liền thấy Nghệ Tu dính nước đầy mặt, bình tĩnh từ mặt gương nhìn cậu: "Sau khi rửa mặt xong thì tới tìm tôi, tôi sẽ lập kế hoạch huấn luyện. Với thân thể gầy yếu này của em thì ngay cả nhóc Bình Hạo Diễm cũng không đánh lại. Lúc làm nhiệm vụ ít nhất phải tự bảo hộ bản thân, đừng để người khác phải phân tâm chiếu cố em."
Chờ Tô Dập gật đầu biểu thị đã hiểu, Nghệ Tu liền sải bước đi xuống lầu.
Chăm chú nhìn theo bóng dáng Nghệ Tu biến mất ở cầu thang, Tô Dập mới bước vào phòng tắm rửa mặt. Lúc ngẩng mặt lên nhìn mặt gương, Tô Dập phát hiện dấu móng tay in trên cổ đã tan hẳn, dược cao kia quả nhiên rất hữu dụng.
Hôm nay trời trong không mây, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, thiên địa tựa hồ được chiếu sáng thành một mảnh trắng xóa. Gió cũng mang theo hơi nóng, âm thanh rào rạt của cỏ cây làm thế gian lại càng tươi sáng hơn.
Thay ra áo sơ mi trắng quần đen đã giặt khô, cố nén cảm giác không thích ứng với ánh nắng quá chói chang, Tô Dập đứng trong bóng tối từ cửa sổ quan sát bên ngoài.
Diện tích khu đặc vụ bộ môn rất lớn, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy phía sau hai tòa nhà còn có một vườn hoa được cắt tỉa tinh xảo, xung quanh là một mảnh rừng thông nhỏ che chắn hết thảy bên ngoài. Đến gần tòa nhà thì còn có một nhà ấm thủy tinh để trồng hoa, mặt kính thủy tinh phản xạ ánh nắng mặt trời chói mắt.
Cách nhà ấm không xa là một loạt nệm ngồi đặt dưới một gốc đại thụ, cô gái gọi là Đỗ Phái Tuyết mặc quần áo rộng rãi ngồi xếp bằng trên nệm, nhắm mắt tĩnh tâm, hơi thở vẫn trầm tĩnh ôn hòa như lần đầu gặp.
Đột nhiên một tiếng ca êm ái kỳ ảo theo gió truyền tới, Tô Dập kéo rèm che đi ánh mặt trời chói mắt, cúi đầu nhìn một cái thì phát hiện Kỷ Bạch Tình mặc quần sọt ngồi trên ban công nhỏ ở lầu hai, đôi chân dài xuyên qua khe hở lan can lay động tới lui, bàn tay vươn ra nghênh đón chú bướm nhỏ đang đập cánh lượn lờ.
Gió nhẹ thổi phất qua làn tóc đen, ánh mặt trời cũng ôn nhi chiếu rọi lên người cô, con bướm có hoa văn hoa lệ trên đầu ngón tay Kỷ Bạch Tình khẽ đập cánh, lượn lờ bay đi. Nhìn con bướm bay đi, Kỷ Bạch Tình không khỏi híp mắt mỉm cười.
Ánh mắt Tô Dập cũng theo con bướm kia rời xa, nhưng suy nghĩ lại đặt trên người Kỷ Bạch Tình.
Đó là năng lực của chị ấy sao?
Không bao lâu sau, Tô Dập xoay người xuống lầu, đi tới căn phòng khách nhỏ có một mặt tường là thủy tinh trong suốt.
Bên ngoài mặt kính là một vườn cây cỏ nhỏ. Ánh mặt trời xuyên qua đám cây cối xám đen ngưng tụ thành những chùm sáng chiếu rọi vào phòng, tạo thành hình ảnh đối ngược, thế nhưng trong quang cảnh trắng đen đó có một sắc thái kỳ dị đặc biệt nổi bật.
Bên cạnh tường thủy tinh, chiếc bàn tròn lớn trải khăn trắng lại một lần nữa bày đầy thức ăn cả trung lẫn tây, Nghệ Tu ngồi cạnh bàn ăn ngấu nghiến, trong chiếc đĩa lớn trước mặt đầy bánh mỳ, bánh bao, thịt cùng trứng.
Tô Dập thấy Mao Thiên Tuyền cùng Vưu Minh Thành mình chỉ mới gặp một lần, Vu Hãn Âm cùng Khương Hiền cũng có mặt, đang ngồi bên bàn ăn sáng, chính là không thấy Bình Hạo Diễm.
Mao Thiên Tuyền đang đứng dậy gắp bánh bao, thấy Tô Dập đi tới liền mỉm cười: "Tô Dập đúng không? Thành viên với của ngành, mau tới ăn sáng này!"
Vưu Minh Thành cầm dao nĩa cắt một miếng thịt bò bít tết rưới đầy tương trong dĩa, chẳng qua khí thế lạnh lùng cùng ánh mắt kiên định không chút dao động làm người ta có cảm giác anh không phải đang cầm dao nĩa mà là một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào địch nhân. Ngẩng đầu liếc nhìn Tô Dập một cái, ánh mắt kia hệt như lưỡi dao làm người ta rùng mình.
Khương Tu Hiền đưa lưng về phía Tô Dập xoay người lại, mờ mịt quan sát Tô Dập từ trên xuống dưới một phen, sau đó mỉm cười tươi nói: "Mau tới đây, bằng không bữa sáng sẽ bị mọi người ăn sạch đấy."
Tô Dập đi tới vị trí cách mọi người xa nhất, cũng là chỗ đối diện Nghệ Tu ngồi xuống, nhận lấy cái dĩa Mao Thiên Tuyền đưa qua, cậu bắt đầu an tĩnh ăn, chẳng qua thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu.
Khương Tu Hiền ở bên cạnh nhíu mày, ánh mắt nhìn Tô Dập có chút săm soi.
Rất nhanh, Kỷ Bạch Tình ca hát trên ban công cùng Đỗ Phái Tuyết minh tưởng dưới gốc cây cũng tới, hai người ngồi xuống bàn. Vu Hãn Âm lười biếng xiên một khúc lạp xưởng quơ quơ trên không trung: "Mọi người đã tới cả rồi, Hạo Diễm vẫn chưa dậy à?"
Kỷ Bạch Tình rót cho Tô Dập cùng Đỗ Phái Tuyết một ly cam ép, sau đó tự rót cho mình: "Lúc xuống em có gọi nó, chắc chốc nữa sẽ xuống ngay."
Đỗ Phái Tuyết đang gắp salad xà lách cùng trái cây, thấy Tô Dập thì gật đầu một cái: "Xin chào, chị là Đỗ Phái Tuyết, sau này chính là đồng đội."
Tô Dập nuốt ngụm thức ăn trong miệng, ngẩng đầu nhìn biểu cảm bình tĩnh của Đỗ Phái Tuyết, nhẹ giọng đáp: "Xin chào, em là Tô Dập."
Ánh mắt Đỗ Phái Tuyết tĩnh lặng như mặt hồ, hệt như khí chất trầm tĩnh thâm thúy của cô. Tô Dập hơi trợn to mắt, cậu có cảm giác bên dưới mặt hồ tựa hồ có thứ gì đó ẩn núp...
Nhưng có hay không cũng không sao cả, cậu không có dục vọng tìm tòi nghiên cứu.
Tô Dập bình thản thu hồi tầm mắt, múc một chén cháo chầm chậm ăn.
"Em thực sự có thể thấy hình dáng của quỷ à? Dáng dấp của chúng thế nào?"
Nhìn Khương Tu Hiền đang cười hì hì, Tô Dập nhẹ giọng nói: "Dáng vẻ đủ cả, sau này em sẽ vẽ lại cho mọi người xem."
Nghe vậy, Vưu Minh Thành lạnh lùng không khỏi ngẩng đầu nhìn Tô Dập, Mao Thiên Tuyền cũng kinh ngạc nhìn qua, mỉm cười vỗ tay: "Thật không? Như vậy nói không chừng có thể để Hạo Diễm lập một kho số liệu để sau này đối chiếu, cũng có thể bảo vệ được càng nhiều người hơn nữa."
Bị mọi người nhìn chăm chú, Tô Dập có chút không thích ứng. Cậu giật giật, nhịn không được co rụt vào sát lưng ghế.
Vừa vặn lúc này Bình Hạo Diễm đỉnh cái đầu bù xù, mặc quần áo ngủ chậm rãi tiến vào. Chẳng qua con mắt vẫn còn lim dim, mặt mũi bí xị, thoạt nhìn vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Vu Hãn Âm nhìn cậu bé, cười híp mắt hỏi: "Tối qua ngủ ngon không? Sao dáng vẻ tệ thế?"
Âm thanh Vu Hãn Âm rất ôn nhu, thế nhưng Bình Hạo Diễm lại giật thót, cười cười nói: "Tối qua muỗi nhiều quá..."
Vu Hãn Âm nhíu mày, cười hừ một tiếng, sống lưng Bình Hạo Diễm lập tức ứa mồ hôi lạnh.
Nghệ Tu ngẩng đầu lên khỏi dĩa thức ăn, nhàn nhạt mở miệng: "Hạo Diễm, sau này em có thể cùng Tô Dập lập một kho số liệu, ít nhất phần nhược điểm của quỷ nhất định phải ghi chú rõ ràng."
Bình Hạo Diễm sửng sốt, ánh mắt trợn to, kích động nhào tới bên cạnh Tô Dập đang an tĩnh ăn: "Anh biết nhược điểm của quỷ à? ! Mau nói cho em biết! Chúng ta phải xử lý hết cái đám quỷ quái khốn khiếp kia..."
Động tác của Bình Hạo Diễm quá đột ngột, đột nhiên bị tiếp cận, Tô Dập sợ tới mức suýt chút nữa đã làm đổ chén cháo ra bàn, cũng may Mao Thiên Tuyền ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cổ áo Bình Hạo Diễm kéo ra xa. Đỗ Phái Tuyết ngồi bên cạnh Tô Dập thì vững vàng đỡ lấy chén cháo, đẩy nó vào trong một chút.
Khương Tu Hiền chống cằm nhìn màn hỗn loạn bên này, cười hì hì nói: "Đừng nóng vội, cứ ăn sáng trước đi đã."
Biểu cảm Bình Hạo Diễm lộ rõ cấp bách, ánh mắt lóe lục quang như sói đói, Tô Dập bị nhìn chằm chằm tới cứng đờ người. Đang định mở miệng thì Nghệ Tu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu có ý cảnh cáo: "Ngồi yên ăn sáng đi! Chờ Tô Dập thu thập đồ đạc mang tới đây rồi nói sau."
Nghệ Tu vừa mở miệng, Bình Hạo Diễm liền ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu hung hăng gặm khúc chân giò hun khói, biểu cảm lộ ra chút tàn bạo, ánh mắt nhìn số thức ăn trước mặt lại càng âm trầm hơn.
Đỗ Phái Tuyết nhìn Tô Dập cúi đầu cứng còng người thì đưa tay rót thêm nước cam cho cậu, đồng thời nhẹ giọng nói: "Đừng để ý, Hạo Diễm rất chán ghét quỷ quái nên hơi kích động."
Tô Dập buông lỏng nắm tay cầm muỗng, nhẹ giọng đáp lại.
Khương Tu Hiền có chút suy tư nhìn Tô Dập cùng Bình Hạo Diễm, chiếc nĩa linh hoạt đảo một vòng giữa các kẽ ngón tay, cười hì hì nói: "Tô Dập, chờ ăn xong bữa sáng chúng ta liền dọn đồ ngay đi, làm sớm xong sớm."
Còn không chờ Tô Dập trả lời, Bình Hạo Diễm đã ngẩng đầu, ngồm ngoàm vừa nhai thức ăn vừa nói: "Em cũng muốn đi!"
Nghệ Tu ăn nhiều nhưng cũng ăn nhanh, lúc mọi người đang nháo loạn bên kia thì anh đã càn quét một mảng lớn thức ăn trên bàn. Tùy ý lau miệng rồi dứt khoát nói: "Hạo Diễm cũng đi theo đi, ba người giúp Tô Dập nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó bắt đầu lập kế hoạch huấn luyện cụ thể."
.*.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top