1.Quay lại
Còn hơn 1 tháng nữa là ngày Into1 tan rã.
Sáng hôm ấy trời nắng nhẹ.
Nắng dịu dàng len qua khung cửa sổ, đậu trên sườn mặt người thanh niên bé nhỏ.
Hôm ấy, người ta không thấy cậu ấy mở mắt ra nữa, không thấy cậu ấy ngồi an tĩnh trên giường bệnh nữa, không thấy cậu ấy thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, không thấy cậu ấy từng giây từng khắc ngóng trông những bóng hình kia nữa.
Hôm ấy, Lưu Vũ mất rồi.
Có lẽ do cơn đau do căn bệnh dạ dày của cậu, hay có lẽ do sự thờ ơ, vô tâm từ những người mà cậu luôn tha thiết gọi là "đồng đội", cậu uống thật nhiều thuốc ngủ, cố gắng chìm vào giấc mơ, không thể ngờ rằng đó cũng là lần cuối cùng cậu nhắm mắt.
...............................................................................
Into1 nghe tin Lưu Vũ mất.
Bất ngờ.
Nghi hoặc.
Hoang mang.
Sao có thể như vậy được? Anh ta chỉ vừa mới tuần trước còn đang dạy bọn họ tập nhảy. Không phải chỉ là tụt đường huyết, phải đưa đi bệnh viện truyền nước thôi sao? Sao đột nhiên lại thành như vậy rồi?
10 con người tức tốc chạy đến viện, bàng hoàng đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào người thanh niên nhỏ bé nằm im lìm trên giường, trên mặt trùm khăn trắng. Cậu là vẫn luôn thật an tĩnh, đến bây giờ vẫn vậy, chỉ là bây giờ cậu chỉ còn có thể an tĩnh nằm đó, cậu mất rồi.
...............................................................................
Giật mình mở mắt, Lưu Vũ bật dậy dáo dác nhìn quanh.
Chết rồi mà?
Cậu ngơ ngác một hồi rồi mới để ý căn phòng này. Đây chẳng phải kí túc xá 1002 của Chuang à?
Con người trước khi chết sẽ nhìn thấy cuộc sống như tua lại trong trí óc. Không lẽ lại là như vậy? Cũng không phải, hồi tưởng sẽ không thể nào chân thật như thế này được.
Ngẫm vài giây, cậu liền lục tìm chiếc điện thoại của mình, màn hình hiện rõ : "Ngày 25 Tháng 4 Năm 2021".
?
Ngày bao nhiêu cơ?
?
!!!
Kí ức lập tức ào ạt trở về trong trí óc.
Đúng rồi, hôm qua mình trở thành Into1- Lưu Vũ, cùng bọn họ trở thành một nhóm, cùng nhau bắt đầu một cuộc sống sinh hoạt mới. Hai năm trước, điều ấy đối với cậu tựa như một phép màu, một niềm hạnh phúc khó có thể nói thành lời, nhưng bây giờ, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ những con người ấy, sợ những ánh mắt vô cảm đầy chán ghét ấy. Quay lại đây rồi, liệu mọi chuyện sẽ một lần nữa tiếp diễn? Cậu đã làm cái gì mà phải chịu đựng lại nó lần thứ 2 cơ chứ?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía cửa khiến cậu giật thót, cơ thể theo phản xạ run nhẹ, trái tim hẫng một nhịp
-LƯU VŨ !!
..............................................................................
Đám tang của Lưu Vũ diễn ra thật đơn giản.
Các Sa tỷ khóc đến thương tâm, sau đó lại cố gắng an ủi mẹ của cậu, mong bà đừng quá đau thương. Tô Kiệt đứng một bên trầm ngâm, cả người như hiện hữu một tầng sương nhuốm màu buồn đau. Các bạn trong trường cùng các anh chị thân thiết trong giới đều xót xa cho cậu.
Tất cả mọi thứ, vào khoảnh khắc ấy, như khựng lại, tiếc thương cho một sự đẹp đẽ thuần khiết.
Into1 cũng đến dự đám tang. Họ chỉ đứng đó, không biết nói gì, cứ như vậy, vừa bàng hoàng, vừa hụt hẫng.
Tối hôm đó, mọi người về kí túc xá, Bá Viễn đứng trầm ngâm nhìn lên căn phòng của cậu rồi thở dài.
- Ít ra thì chúng ta cũng nên thu dọn đồ của cậu ta.
10 người nối đuôi nhau lên tầng, thật khẽ khàng mở nhẹ cánh cửa phòng ra.
Căn phòng vẫn vậy, mọi thứ im lìm, trên tường vẫn là bức ảnh nhóm vào đêm chung kết Chuang 2021, trên kệ tủ vẫn là những cuốn album của họ, trên mặt bàn vẫn còn quyển sổ cùng cây bút nằm ngay ngắn.
Tựa như bóng hình cậu ấy vẫn còn đây, chỉ là vắng chút hơi ấm.
Chợt Lưu Chương để ý tới cái gì trên kệ tủ, tiến tới lấy ra, anh hơi bất ngờ: "Hồ sơ bệnh án?"
Nghe thấy thế, cả nhóm cũng đến xúm lại.
- Trầm cảm giai đoạn trung? Chuyển biến xấu?
-Còn tập ở trong ghi gì thế?
-Là viêm dạ dày....
Bầu không khí trầm xuống, tất cả đều im lặng. Họ chưa từng biết, cũng chưa từng nghĩ cậu bị bệnh, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.
Lúc này, Patrick mới nhìn thấy cuốn sổ đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, cậu nhóc tiến đến, lật mở trang được đánh dấu.
-Này Patrick, em làm gì thế?- Để ý thấy cậu bé đang lật cuốn sổ, Nine mới thốt lên.
-Đây là nhật kí của anh ấy...- Cậu trả lời, trong giọng nói mang chút gì đó run run.
Cảm thấy không đúng, Châu Kha Vũ lại gần, lấy cuổn sổ nhỏ từ tay cậu em út, lật mở từng trang cho cả nhóm cùng xem.
Những dòng chữ ngay ngắn cứ thế hiện lên, tựa như cuộc sống của cậu ấy đang được hiện lên trước tầm mắt bọn họ. Nhật kí được viết kể từ ngày 25 tháng 4 năm 2021, là ngày đầu tiên bọn họ xuất hiện với tư cách là thành viên Into1.
Ngày tháng qua đi, Center của bọn họ từ một chàng trai ấm áp, hiền lành, dần trở nên an tĩnh, im lặng, lại mang chút đau thương.
Cậu vẫn luôn là tâm điểm của chỉ trích từ khi nhóm xuất đạo. Bọn họ không những không động viên, an ủi, thậm chí còn xa lánh, cô lập cậu. Những ngày tháng đau khổ ấy lần lượt trôi qua. Những ác ý của họ cứ không có nguyên do như vậy, dần dần nhấn chìm cậu thiếu niên dương quang năm ấy. Biết bao hiểu lầm, tủi thân cùng tiêu cực chống chất qua ngày tháng. 10 con người được gọi là "đồng đội" như bọn họ, chưa một ai từng nguyện ý cùng cậu sẻ chia, cùng cậu gánh vác áp lực, hay chỉ đơn giản là cùng cậu nói chuyện, cùng cậu ngồi ngắm bầu trời đêm.
Không một ai trong số họ biết rằng cậu sợ sấm, rằng đêm ấy sấm rất to, nhưng chỉ có một mình cậu thiếu niên nhỏ nhắn co mình trong chăn, nằm run rẩy trong căn kí túc xá nhà A; trong khi bọn họ đang cười đùa vui vẻ ở tòa nhà bên cạnh; không ai để ý rằng cậu ấy vẫn luôn cố tình về muộn, ăn tối muộn, có hôm do mệt quá, cậu cũng chả còn tâm trạng để ăn, cứ để bụng đói lên phòng, chỉ vì họ đã từng nói có mặt cậu trong bữa tối sẽ khiến thức ăn chẳng còn ngon miệng; không một ai thấy rằng cậu luôn cố giảm sự tồn tại của mình trong phòng tập đến mức thấp nhất nếu không cần thiết, vì lo sợ những chấn thương trên cơ thể mình sẽ làm đồng đội khó chịu;...
Có rất nhiều thứ mà họ chưa từng biết, nhưng họ lại cứ như tự nhiên mà áp đặt lên bóng hình nhỏ bé ấy những tiêu cực, rồi cứ như vậy, đẩy cậu đến cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top