Tulzat || Thợ săn
-Vì chúng ta là thợ săn, vì cái nghề chết tiệc này...-
Vũng bùn này mãi sẽ mãi mãi không có lối thoát nào dành cho em
Lưu ý: Fanfic được lấy ý tưởng/dựa vào cốt truyện của cây cung "con đường thợ săn" (trấn bias:3 ai choi genshin se biet), ai có nhu cầu đọc cốt truyện cụ thể của cây cung này có thể tìm được trên wiki.
———————————
-Thật là ta sẽ chỉ săn những động vật nhỏ thôi sao?- Cậu nhóc hỏi, cái đầu trắng cứ lắc lư tỏ vẻ bất mãn.
-Như vậy là quá lắm rồi! Chúng ta không thể săn những thứ "lớn hơn" được. Về thôi!- cậu nắm lấy tay cậu bé tóc trắng kia, không quên kéo theo con heo rừng trở về, là heo rừng đó! Bọn chúng chỉ mới là những đứa trẻ mười tuổi thôi...
Đó là Zata và Tulen của mấy năm về trước, họ cùng lớn lên trong cái thế giới đầy hiểm nguy này, lớn lên cùng vũ khí để giữ lấy cái mạng nhỏ, không dám lơ là lấy một phút.
Thế giới mà họ đang sinh sống kể ra không biết bao nhiêu là thảm hoạ, thứ mà họ phải đối mặt là những con ma thú đáng sợ không biết nguồn gốc từ đâu mà đến. Con người tản đi khắp nơi lánh nạn nhưng cuối cùng lại thân ai nấy lo, song không thể sống mãi như thế, buộc họ cần có những người đứng ra để dẹp hết những mối nguy này.
Hai người họ sau khi đến năm mười tám tuổi lập tức trở thành những thợ săn tài giỏi, cái nghề hái ra vàng nhưng đầy rẫy nguy hiểm, đặc biệt đối với một đôi tóc trắng như họ mà nói việc tiếp xúc với ma vật như đang tự tay cắt ngắn tuổi thọ vậy.
Tóc trắng không phải là một điều tốt lành, những người có mái tóc trắng rất yếu đuối. Những người sở hữu mái tóc trắng dễ mắc các bệnh do ma thú mang lại vì thế nên khi mới bắt đầu công việc thợ săn, cả hắn và anh đều không được bất kì tổ chức nào tiếp nhận chỉ đành hoạt động riêng lẻ săn bắt tự do những con ma thú tầm trung. Mãi đến khi tiếng tăm của hai người đi vào thành thì họ mới được nhận vào làm việc dưới trướng hoàng tộc, nhưng chỉ có Tulen chấp nhận làm ở nơi ấy, anh vẫn tiếp tục đi khắp nơi để săn bắn, lâu dần không còn sự bầu bạn của hắn mà trở nên điên loạn, tàn bạo săn bắt ác liệt hơn, thời điểm đó các khu rừng có dấu chân của anh đi qua dường như đều không còn một con ma thú nào cả.
"Mùi tanh hôi thế này... có lẽ nó đã làm anh ấy ghét bỏ mình mất rồi..."
Chìm trong biển máu của ma vật, không ít lần Zata bị thương mà không được xử lí khiến các vết sẹo chồng chất trên cơ thể cao gầy, hình ảnh đứa trẻ hoạt bát có phần bướng bỉnh ngày nào từ lâu đã không còn nữa, tiếng tăm anh bay xa vì những đống xác ma thú anh để lại qua mỗi bước đi, nhưng cũng không ai dám lại gần anh vì cái thân thể luôn lắm lem thứ chất lỏng đỏ sẫm sớm đã khô trên người và quần áo.
"Ta không cần phải tốn công giấu mùi hương của bản thân nữa.. vì mùi tanh hôi trên người ta đã che lấp đi tất thảy rồi..."
Anh sống như vậy trong suốt tám năm ròng, không sự bầu bạn, không người giao tiếp, dành cả thanh xuân để chém giết mà quên đi người bạn thanh mai trúc mã thuở nào. Năm đó anh được triệu vào trong thành cũng là năm mà anh gặp lại người bạn ấy kể từ ngày người ấy trở thành thợ săn cho hoàng tộc.
Hắn giờ đây không còn là thợ săn nữa, rõ là đã trở thành một kẻ có vị thế trong ấy liền cho gọi anh đến, chỉ tiếc rằng bộ dạng của anh khiến hắn đau lòng.
Trái ngược với hắn có điều kiện đầy đủ do được hoàng tộc chu cấp, anh sống phiêu bạt, săn bắt nên cả năm chưa đến hai bộ đồ mà mục đích là để "giữ mùi tanh", chiếc áo choàng rách rưới đã cùng anh đội mưa đội nắng qua bao khu rừng kia chỉ sợ hắn kéo nhẹ liền có thể trở thành một đống vải mục nằm dưới đất. Có lẽ vì được triệu vào trong thành nên anh đã có chuẩn bị một chút, không còn quá nhiều máu bám trên người nữa mặc dù mùi của nó thì vẫn còn.
-Tiếng tăm bay xa như vậy, rõ ràng bây giờ đã là một thợ săn giỏi. Nếu vào hoàng tộc em đã có thể được giao phó để chỉ huy một tiểu đội, tại sao năm ấy em lại không cùng ta tiến vào?-
-Tôi sống trong rừng rú bao lâu cũng có cái thú vui của nó, mong ngài hiểu cho, tôi không thích làm theo lệnh của người khác.- Giọng anh khàn khàn, có lẽ đã một thời gian dài chưa cùng ai nói chuyện cho ra một cuộc đối thoại đàng hoàng, ngoại trừ những người đi lạc trong rừng tình cờ gặp được anh.
Câu trả lời của anh, hắn cũng không ngoài dự liệu. Vừa nhìn vào liền có thể đoán được bao lâu nay anh sống chả có cái thú vui gì trong rừng cả, anh chỉ là một cổ máy chém giết biết phân biệt con người và ma thú mà thôi. Hắn thở dài thườn thượt, song lại không biết nói gì thêm, bất chợt anh lại hỏi hắn.
-Nếu tôi chết rồi, anh có thay tôi dọn dẹp khu rừng không? Hay lại tiếp tục ở đây...-
-Nếu em chết tôi sẽ dọn dẹp khu rừng, nhưng dùng cách triệt để chứ không thể cứ chém giết rồi chờ chúng mọc lên trở lại.-
-Ồ ngài nói rất hợp lí.-Cậu giở giọng cười-Tôi đã từng nghe qua về nguồn gốc của chúng, nhưng thật thứ lỗi, một chữ tôi còn chẳng biết chứ đừng nói đến chuyện đọc sách.-
Hắn lúc này bỗng nhớ lại ngày còn bé, gia đình của hắn và anh kề nhau nhưng hoàng cảnh lại trái ngược hoàn toàn. Hắn được đi học, được ba mẹ yêu thương, dạy cách sử dụng cung và dao găm. Còn anh, cái anh gọi là "nhà" khi dẫn hắn đến giống như một mớ hỗn độn, dùng tất cả vật liệu thu thập được mà dựng thành, cha của anh vì bị ma thú giết mất mà mẹ anh phải xoay sở khắp nơi để anh được ăn uống đầy đủ chứ đừng nói đến chuyện được đi học. Lúc này hắn mới tự mắng bản thân về việc trước đây từng có ý định trách anh vì anh không cùng hắn vào hoàng tộc, hay chính xác hơn là anh không thể.
-Ta xin lỗi, nhưng ta chắc chắn sẽ làm điều đó vì em.-
-Rất cảm ơn.-
Hắn nhìn anh, cơ thể gầy gò như vậy nhưng lại có phần hơi lớn dưới lớp áo choàng, điều ấy làm hắn lo sợ rằng anh có khi nào cũng đã và đang dần dần biến đổi thành ma vật hay không.
-Hứa với tôi, hãy giết tôi khi tôi biến thành ma vật.-
-Ta..-
-Vì chính nghĩa, Tulen!- Anh gắt, gọi hắn bằng tên.
-Được, vì chính nghĩa.-
Nói xong anh liền rời đi, để lại hắn vẫn còn nhìn theo bóng lưng của anh khuất dần sau dòng người tấp nập. Hắn không biết khi nào anh sẽ chết, càng không biết mình có đủ can đảm để thực hiện lời hứa khi điều đó thực sự xảy ra, hắn ghét cái nghề này, ghét những con ma thú, càng buồn cho tình bạn của cả hai.
————————————
Anh thở dốc, ngồi khuỵu xuống bên hồ nước rồi tự soi mình ở dưới ấy. Hốc mắt của anh bây giờ đen ngòm, sâu hoắm, đôi ngươi xanh ngọc tuyệt đẹp cũng đã trở thành màu vàng đồng, bất chợt anh lại cảm thấy có sức nặng ở cánh tay, khi cởi bỏ lớp áo choàng thì từ khi nào đã có một đôi cánh đen, trông như nó vẫn còn đang lớn dần từ cánh tay của anh vậy.
-Vậy là hết...- Anh biến thành ma thú rồi, cuối cùng cũng chỉ cầm cự được thêm vài năm.
Giờ đây anh nghe rõ thấy tiếng của những bụi cây và cỏ dại tạo ra tiếng sột soạt khi có người bước lên chúng, anh nghe rõ được tiếng khúc cây nhỏ bị người dẫm gãy và tiếng bước chân trên đất cát trên con đường mòn đang tiếng dần về phía anh.
Anh mệt mỏi, lần đầu tiên sau bao năm anh thả lỏng mình, nằm trên thảm cỏ, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
-Anh đến rồi- anh nói nhỏ, gần như là thì thầm khi đối phương dừng lại, khoé môi không kiềm được hơi cong lên.
-Về lời hứa..-Tulen ngập ngừng, nhìn cậu trai trước mắt lại có chút không nỡ, trong khi hắn ra tay giết những người cũng bị mắc bệnh từ ma thú trong thành không chút thương xót.
-Làm đi, vì chính nghĩa, vì con người.-
-Vì chính nghĩa.- Hắn lặp lại, giương cung về phía anh.
...
-Em có yêu tôi không?- Hắn hỏi, điều này cũng khiến Zata đang chờ chết cảm thấy bất ngờ, lúc sau lại vui vẻ ngồi dậy cười tươi như ngày còn bé, hỏi lại hắn.
-Thế anh thì sao?-
-Tôi yêu em..- Dây cung bị hắn kéo căng, mũi tên sắc nhọn chỉ chực chờ được hắn thả ra liền giết chết anh ngay tức khắc, nhưng trái tim đang đau quặng thắt của hắn dường như không còn muốn nghe bất kì điều gì, muốn chống trả lại chính cơ thể của mình.
-Em cũng yêu anh.-
Mũi tên ấy được thả ra rồi, nó xuyên qua trái tim bị bùn đất và sự tiêu cực vấy bẩn rồi, trông máu toé ra từ ngực của anh cứ như là trái tim bên trong đang khóc vì số phận bi thảm này vậy.
Anh ngã xuống dòng sông, máu cũng theo đó nhuộm đỏ một vùng nước rồi trôi theo anh. Hắn nhìn thấy một chút máu rơi dính phải mấy cọng cỏ xanh cũng đơ người ra hồi lâu, nước mắt không chịu được đã chảy xuống từ khi nào mà hắn không để ý. Tại sao vậy nhỉ, hắn còn chẳng biết mình yêu anh, cũng chẳng biết tại sao mình lại hỏi và nói như vậy, xong hết tất cả liền khiến anh chết mất xác, không ai thương nhớ hay biết về cái chết này.
-Ôi đội trưởng!- một tên kị sĩ gọi, chạy đến đứng bên hắn.-Vị vừa rồi là mắc bệnh sao? Thưa ngài.-
-Cậu thấy à?-
-Tôi vừa đến thì nhìn thấy vị ấy ngã xuống... thật đáng tiếc, rõ là xinh đẹp..-
-Xinh đẹp?-
-Vâng.. Cô ấy chẳng phải rất xinh đẹp sao?.. phải rồi, nữ hoàng cho gọi ngài có việc gấp.-
-Ta sẽ đến đó ngay, ngươi lui đi.-
...
Xinh đẹp sao? "cô ấy" sao?.. thực sự nếu không vì giọng nói kia của anh cất lên khi hắn đến gần, hắn cũng đã lầm tưởng ấy là một thiếu nữ bị mắc bệnh, không ngần ngại mà giết chết, có lẽ như vậy cũng sẽ chẳng có lời yêu nào cả.
Hắn đau lòng nhìn về hướng anh trôi đi ban nãy rồi rời đi trở về thành, gặp mặt nữ hoàng của hắn.
-"Tôi chắc chắn sẽ thực hiện phần còn lại của lời hứa, tiêu diệt triệt để lũ ma thú cho em... chỉ mong được gặp lại em ở kiếp sau."-
-end-
———————————————
Đôi lời của con tác giả: tui viết cái này nó cứ bị xàm í, hàng OOC cực chất cực thơm khiến cho tui đọc lại mà tui thấy mắc mệt luôn, cơ mà cột sống của tui bây giờ hình như cũng biết nói vì ngồi vẽ rồi 💀
Hôm qua tui ngồi vẽ cái này mà quên up lên í chứ hong phải tui đăng muộn 1 ngày đâu nha=)) (vẽ tới bây giờ chưa xong luôn 💔 ), viết xong cả rồi chỉ việc đăng thôi mà cũng quên nữa chứ, đúng là đồ vô dụng mà 🥲
(Tui còn tận 2 bản lưu nháp chưa đăng mà cứ thích ra dẻ phải viết fic mới để đăng cho ngầu đó mấy má 💀)
Cảm ơn mọi người đã đọc 🙆♀️🌸❤️
-2/1/2023-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top