Thế giới 1 : Chương 11 (End)
Ánh trăng nhàn nhạt mơ hồ, sương mỏng như lớp màn che phủ lên con đường lát đá cuội, tiếng bước chân có chút lộn xộn quanh quẩn trong biệt thự của Lưu gia
Một chiếc ô tô màu đen đậu ở một nơi kín đáo đối diện với cổng. Lâm Viễn vội vàng kéo người nam nhân nhỏ bé trốn trong một góc tối, mãi đến khi xe chạy xa khỏi con hẻm, cô mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể run rẩy của Lâm Viễn bấy giờ mới dần bình tĩnh lại, ôm lấy tay Lưu Vũ.
- Lâm Viễn tỷ
Lưu Vũ nghẹn ngào gọi, nước mắt cũng đã lăn xuống, thấm ướt y phục trắng muốt trên người cậu. Lâm Viễn nhìn thấy cảnh này không khỏi đau lòng, không khỏi tức giận. Nội tâm nàng cay nghiệt mắng Lưu Chương tàn độc mất nhân tính, sau đó nhẹ nhàng ôm mặt Lưu Vũ, đưa tay lên lau nước mắt cho em ấy.
Hốc mắt Lưu Vũ đẫm nước đỏ hồng, giống như một con thỏ nhỏ, Lâm Viễn đau lòng cho Lưu Vũ đến mức không chú ý đến hốc mắt của mình cũng dần nóng lên
- Thật không ngờ Lưu Chương lại làm ra chuyện như vậy. Tiểu Vũ, chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Lưu Chương nhất định không thả đệ đi! Quay lại bên Trương Hân Nghiêu, hắn sẽ chăm sóc đệ thật tốt. Mau đi đi!
Lưu Vũ run rẩy đứng bên cạnh Lâm Viễn không nói gì, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Chỉ ngay sau đêm thứ hai Lưu Chương ra tiền tuyến, Lưu Vũ đã được Lâm Viễn vội vàng tới cứu. Lâm Viễn và Lưu Chương không có bất kỳ chút tình cảm vợ chồng nào. Hiện tại nàng lại dám cả gan cứu Lưu Vũ thoát ra, nàng không biết được Lưu Chương liệu có tha cho mình hay không. Nếu để hắn biết chuyện này, chỉ e rằng anh ta sẽ phát điên mất
Lưu Vũ nắm lấy tay Lâm Viễn
- Lâm Viễn tỷ, nếu Lưu Chương biết chuyện này, khi anh ấy quay lại nhất định sẽ không bỏ qua cho tỷ... Nếu như tỷ bị thương...ta sẽ rất hối hận...
Lâm Viễn xoa xoa đầu Lưu Vũ, trong mắt tràn đầy ân cần
- Không sao, Tiểu Vũ, tỷ là thê tử của Lưu Chương, hắn dám giết tỷ sao? Nhưng tỷ nhất định sẽ không để đệ ở lại đây chịu khổ sở
- Vậy chúng ta sẽ đi đâu?
- Ừm...
Từ ngày Lâm Viễn đến phòng Lưu Chương tranh cãi, muốn Lưu Chương thả Lưu Vũ ra, nhưng nhìn thấy vết đỏ trên cổ của hắn, Lâm Viễn liền hiểu ra tất cả. Tuy nhiên, trước khi nàng quyết định được mình sẽ đầu độc Lưu Chương hay cướp súng bắn chết anh ta. Lưu Chương đã phải vội vã ra tiền tuyến.
Lâm Viễn bình thường không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nàng trông giống như một tiểu thư yếu đuối nhưng thực chất lại là một cô nương ngang tàn. Ngay khi Lưu Chương vừa rời đi, nàng đã nghĩ ra cách để giải cứu Lưu Vũ. Điều nàng lo ngại nhất hiện tại, chính là đưa Lưu Vũ đi đến đâu. Cuối cùng, vẫn là Lưu Vũ mở miệng nói:
- Cứ đưa đệ đến Kinh Huyện là được.
Lưu Vũ híp mắt, tuy rằng nhìn qua thực giống như đang cười, nhưng trong mắt lại chỉ có lãnh đạm.
Dù sao nhiệm vụ đã xong, tiền thưởng cũng đã có, hoàn toàn có thể chạy trốn.
Đây là cách làm thông thường của Lưu Vũ.
- Ký chủ, người định chạy sao?
- Sao lại không? Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi nha
Hệ thống ấp a ấp úng
- Ký chủ, nếu như còn có nhiệm vụ ẩn thì phải làm sao bây giờ?
- Thì mặc kệ nó đi
Lưu Vũ trêu đùa 10086
Hệ thống nghe vậy liền hoảng hốt
- Ký chủ, ký chủ, ngài là người luôn tìm kiếm sự hoàn mỹ a! Nhiệm vụ không hoàn thành, người có thể yên tâm rời đi sao? Thấy Lưu Vũ có chút run rẩy, hệ thống tiếp tục nỗ lực thuyết phục
- Kí chủ, nhiệm vụ rất đơn giản, làm trị số hắc hóa của Lưu Chương giảm về không là được rồi!
Thấy Lưu Vũ làm ngơ, hệ thống tiếp tục dụ dỗ:
- Hoàn thành nhiệm vụ có thêm thưởng, ký chủ, người thật sự không muốn sao?
Thấy mình trêu chọc đã đủ, Lưu Vũ nhàn nhạt nói:
- Vậy thì tốt. Ta nói cho ngươi biết, ta không phải vì phần thưởng nhỏ nhoi đó, ta chỉ là truy cầu sự hoàn mỹ mà thôi!
Hơn nửa tháng bị giam cầm, tâm tình Lưu Vũ vẫn rất tốt, không có chút hoảng loạn nào hết, còn có tâm tình trêu đùa tiểu hệ thống
Hệ thống lúc này đương nhiên ủng hộ Lưu Vũ, nó suy nghĩ thêm một chút
- Nhưng mà ký chủ, người quá lạ rồi a? Nhiệm vụ công lược hoàn thành, vì sao ký chủ lại thoạt nhìn có vẻ như không nỡ rời xa tiểu thế giới này?
Lưu Vũ không trực tiếp trả lời, cậu ngược lại hỏi nó một câu
- Ngươi đã từng yêu một người sao?
- Đương nhiên là không có. Suy cho cùng, 10086 cũng chỉ là một đống dữ liệu, làm sao có thể sinh ra tình yêu được.
Hệ thống không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng nó cũng rất thành thật trả lời.
- Đúng vậy, tình yêu khác loài làm sao có thể có kết quả được.
Lưu Vũ chỉ là một cây trà xanh bình thường, ai cũng nói thực vật vô tình, cậu đương nhiên cũng vậy.
Lâm Viễn không đồng ý với việc để Lưu Vũ đến Kinh Huyện. Dù sao cũng nơi ấy cũng là tiền tuyến, nhưng Lưu Vũ lại kiên trì một mực thuyết phục Lâm Viễn rằng mình sẽ đi tìm Trương Hân Nghiêu, cho nên mặc dù nàng không muốn nhưng cũng không can thiệp đến quyết định của Lưu Vũ, chỉ an bài tài xế cùng vệ sĩ theo em ấy trên đường đi.
Vốn dĩ Lâm Viễn cũng muốn đi theo. Nhưng trước hết, nàng dù sao cũng là thê tử trên danh nghĩa của Lưu Chương, đi theo Lưu Vũ đến lãnh địa của Trương Hân Nghiêu cũng khá bất tiện. Nàng đành phải để Lưu Vũ một mình rời đi.
Khi Lưu Vũ đến Kinh Huyện, chiến trường đang trong thời điểm căng thẳng nhất. Cả Kinh Huyện đều rải đầy súng và vỏ đạn. Cảnh tượng thật sự rất hỗn loạn.
Lưu Vũ xuống xe, vẫy tay để những người đi cùng quay về, rồi lao vào chiến trường.
Từ cửa thành tiến vào, dọc đường càng ngày càng nhiều thi thể nằm chất đống. Lưu Vũ nhìn cảnh này cũng có chút xấu hổ. Trận chiến này kỳ thật là vô nghĩa, nếu không phải là vì cậu, tuyệt đối sẽ không có tình cảnh thi thể khắp nơi thế này
Lưu Vũ một đường tránh binh lính, tiến vào đại lộ trong thành, mặc dù cách khá xa nhưng chỉ cần liếc mắt cậu vẫn nhận ra hai người đang đương đầu. Không, là ba người mới đúng.
Lưu Chương và Trần Vũ đối mặt với Trương Hân Nghiêu đang cầm súng trong im lặng. Trần Vũ vẫn đang nắm chặt cánh tay của mình, dường như đã bị thương. Mà Trương Hân Nghiêu ở bên đối diện bộ dáng tốt hơn nhiều, mặc dù khuôn mặt và cơ thể dính đầy máu, nhưng tất cả đều không phải của hắn.
Lưu Vũ bình tĩnh một đường tiến tới, bạch bào đi ngang qua thi thể ven đường cũng nhuốm đầy vết máu, nhìn qua có chút gai mắt. Không một ai phát hiện Lưu Vũ đang đến gần
Trương Hân Nghiêu đưa lưỡi liếm vết máu tràn ra từ khóe miệng, tươi cười khoa trương:
- Lưu Chương, chúng ta thử xem ai có thể sống sót.
Lưu Chương không nói gì, nhưng anh lặng lẽ dùng ngón tay bóp cò. Trong trận ẩu đả vừa rồi, anh không nhớ mình đã bắn bao nhiều phát súng, nhưng Lưu Chương ước tính được rằng chỉ có nhiều nhất một viên đạn trong nòng súng, hoặc thậm chí có thể không có viên nào. Trên thực tế, Trương Hân Nghiêu cũng ở trong tình trạng tương tự, hai người họ đang đánh cược mạng sống của mình.
Lưu Vũ vừa đi tới chỗ ba người, vừa tránh đạn lạc không biết từ phía nào bay tới. Cậu thấy không khí giữa hai người đột nhiên lạnh đi, có chút lo lắng
- Hệ thống, mau mở cho ta vật phẩm giảm đau, nhanh lên!
Lưu Vũ còn chưa nói xong đã cảm thấy đầu gối của mình bị trúng đạn, cũng may lần này hệ thống rất đáng tin cậy. Đạn còn chưa bắn trúng thì đã chặn được cơn đau. Lưu Vũ thấy hai người đối đầu đã cùng nhau bóp cò cũng không thèm để ý, cậu lao tới, đỡ đạn cho họ.
Cùng với tiếng đạn xuyên vào cơ thể, Lưu Vũ từ từ ngã xuống trước mắt ba người họ như một cánh bướm gãy. Trương Hân Nghiêu lao tới đỡ lấy cơ thể đang rơi xuống của Lưu Vũ. Cậu nằm trong lòng Trương Hân Nghiêu, run rẩy đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của hắn. Mà kẻ đối diện đã tuôn trào nước mắt, Lưu Vũ lấy tay áo lau máu và nước mắt trên mặt Trương Hân Nghiêu, nhẹ cười một tiếng
- Đừng...đừng khóc...ngài khóc rất xấu a..
Giọng nói của Lưu Vũ đã yếu đến mức khiến người nghe đau lòng. Trương Hân Nghiêu nghe được lời này càng run rẩy hơn, Lưu Vũ thấy vậy an ủi hắn
- Lần sau...tới cứu em sớm một chút...em đã rất sợ đấy. Cũng thật đáng tiếc... em không được thấy...hôn lễ của chúng ta...
Lưu Chương và Trần Vũ sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra cục diện tình hình, vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Vũ. Tay Lưu Chương run rẩy nhưng không dám chạm vào thân ảnh kia. Anh sợ sẽ làm tổn thương búp bê sứ dễ vỡ trong lòng mình
Lưu Vũ chuyển ánh mắt sang Trần Vũ
- Thực xin lỗi ... Không thể hát cho Trần thiếu gia nghe...một vở kịch hoàn chỉnh...
Trần Vũ lắc đầu, giọng khàn đặc hét lên gọi quân y.
Lưu Vũ cố gắng mỉm cười, mặc dù đã dùng vật phẩm chặn cơn đau, nhưng phản ứng cơ thể vẫn khiến khuôn mặt em ấy tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán. Lưu Vũ run rẩy đưa tay ra kéo lấy áo Lưu Chương, đây là hành động thân mật của cậu với Lưu Chương ngày trước
- Ca ca... Ca ca...
Đôi mắt Lưu Chương cũng đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi, Lưu Chương kéo tay Lưu Vũ lại
- Tiểu Vũ, thực xin lỗi... Thực xin lỗi, ca ca không phải cố ý đối xử với em như vậy...
Lưu Vũ muốn vươn tay lau nước mắt cho Lưu Chương, trước đây anh ta cao lớn oai hùng như vậy, nhưng bây giờ khi khóc lại vô cùng nhỏ bé đáng thương. Lưu Vũ đã mệt mỏi rã rời, thanh âm mềm mại như mèo con ngâm nga
- Ca... em không trách... Em cũng chưa bao giờ trách ca ca chuyện gì...
Lưu Chương nước mắt giàn giụa, nức nở gật đầu, Lưu Vũ tiếp tục nói:
- Ca ca... Thực ra... trước đây em cũng thích ca ca... nhưng mà... khụ khụ
Lưu Vũ ho ra một ngụm máu, y phục giống như một nhành hồng trắng nhuốm đỏ
- Nhưng ca...muốn đem em trao cho người khác...em đã từng rất tức giận... Ca ca.. vì sao không muốn ở cùng em?
Lúc này, trong đầu Lưu Vũ, hệ thống đang không ngừng phát ra thông báo về trị số hắc hóa của Lưu Chương "Lưu Chương hiện tại giá trị hắc hóa là 50, giá trị hắc hóa -10, -5..."
- Không! Khi đó ca ca còn tưởng rằng Tiểu Vũ thích người khác, cho nên ca ca mới để em rời đi. Ca ca vĩnh viễn yêu em kia mà...
Lưu Vũ lại mỉm cười
- Thật đáng tiếc... em vẫn chưa... hát cho ca ca nghe một khúc...Bá Vương Biệt Cơ...
Vừa dứt lời, thân thể Lưu Vũ rốt cục cũng không chịu nổi nữa, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, ngay cả khí lực nói thêm một câu cũng không có. Lưu Vũ nằm trong vòng tay của Trương Hân Nghiêu, hơi thở dần mỏng đi. Hệ thống thông báo cuối cùng cũng dừng lại "... giá trị hắc hóa -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 0"
Lưu Vũ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ, sau đó liền trở lại hệ thống không gian.
Lưu Vũ im lặng dị thường, thậm chí ngay cả âm thanh chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống cũng không nghe thấy. Cậu ngơ ngác nhìn tiểu thế giới, nơi Trương Hân Nghiêu, Lưu Chương và Trần Vũ vây quanh cơ thể ngày càng lạnh lẽo của "em ấy", mặc dù họ không khóc, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm trong lòng cả ba người họ.
Lưu Vũ yên lặng nhìn. Cậu nghĩ, họ chỉ buồn một thời gian thôi, có thể một hai năm sau, họ sẽ không còn nhớ đến người tên Lưu Vũ nữa.
Không biết vì sao, Lưu Vũ yên lặng ngồi ở trong không gian hệ thống, ngắm nhìn tiểu thế giới kia
Trương Hân Nghiêu và Lưu Chương cuối cùng cũng đình chiến. Sau khi hồi phục vài năm, người phương Tây đến xâm lược. Lưu Vũ thấy Trương Hân Nghiêu cùng Lưu Chương liên minh để chống lại, may mắn là cuộc chiến không quá dài và khó khăn như cuộc chiến trong thế giới thực.Trong tiểu thế giới, họ chỉ mất ba năm để đánh bại đồng minh phương Tây và thành lập nước cộng hòa.
Trần Vũ kết hôn sau khi đình chiến, cô ấy là một thanh đán trong nhà hát, Lưu Vũ nhận thấy được cô gái đó trông hơi giống Lưu Vũ.
Trương Hân Nghiêu lại không thành gia lập thất, sống một mình cả đời. Khi lìa trần, hắn chỉ mang theo một chiếc mặt dây chuyền hồ ly nhỏ bên mình
Về phần Lưu Chương...Lưu Vũ thở dài. Anh ấy đã chiến đấu anh dũng trên chiến trường, cuối cùng chết dưới họng súng của kẻ thù trong đêm diễn ra trận chiến quyết định. Nhưng Lưu Chương trước khi chết vẫn thì thào gọi tên Lưu Vũ, cho đến chết cũng không nguôi nhớ nhung.
Tất cả những điều này khiến Lưu Vũ cảm thấy có lỗi trong một thời gian dài.
Sau khi xem hết tiểu thế giới, Lưu Vũ thở dài nặng nề. Cậu lau đi giọt lệ không biết từ lúc nào đã chảy ra khỏi khóe mắt, ngồi héo rũ cả đêm.
"Được rồi, chúng ta đi đến thế giới tiếp theo thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top