Chương 10: Ánh Sáng Bên Trong

Bầu không khí trong căn phòng trở nên ngưng đọng sau khoảnh khắc đầy kịch tính ấy. Gia Huy vẫn đứng yên tại chỗ, bàn tay run rẩy sau khi luồng ánh sáng bất ngờ phát ra từ cơ thể cậu đã đẩy lùi linh hồn tấn công mình. Cảm giác kỳ lạ ấy vẫn còn vang vọng, tựa như một luồng sinh lực âm ỉ bên trong, nhưng cậu không thể giải thích được nó là gì.

Cố Trường An đứng cách đó không xa, đôi mắt đỏ rực của hắn không rời khỏi Gia Huy. Sự ngạc nhiên trong ánh mắt hắn rõ ràng, nhưng xen lẫn vào đó là một cơn sóng cảm xúc sâu lắng, phức tạp. Một sự thật đã dần hé lộ mà ngay cả hắn, với hơn một ngàn năm kinh nghiệm đối mặt với bóng tối, cũng không lường trước được.

"Ngươi không còn là người bình thường nữa, Gia Huy," Trường An cất tiếng, giọng hắn trầm khàn, pha lẫn sự bối rối. "Thứ ánh sáng ấy... là từ đâu?"

Gia Huy không biết phải trả lời ra sao. Cậu chỉ nhìn đôi tay mình, như thể chính cậu cũng không tin vào những gì vừa xảy ra. "Ta... không biết," cậu lắp bắp, đôi mắt mở to. "Ta chỉ biết rằng... có gì đó đã thay đổi. Nhưng ta không biết điều đó là gì."

Trường An tiến lại gần hơn, ánh mắt sắc sảo của hắn như muốn nhìn thấu mọi bí mật ẩn giấu trong cơ thể và tâm trí Gia Huy. Hắn dừng lại trước mặt cậu, đôi tay lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ vào vai cậu, khiến Gia Huy khẽ rùng mình.

"Ngươi không phải là kẻ yếu đuối như ngươi nghĩ," Trường An nói, giọng hắn đầy kiên định. "Ánh sáng ấy... chính là thứ mà bóng tối đang khao khát chiếm đoạt. Bóng tối không thể tồn tại nếu không có ánh sáng để đối lập. Và ngươi, bằng cách nào đó, lại sở hữu thứ mà bóng tối không thể kiểm soát được."

Gia Huy nuốt nước bọt, lòng cậu trào lên hàng loạt cảm xúc hỗn loạn. "Ta chỉ muốn giúp ngươi... nhưng ta không biết điều này sẽ xảy ra."

Trường An khẽ nhắm mắt, như đang suy tính điều gì đó. "Điều này có nghĩa là ngươi không còn chỉ là một kẻ thụ động. Ngươi đã bắt đầu thức tỉnh, và điều đó làm thay đổi mọi thứ."

Gia Huy cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, lo lắng và bối rối chồng chất lên nhau. "Ngươi nghĩ... điều này có ý nghĩa gì?"

"Điều đó có nghĩa là ngươi đang ở giữa cuộc chiến mà ngươi không hề biết đến," Trường An trả lời, giọng hắn nghiêm trọng. "Ngươi không chỉ là người được bảo vệ nữa. Ngươi có một vai trò lớn hơn trong cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, và ngươi sẽ phải sẵn sàng đối mặt với nó."

Gia Huy cúi đầu, cảm thấy sức nặng của trách nhiệm đang đè lên vai mình. "Ta không muốn trở thành kẻ gây nguy hiểm cho ngươi," cậu nói khẽ, giọng run run. "Ta chỉ muốn ở bên ngươi và giúp ngươi."

Trường An im lặng trong một lúc lâu. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Gia Huy, ánh mắt đỏ rực ấy hiện lên một thứ cảm xúc khó diễn tả – sự dịu dàng pha lẫn với đau đớn. "Ngươi không phải là gánh nặng của ta," Trường An nói, giọng hắn mềm mại hơn. "Ngươi chính là lý do duy nhất khiến ta còn tồn tại."

Câu nói ấy khiến Gia Huy ngước lên, cảm giác xúc động dâng tràn trong lòng. Cậu có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà Trường An dành cho mình, không chỉ là sự bảo vệ thuần túy mà còn là một mối liên kết không thể diễn tả bằng lời.

"Nhưng..." Gia Huy khẽ nói, "ta sợ rằng một ngày nào đó... ngươi sẽ phải hy sinh vì ta."

Trường An mỉm cười, nụ cười khẽ làm sáng lên khuôn mặt sắc lạnh của hắn. "Đó là điều ta đã chọn từ rất lâu rồi. Nếu phải đánh đổi mạng sống của mình để bảo vệ ngươi, thì ta sẽ không ngần ngại."

Gia Huy lắc đầu, cậu không muốn nghe những lời như thế. "Không, ta không muốn ngươi nghĩ vậy. Ta không thể chịu đựng được việc ngươi biến mất chỉ vì ta."

Trường An nhìn cậu, đôi mắt hắn ánh lên một tia sáng kỳ lạ. "Ngươi không hiểu, Gia Huy. Ngươi chính là ánh sáng trong cuộc đời ta, là thứ duy nhất giữ cho ta khỏi rơi vào hố sâu của bóng tối vĩnh cửu. Ta không thể để ngươi rời xa ta."

Cả hai lặng lẽ đứng bên nhau, giữa không gian tĩnh mịch của đêm tối. Trường An, dù mang bản chất của một con quỷ, đã tìm thấy một điều gì đó mà hắn không bao giờ nghĩ mình có thể cảm nhận được – tình yêu, một tình yêu sâu đậm và mãnh liệt dành cho Gia Huy.

Nhưng phía xa ngoài kia, bóng tối vẫn đang rình rập. Những linh hồn tà ác, những thế lực ngầm, tất cả đều đang chờ đợi thời điểm để tấn công. Gia Huy và Trường An biết rằng, những gì họ vừa trải qua chỉ là khởi đầu cho một cuộc chiến còn khốc liệt hơn nhiều. Và cả hai, dù muốn hay không, đã bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh của ánh sáng và bóng tối.

Trong thâm tâm, Gia Huy biết rằng cậu không thể lùi bước. Cậu không còn là đứa trẻ yếu đuối chỉ biết dựa vào Trường An. Bằng cách nào đó, cậu sẽ phải khám phá và hiểu rõ hơn về sức mạnh bên trong mình. Và cậu biết rằng, chỉ khi cả hai sát cánh bên nhau, họ mới có thể đối mặt và vượt qua bóng tối đang ập tới.

Cậu nắm chặt tay Trường An, lòng cậu tràn đầy quyết tâm. "Ngươi không cần chiến đấu một mình nữa," Gia Huy nói, giọng cậu chắc chắn hơn bao giờ hết. "Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau."

Trường An nhìn cậu, đôi mắt hắn ánh lên sự tự hào và yêu thương. "Được. Từ giờ, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top