CHƯƠNG 6
Tin đồn về việc Harry là một Parseltongue thực sự đã lan truyền khắp trường học như một ngọn lửa. Ngay cả những học sinh nhà Ravenclaw và Hufflepuff cũng nhìn Harry với ánh mắt sợ hãi và nghi ngờ trong khi Slytherin thì chỉ cười với cậu, mặc dù có vài người có vẻ hơi lo lắng khi nhìn thấy Harry. Cặp song sinh đã cố gắng làm sáng tỏ mọi chuyện bằng cách pha trò về việc cậu là Người thừa kế của Slytherin. Nhưng điều tồi tệ nhất là Percy. Anh ta đang cố gắng thuyết phục tất cả các Gryffindor để họ ký tên vào đơn loại bỏ Harry ra khỏi nhà Gryffindor. Harry rất tức giận về điều đó nhưng cậu không muốn cha mình buồn bã khi phát hiện ra chuyện đó, đặc biệt là với kế hoạch kỳ nghỉ lễ sắp tới nên cậu đã khiến bạn bè của mình hứa sẽ không nói gì với McGonagall về chuyện đó.
"Trong kỳ nghỉ Giáng sinh này, mỗi người chúng ta hãy nghĩ ra một cách để tìm hiểu những gì Malfoy biết về căn phòng bí mật." Hermione nghiêm túc nói. "Đầu tiên là bà Norris bị hóa đá và bây giờ là Nick suýt mất đầu với Justin Finch- Fletchley? Chúng ta cần tìm hiểu càng nhiều càng tốt để chúng ta có thể nói với các giáo sư. Nếu chúng ta có thể làm rõ chuyện này, thì nó sẽ giúp Harry không còn bị các học sinh khác nghi ngờ."
Thật là một cú sốc khi Nick suýt mất đầu được tìm thấy đã bị hóa đá cùng với Justin. Không ai có thể biết cái gì sẽ đủ mạnh để hóa đá một con ma. Và chuyện này cũng không giúp ích gì cho trường hợp của Harry bởi vì Justin đã tin rằng Harry đã cố gắng để một con rắn tấn công cậu ta trong câu lạc bộ đấu tay đôi. Kết quả là rất nhiều học sinh đã quyết định về nhà vào kỳ nghỉ này. Các giáo sư đảm bảo với các học sinh rằng họ đang điều tra chuyện đó nhưng nỗi sợ hãi của các học sinh vẫn cứ tăng lên. Sự thật là, có vẻ như những phụ huynh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Hermione, cậu có thực sự muốn cho tụi mình làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ Giáng sinh không vậy?" Ron hoài nghi hỏi.
Mặt Hermione đỏ bừng. "Mình chỉ nghĩ rằng-"
"Đó là một ý kiến hay. Chúng ta có thể thử và có lẽ sẽ nghĩ ra một ý tưởng để lấy thông tin từ Malfoy có phải không Ron?" Harry nhìn bạn mình. Cậu thực sự muốn thử và tìm hiểu xem Malfoy có biết điều gì không.
Ron thở dài. "Ừ, có lẽ việc đó không khó đến thế. Vì Malfoy là-"
"Cẩn thận lời nói của cậu Ronald." Hermione lơ đãng nói khi cô xem lại lần cuối cùng bài luận môn bùa chú của mình.
Miệng Ron mở lớn và Harry mỉm cười. "Mình không có nói gì xấu cả!"
"Mình biết, bởi vì mình đã ngăn cậu lại." Hermione tinh nghịch nói.
Ron lè lưỡi ra rồi nói. "Ồ, mình mong đợi đến Giáng sinh. Không có bài tập về nhà, chỉ có ngủ và quà!"
"Mới đây thôi mà cậu đã hăng hái nhiệt tình cho kỳ nghỉ sắp tới rồi hả Ron?" Harry trêu chọc.
"Ồ mình nghĩ cậu cũng biết mà, Giáng sinh đến thì sẽ có những món quà và niềm vui và gia đình và những thứ khác nữa." Ron có vẻ ngượng ngùng. Sau đó cậu lại cười toe toét. "Và sẽ có bánh pudding Giáng sinh, bánh nướng thịt băm, bánh quy..."
Hermione mỉm cười và quay sang Harry. "Harry chắc cậu rất mong chờ Giáng sinh đến, vì đó là Giáng sinh đầu tiên của cậu với cha!, Chà, kể từ khi cậu một tuổi." Cô sửa lời nói lại và nhìn Harry chăm chú.
Harry vui vẻ gật đầu. "Mình thực sự mong chờ nó! Mình và cha sẽ đến ngôi nhà thuộc về gia đình mình và sẽ có một cái cây Giáng sinh và đồ trang trí và có tất cả mọi thứ! Đây sẽ là lần đầu tiên mình được trang trí cho Giáng sinh!"
"Và hai người sẽ đến nhà của mình dùng bữa tối Giáng sinh." Ron cười toe toét. "Mặc dù sẽ kỳ lạ khi có một giáo sư ở nhà của mình." Cậu tự thừa nhận.
"Đừng nghĩ thầy ấy là giáo sư của cậu khi thầy ấy ở đó, hãy xem thầy ấy như cha của Harry." Hermione đảo mắt. "Thầy ấy cũng sẽ không trừ điểm của cậu nếu cậu làm phiền thầy ấy."
"Ối!" Ron giả vờ lấy trộm bài luận của cô.
Harry cười toe toét nhìn bạn bè của mình và sau đó suy nghĩ của cậu chuyển sang ngày lễ sắp tới. Bà Weasley đã mời họ đến nhà ăn tối Giáng sinh và cha cậu đã đồng ý. Cha cũng nói là ông ấy sẽ làm một bữa sáng lớn và sau đó họ sẽ cùng nhau mở quà. Harry cũng hy vọng họ có thể chơi đùa trong tuyết vì cậu biết rằng cha cậu sẽ không cần chuẩn bị bữa tối. Harry nhận ra rằng việc cha cậu đồng ý đến nhà Weasley là một vấn đề lớn vì cha cậu không phải là một người hòa đồng nhưng cha cậu làm điều đó chỉ để Harry có một Giáng sinh vui vẻ trọn vẹn. Dumbledore sẽ theo dõi nhà Slytherin để cha cậu có thể dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi với cậu.
Harry đã biết chắc chắn là mình nên tặng quà gì cho cha cậu vào Giáng sinh. Cậu đã nhận được một khoản tiền tiêu vặt và đã tiết kiệm được một chút nên khi xem qua danh mục quà tặng từ một số cửa hàng ở Hogsmeade, cậu đã nhờ cặp song sinh mua dùm cậu những món quà khi họ có chuyến ghé thăm làng Hogsmeade. Cặp song sinh rất vui khi giúp cho cậu, vì vậy cậu đã đưa tiền cho họ để mua một vài món đồ ngọt cho cha của cậu. Cha cậu tuy không ăn nhiều đồ ngọt nhưng cũng có một vài món mà cha cậu đã thừa nhận là ông ấy khá yêu thích. Cam thảo và kẹo trái cây là một trong những món yêu thích của cha cậu. Cậu cũng đã tìm thấy một cuốn sổ nhật ký dùng để viết ra tất cả các thành phần dược liệu và thí nghiệm độc dược, cha của cậu đã có một cái rồi nhưng Harry nhận thấy nó đã bị ghi chép sắp hết rồi nên cậu quyết định mua một cuốn khác ghi To Dad, Love Harry được ghi trên trang bìa và cậu cũng đã chọn được một chiếc khăn màu đen và màu xanh lá cây. Harry rất vui vì cậu đã tiết kiệm tiền tiêu vặt; sau khi mua quà cho cha, cậu chỉ còn đủ tiền để mua quà cho Ron và Hermione khi kỳ nghỉ lễ bắt đầu cha cậu sẽ dẫn cậu đi mua quà cho bạn bè. Harry đang lên kế hoạch tặng cho Ron một hộp kẹo và một bộ văn phòng phẩm dành cho Hermione. Cậu cũng đã tìm thấy một bức tượng hình con rồng trông giống như Norbert và cậu sẽ tặng nó Hagrid người đã tặng Hedwig cho cậu. Harry đã rất mong chờ được nhìn thấy các cửa hàng được trang trí ma thuật trong dịp Giáng sinh.
Hai ngày sau vào một buổi tối muộn lò sưởi của một căn nhà nhỏ ở nông thôn bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa xanh, Severus và Harry bước ra ngoài. "Ở đây lạnh quá." Harry nói, cậu rùng mình một chút. Bên ngoài trời đã bắt đầu có tuyết rơi nhẹ và vì họ đã không sống ở đây từ mùa hè, nên ngôi nhà trở nên lạnh lẽo là chuyện hiển nhiên.
"Chờ ta một chút." Severus nói, quay người về phía lò sưởi và một giây sau, một ngọn lửa ấm áp bắt đầu bùng cháy. "Đi lên tầng trên và cất đồ của con đi và căn nhà sẽ ấm áp khi con quay trở lại tầng dưới." Khi Harry quay người đi, Severus nhanh chóng ném một bùa giữ ấm lên trên áo len mà Harry đang mặc. Harry tặng cho cha mình một nụ cười cảm ơn và vội vã lên lầu, cậu háo hức muốn xem căn phòng của mình. Có lẽ cậu không giống những đứa trẻ bằng tuổi cậu vì Harry rất thích hai căn phòng ngủ thuộc về cậu. Nó bắt nguồn từ việc Harry không có phòng riêng thuộc về mình trong vòng mười năm. Phòng ngủ trong ngôi nhà này đã được Harry trang trí bằng màu nâu và xanh lá cây. Và nó dường như rất phù hợp với ngôi nhà này bởi vì xung quanh ngôi nhà được bao quanh bởi những ngọn đồi, một khu vườn và một con suối. Harry cất quần áo của mình vào tủ đồ và giấu món quà tặng cho cha dưới gầm giường. Cậu đặt chiếc lồng của Hedwig lên trên bàn và nhìn ra cửa sổ để xem Hedwig đã đến chưa. Cậu mỉm cười khi thấy cô nàng bay đến và nhanh chóng mở cửa sổ ra, Harry nhăn mặt khi không khí giá lạnh đập vào người cậu. "Nhanh lên Hedwig, trời sắp đóng băng luôn rồi!" Hedwig duyên dáng bay vào trong và ngồi bên cạnh chiếc lồng của mình và rủ cánh ra.
Harry đóng cửa sổ lại và vỗ nhẹ vào lưng của Hedwig. "Hãy cho tao biết khi nào mày muốn ra ngoài. Tao không thể mở cửa sổ như mùa hè vì trời quá lạnh." Hedwig kêu một tiếng như trả lời rồi nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Harry đi xuống cầu thang và rất vui khi cha mình nói đúng, bởi vì căn nhà rất ấm áp. Cậu nhìn thấy hai cốc sô cô la nóng đặt trên bàn và lấy một cái, uống một ngụm. "Ưm."
"Nó có ngon không con trai?" Severus trêu chọc khi ông cùng ngồi trên ghế sofa với con trai. Ông cầm lấy chiếc cốc còn lại. "Hedwig đã đến đây chưa?"
"Cô nàng đang ngủ trong phòng của con." Harry nói, nhấp một ngụm sô cô la nóng và để hơi ấm lan tỏa khắp người cậu.
"Sớm thôi tầng trên sẽ ấm áp như ở dưới đây thôi." Severus nói, ông trở lại sau khi giải quyết xong mọi chuyện. Thật thoải mái khi được thư giãn và không có tiếng ồn ào hay la hét muốn nổ phổi của học sinh hoặc những bài hát Giáng sinh. Cũng không có bị làm phiền bởi những tên ngu ngốc. "Chúng ta có thể đi đến thị trấn vào ngày mai để con có thể mua quà cho bạn bè của mình."
"Tuyệt vời!" Harry cười toe toét. "Con đã biết nên mua những gì rồi."
"Oh?"
"Chà, Ron đặc biệt thích đồ ngọt nên con sẽ lấy cho cậu ấy một giỏ kẹo ở tiệm Honeydukes và Hermione thì thường xuyên viết thư cho cha mẹ của cô ấy nên sẽ tặng một bộ văn phòng phẩm cho Hermione. Cha nghĩ vậy có được không?" Harry hơi lo lắng hỏi.
"Nghe có vẻ khá phù hợp." Severus nói với một nụ cười nhỏ. Harry rất giống Lily; cô ấy cũng rất thích tặng quà và muốn chắc chắn rằng cô ấy đã chọn đúng quà. "Ngày mai rất thích hợp để chúng ta trang trí ngôi nhà. Tất nhiên là, nếu con quan tâm đến việc đó." Ông nhếch môi.
"Con thích việc đó. Chỉ một chút thôi." Harry cười toe toét. "Con không thể chờ được nữa! Chúng ta nên trang trí kiểu gì đây? Chúng ta có thể có một cái cây lớn không? Chúng ta có thể trang trí bằng dây đèn nhiều màu không bởi vì Dursley luôn không trang trí bằng những cái đó và con nghĩ rằng trang trí bằng những đèn màu đó sẽ rất đẹp nhưng khi con nhắc nó với dì Petunia thì dì chỉ cười khẩy và nói rằng đó không phải là vấn đề con nên suy nghĩ vì dù sao Giáng sinh cũng không dành cho quái vật." Harry dừng lại. Cậu không có ý nói về Dursley, vừa rồi cậu chỉ buột miệng nói ra.
Severus ngồi dậy và đặt chiếc cốc còn một nửa lên trên bàn. Harry hiếm khi nói về Dursley mặc dù Severus biết mười năm con trai ông trải qua ở đó đã khắc sâu trong lòng và có rất nhiều vấn đề cần giải quyết mà điều kiện đầu tiên là Harry phải mở lòng nói chuyện về những gì mà thằng bé đã trải qua. Ông thầm mỉm cười trong lòng khi biết rằng ít nhất Dursley có lẽ sẽ không thể trải qua một kỳ nghỉ yên tĩnh do những lọ thuốc mà ông đã cho họ. "Con không phải và cũng chưa bao giờ là quái vật. Đáng lẽ bọn họ nên cho con đón kỳ nghỉ Giáng sinh cùng với họ." Ông nghiêm túc nói với con trai.
"Vâng, con biết." Harry gật đầu.
Severus cũng gật đầu. "Ta nghĩ rằng những cái đèn màu sẽ rất đẹp. Hiện tại đã muộn rồi và ngày mai chúng ta sẽ có một ngày bận rộn, điều cần làm bây giờ là ngủ một giấc thật ngon."
Harry đồng ý và sau khi uống xong cốc sô cô la nóng, cậu ôm cha và chúc ngủ ngon rồi đi lên lầu. Hedwig vẫn đang ngủ, khuôn mặt của cô nàng vùi sâu dưới lớp cánh trong căn phòng ấm áp của cậu. Harry đã sẵn sàng đi ngủ và nhanh chóng chui vào chăn, trong giấc mơ của cậu chứa đầy những người tuyết và cây thông Giáng sinh.
HPHPHPHP
Ngày hôm sau, Harry xông vào nhà với hai cánh tay xách đầy những túi đồ. "Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trang trí được không cha? Đồng ý đi cha?"
"Hừm." Severus giả vờ suy nghĩ khi đi theo con trai vào trong nhà. "Con không cần làm bài tập về nhà sao?"
Harry kinh ngạc và suy nghĩ cẩn thận. "Không thể nào! Con đã làm xong tất cả bài tập của mình trước khi kỳ nghỉ bắt đầu." Cậu nheo mắt. "Cha đang trêu chọc con?"
Severus phớt lờ lời nói của Harry. "Ta không biết trêu chọc là gì cả chàng trai trẻ."
"Cha đang trêu chọc con." Harry cúi đầu và nhếch mép cười khi thấy cha cậu giả vờ như ông không làm gì cả. "Đừng lo lắng, con sẽ không nói cho ai biết đâu. Danh tiếng giáo sư độc dược đáng sợ của cha vẫn còn nguyên vẹn."
"Ta hy vọng là vậy." Severus vừa nói vừa lấy cái cây mà ông đã thu nhỏ. "Con muốn đặt cây ở đâu?"
"Ừm, ở góc gần lò sưởi? Đặt ở đó trông sẽ đẹp hơn." Harry nói và quan sát khi Severus đặt cái cây nhỏ xuống và sau đó vẫy đũa phép lên trên nó. Ngay lập tức cái cây nhỏ biến thành kích thước thật của nó vừa cao vừa lớn và có một màu xanh đậm rất đẹp. Harry cười rạng rỡ.
Severus và Harry bắt đầu đặt vòng hoa và đèn màu lên trên cây và sau đó trang trí bằng những món đồ mà họ đã mua. Một số đồ trang trí có hình dạng của cây kẹo gậy, ông già Noel và bánh gừng nhưng cũng có một số đồ trang trí có hình dạng của trái snitch vàng, cái vạc, đũa phép và chổi bay. Harry đã nghĩ rằng nó trông thật tuyệt vời khi trang trí tất cả các món đồ lên trên cây.
Severus hắng giọng và triệu hồi một chiếc hộp đến trước mặt họ. "Ta đã tìm thấy những thứ này; chúng vẫn còn ở đây khi bùa nhớ hết hiệu lực và chúng ta quay trở lại ngôi nhà này. Chúng là một số đồ trang trí cũ." Trông ông hơi buồn nhưng nụ cười vẫn còn hiện lên trên khuôn mặt. "Ta nghĩ rằng có lẽ con sẽ muốn sử dụng chúng. Không có nhiều lắm. Có một số là có từ khi Lily còn nhỏ và những cái còn lại là cô ấy mua sau khi ta và cô ấy kết hôn với nhau và khi con ra đời.
Harry háo hức mở hộp ra và mỉm cười khi cậu lấy ra những món đồ trang trí làm bằng tay. Cậu ôm một con gấu xanh với dòng chữ Giáng sinh đầu tiên của Harry được khâu vào con gấu đó. Cậu ngước nhìn cha. "Có phải mẹ đã tự tay làm cái này?"
Severus gật đầu. "Cô ấy đã làm ra rất nhiều món đồ trang trí, một số là dùng bùa chú và một số khác thì cô ấy làm theo cách của Muggle. Cô ấy rất thích làm những thứ này. Cô ấy bắt đầu làm mấy thứ này khi cô ấy phát hiện ra rằng cô ấy đang mang thai."
Harry sờ sờ khuôn mặt con gấu nhỏ. Gấu Harry. Trong bức thư mà mẹ gửi cho cậu, mẹ đã viết rằng đó là biệt danh mà mẹ đã gọi cậu khi còn bé. "Con có thể treo nó lên trên cây không?"
"Đương nhiên là được. Chúng ta có thể treo tất cả chúng lên; cái cây này chắc chắn đủ lớn." Severus nói khi ông lấy một món đồ trang trí mà Lily đã mua khi bọn họ mới kết hôn. Họ treo những món đồ trang trí còn lại lên trên cây và sau đó đặt vòng hoa ở phía trên lò sưởi với hai chiếc vớ treo bên cạnh. Severus cũng thêm vòng hoa vào trên tay vịn của cầu thang. Harry đang vui vẻ nhìn không khí lễ hội xung quanh phòng khách thì một vật trang trí khác đột nhiên bay đến trước mặt cậu. "Huh?"
"Nó là một vật trang trí mới. Cái này là ta sao chép từ bức ảnh của con, mẹ của con và ta đã chụp bức ảnh này sau khi con được sinh ra." Severus giải thích.
Harry nhìn chằm chằm vào vật trang trí. Nó trông giống như một quả cầu tuyết nhưng bên trong quả cầu có hình ảnh của họ. Khi lắc nó, thì sẽ có tuyết rơi trên bức hình. Bức hình gốc đã được cậu đóng khung và đặt ở trong phòng. "Con rất thích cái này. Nó giống như mẹ cũng là một phần trong Giáng sinh của chúng ta." Harry treo vật trang trí ngay giữa cây. "Có lạ không khi con luôn nhớ mẹ mặc dù con không có ký ức về mẹ?"
"Tất nhiên là không rồi. Cô ấy là một phần trong cuộc sống của con và luôn ở bên con." Severus nói khi cả hai nhìn chằm chằm vào bức ảnh. "Ta thấy con có nhiều điểm giống với cô ấy."
"Oh?" Trước đây Harry đã nghe cha nói về điều này nhưng cậu không biết rõ về mẹ. "Con giống mẹ những điểm nào vậy?"
Severus hiểu ý mỉm cười. "Con có đôi mắt và nụ cười của cô ấy. Con nghiêng đầu sang một bên khi con đang suy nghĩ về điều gì đó cũng rất giống cô ấy. Sự nhiệt tình của con trong việc trang trí và chọn quà cho bạn bè điều đó rất giống cô ấy. Ta thấy cô ấy trong con mỗi ngày."
Harry đã vỡ òa trong nước mắt khi nghe những lời nói của cha mình. Cậu luôn luôn khóc khi cha cậu với cậu những điều này nhưng cậu biết cậu sẽ không bao giờ cảm thấy chán khi nghe về nó.
"Ta nhớ lần đầu tiên cô ấy tặng ta món quà Giáng sinh là khi ta và cô ấy còn là những đứa trẻ. Món quà đó là một trò chơi và cô ấy đã dạy tôi chơi nó. Giáng sinh đó là niềm hạnh phúc đầu tiên ta có trong khoảng một thời gian dài." Severus khẽ nói, mắt ông nhìn xa xăm.
Harry nở một nụ cười buồn. Cha cậu không nói nhiều về cha mẹ của ông và từ bức thư mà mẹ gửi cho cậu, nói cho cậu biết rằng cha cậu không có một tuổi thơ hạnh phúc. "Là cha mẹ của cha", Harry ngập ngừng. "Ý con là, họ đã đối xử như vậy với cha sao."
Severus vỗ vai Harry. "Mẹ của ta là một người phụ nữ tốt bụng nhưng cũng rất bất an. Bà đã để cha của ta đánh bà mặc dù bà có phép thuật. Ông ấy không phải là một người đàn ông tốt với ta và mẹ của ta. Ông ấy là một Muggle và giống như Dursley, ông ta ghen tị với phép thuật của chúng ta và luôn căm ghét chúng ta vì điều đó. Lòng tốt của mẹ đối với ta và tình bạn của Lily đã giúp ta chịu đựng tuổi thơ của mình."
"Con xin lỗi cha; cha cũng không đáng bị đối xử như vậy khi còn nhỏ." Harry buồn bã thì thầm.
Severus hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy đứa con của mình. Ông không có ý định nói chuyện về thời thơ ấu của mình, nhưng có lẽ điều đó sẽ giúp Harry thấy rằng ông thực sự hiểu cách mà con trai đã phải sống với Dursley. "Ta yêu con Harry."
"Con cũng yêu cha." Harry nói. Với một cú vẫy đũa phép, Severus làm cho đèn màu phát ra ánh sáng rực rỡ và cả hai cùng ngồi trên ghế sofa, đơn giản ngắm nhìn ánh đèn phát sáng trên cây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top