[Trạm Trừng] Rượu bốn mùa
Author : Đãi Tại Hàm Ngư Quán Đầu Lý (待在咸鱼罐头里)
[ Hạ , Hà Hoa Nhị ]
Sau cơn giông bão sấm chớp trong mùa hè tất có tiếng sấm, giống như là bên người Giang Trừng tất có Ngụy Anh. Bây giờ Ngụy Anh bỏ mình ở Loạn Tán Cương, Liên Hoa Ổ chỉ còn lại một mình Giang Trừng. Thế gian chúc mừng không liên quan gì tới Giang Trừng, hắn quay đầu nhìn bức tường đổ nát, hi vọng Ngụy Anh có thể từ trong đó bò ra và nói: "Giang Trừng, ta còn sống", hi vọng cuối cùng chỉ là hi vọng, hắn nắm chặt Tam Độc ở trong tay quay người rời đi, còn có một trận chiến khó khăn phải chiến đấu.
Lam Trạm từ trong miệng đệ tử biết được Ngụy Anh bỏ mình đã là ngày thứ hai, lết thân thể trọng thương đi tới Loạn Tán Cương, đỉnh núi bốc lên khói xanh, mưa phùn giống như là ông trời thương cảm. Y ở giữa đống gạch ngói vụn đen như mực thoáng thấy một bộ áo tím, "Ngụy..." Ngụy Anh đã không còn mặc đồng phục Giang gia, bây giờ xuất hiện ở đây sẽ chỉ là Giang Vãn Ngâm!
Giang Trừng ngồi trên mặt đất dưới một gốc cây bị cháy trụi lủi, trước mặt bày hai cái bát đầy rượu, đặt bên cạnh là Hà Hoa Nhị của Vân Mộng. Trầm lặng hồi lâu, bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch, "Ngươi thích nhất Hà Hoa Nhị, ta uống thay ngươi." Nói xong một chén lại tiếp một chén, giống như Ngụy Anh ngồi ở đối diện hắn muốn đoạt lấy, "Quên nói, Trần Tình của ngươi ở trên tay ta, nhớ kỹ nửa đêm tỉnh mộng tới tìm ta."
Bưng bát rượu đổ xuống phía sau, cũng mặc kệ rượu vẩy đầy mặt mũi, một bên ném bát rượu một bên dùng tay qua loa lau mặt, không biết có phải do rượu hòa cùng nước mắt hay không, trong miệng đều là mùi vị mặn chát.
Giang Trừng vỗ vỗ bụi đất, thu hồi Trần Tình chuẩn bị trở về Liên Hoa Ổ, xoay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lam Trạm. Giang Trừng nhíu mày, rất lạ. Bốn mắt nhìn nhau, Lam Trạm quay đầu đi rõ ràng không muốn nhìn Giang Trừng, Giang Trừng cũng không muốn đụng phải người khác dự định tìm con đường khác xuống núi.
"Ngươi rõ ràng có thể bảo vệ hắn." Lam Trạm nhìn Loạn Tán Cương khắp nơi tàn tạ, không cần tìm kiếm đã có thể xác định Ngụy Anh đã chết. Ngoại thương tăng thêm thương tâm, Lam Trạm cảm giác từ trong kẽ xương phát ra độc hỏa lan tràn toàn thân, lý trí từng chút một biến mất.
"Ta che chở hắn, ai che chở Giang gia? Ngươi sao? Lam Vong Cơ?" Không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt, không nuôi con không biết công ơn cha mẹ. Giang Trừng xoay người lại lạnh lùng nhìn Lam Trạm, tựa như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, "Loạn Tán Cương không thấy ngươi xuất hiện che chở hắn, bây giờ làm cái gì mã hậu pháo chính nhân quân tử."
(mã hậu pháo ngụ ý chẳng giúp ích được gì. Trừng ám chỉ Trạm khi cần thì không xuất hiện, không giúp ích được gì, hiện tại là bày dáng vẻ chính nhân quân tử tới trách Trừng)
Lam Trạm nghẹn ở tại chỗ, y dựa vào cái gì chỉ trích Giang Trừng chứ, chuyện mình không làm được dựa vào đâu mà yêu cầu người khác chứ. Y lảo đảo đi tới gốc cây xiêu vẹo kia vén vạt áo ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu đầy, ngửi là Hà Hoa Nhị của Vân Mộng, rượu vào miệng là một cỗ mùi vị đắng chát chảy xuôi toàn thân, tràn ngập nỗi tuyệt vọng trong trái tim.
Lam Trạm cũng không biết y say rượu làm ra chuyện gì, y chỉ biết y về Lam gia còn mang theo một đứa trẻ đang sốt cao, y đặt tên cho nó là Lam Nguyện.
Khi Lam Nguyện ở Cô Tô vừa được bảy tám tuổi, Lam Trạm cuối cùng cũng từ trong bế quan đi ra. Y một bên dạy bảo Lam Nguyện một bên ra ngoài tìm kiếm, từng lần từng lần một vấn linh hi vọng có một chút tin tức của 'hắn', một chút xíu cũng được.
Y xách theo một bình Thiên Tử Tiếu đi lên Loạn Tán Cương, đã ba năm, nghiệp hỏa qua đi Loạn Tán Cương rốt cục mọc lên một chút mầm non. Y ở đỉnh núi nhìn thấy Giang Trừng một thân trang phục tông chủ, từ diệt môn đến trọng chấn chỉ vài năm, nói thật y là thật sự bội phục Giang Trừng. Giang Trừng cũng thoáng nhìn Lam Trạm, nghiêng người nhường ra một con đường, hắn cùng Lam Trạm có điều sơ giao, ngược lại là Lam Trạm đối với Ngụy Anh có chỗ khác biệt.
"Người chết không uống được, vậy thì đưa cho ngươi." Giang Trừng giơ tay dứt khoát ném một bầu rượu qua, quay người, đỉnh núi trơ trụi không có gì đẹp đẽ, hắn cũng lười ở cùng Lam Trạm.
Lam Trạm một tay xách Thiên Tử Tiếu, một tay cầm Hà Hoa Nhị, tinh tế nhìn bầu rượu kia, một đạo chưởng phong đưa qua, "Thiên Tử Tiếu, cho ngươi." Giang Trừng tiếp nhận Thiên Tử Tiếu, hắn cảm thấy Lam Trạm có chút khác biệt. Lam Trạm vẫn là ngồi ở dưới cái cây xiêu vẹo kia, có điều lần này chưa uống rượu, y nhìn một bát trống không cùng với một bát đầy rượu ở trước mắt. Lấy bát kia rót ở trước mặt, cất lại Hà Hoa Nhị.
[ Thu, Thu Lộ Bạch ]
Bất cứ chuyện gì trên thế gian đều đang bức bách Giang Trừng nhanh chóng trưởng thành, trước một mình vực dậy Giang gia, sau đó trông coi bảo vệ huyết thân nhất mạch khỏe mạnh trưởng thành.
Hắn không còn thường xuyên lên Loạn Tán Cương, hắn bắt đầu nổi điên tìm kiếm người tu tập quỷ đạo. Ngụy Anh lúc trước có thể từ trong Loạn Tán Cương bò ra, hắn tin Ngụy Anh vẫn có thể từ trong tà ma ngoại đạo phục sinh.
Yêu tà đoạt xá, Tử Điện lấy hồn.
Giang Trừng sờ sờ Tử Điện trên ngón tay, tiên hưởng nổ lanh lảnh ở bên tai, nam nhân cột ở trên giáo trường thân thể khẽ run lên, "Danh môn chính đạo không đi nhất định phải đi cái kia oai ma tà đạo."
"Linh khí là khí, oán khí cũng là khí, vì sao không thể dùng. Phàm là có đường sẽ không ai đi loại ác liệt nhất." Nam nhân kia khinh miệt xì một tiếng, dáng vẻ nói ra cực giống Ngụy Anh phản bác Lam Khải Nhân, "Lại nói Vân Mộng Giang thị nuôi ra một Di Lăng lão tổ, Giang thị ngươi dựa vào cái gì làm gì được ta."
Giang Trừng híp híp mắt, hừ lạnh một tiếng, Vân Mộng từ Ôn gia nguyên khí tổn thương nặng nề, tiên môn bách gia ai cũng có thể giẫm một cước, bây giờ ngay cả một tán tu cũng không để Vân Mộng vào mắt.
"Đã có thể giết Di Lăng lão tổ, tự nhiên có thể giết ngươi." Giang Trừng thu hồi Tử Điện phất phất tay, tự nhiên có môn sinh khiêng thi thể xuống. Giết một người răn trăm người, Vân Mộng muốn trở lại đứng đầu tiên môn còn phải suy nghĩ kỹ càng.
"Tông chủ, tiểu công tử tỉnh." Chỉ có ở bên cạnh người thân, Giang Trừng mới nới lỏng lông mày. Lão bộc này là của hồi môn của nhũ mẫu Ngu Tử Diên, từng theo hầu Giang gia chủ mẫu, đã từng chăm sóc tiểu thư Giang gia, bây giờ chăm sóc Kim Lăng.
"Canh sườn củ sen này trừ tỷ tỷ, chính là Ngu cô tay nghề tốt nhất." Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ lê đặt bốn món ăn một chén canh, ngồi ở vị trí bên cạnh là hài tử thông minh nhanh nhẹn, nhìn thấy người tới cửa mắt sáng lên, nhảy xuống ghế chạy tới.
"Cậu." Kim Lăng dắt Giang Trừng ngồi xuống, ôm bát ngọc trắng đi xới cơm đặt ở trước người Giang Trừng. Nhìn phụ nhân trung niên đứng ở một bên, chạy chậm qua dắt tay kéo đến bên bàn ăn cơm, "Bà bà, ngồi."
Giang Trừng quỳ gối ở trên bồ đoàn, nhìn bài vị thờ cúng trong từ đường, bi thương dâng lên. Tết Trung thu năm xưa, phụ thân ở thư phòng xử lý sự vật, mẫu thân ở giáo tràng đốc thúc các sư huynh đệ huấn luyện, tỷ tỷ ở trong phòng bếp nấu canh sườn củ sen, ngay cả Ngụy Anh cũng ngoan ngoãn chờ đợi buổi tối tế nguyệt ngắm trăng ăn bánh trung thu đoàn viên.
Cuối cùng người khác nhau lựa chọn con đường khác nhau.
Giang Trừng xách theo hai bầu rượu tránh thoát người bay tới Loạn Tán Cương. Lại không biết có người ngồi ở chỗ của hắn, một gốc cây già mọc nghiêng, một bộ áo lam không nhiễm, hai bầu rượu, hai bát rượu.
"Ta tưởng rằng trừ ta ra, sẽ không có ai nhớ tới hắn." Giang Trừng ngồi ở trên mặt đất cách đó không xa, tiện thể châm cho mình hai chén rượu. Một chén ở trong tay không biết dùng tâm trạng nào để uống xong, một chén khác đơn độc tự nhiên bày ra ở trước mặt. Một nắm bùn đất một chén rượu, thân tử hồn tiêu, đạo lại vô tình.
Vẫn chưa nghe được câu trả lời, Giang Trừng cười nhạo một tiếng, hắn cùng Lam Trạm thật sự không có chút tình cảm gì. Rượu một chén một chén rót vào trong đất, thò tay vào trong ngực sờ sờ thân sáo ôn nhuận, một năm dung túng một lần như vậy đi.
Đợi Lam Trạm lấy lại tinh thần, bên tai là từ khúc y đã từng đàn cho Ngụy Anh. Nhíu nhíu mày, ngay cả từ khúc này cũng thổi cho Giang Trừng nghe, Ngụy Anh là coi trọng Giang Trừng cỡ nào. Cuối cùng là vong tiện một khúc xa, nhạc hết người đi. Hắn có tư cách gì lấy thân phận gì đứng ở chỗ này tưởng nhớ chứ, Lam Trạm nhìn một chút Giang Trừng đang tập trung thổi. Không có dưa thừa không thân thiết, chỉ có Ngụy Anh gặp Giang Trừng.
Ngụy Anh xưa nay không hối hận nhập quỷ đạo, Giang Trừng cũng chưa từng vứt bỏ Tùy Tiện Trần Tình. Lam Trạm xoa lên trái tim, nơi đó rất khó chịu.
"Khó có người nhớ tới hắn, Thu Lộ Bạch mang cho hắn đưa ngươi." Giang Trừng thu hồi Trần Tình, từ chưởng phong đưa một bầu rượu đến bên người Lam Trạm. Dù không biết Ngụy Anh từ khi nào có giao tình với Lam Trạm, chung quy thiệt thòi có người tưởng nhớ hắn, cùng với ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo vẫn là khác biệt. Giang Trừng đối với Lam Trạm thay đổi cái nhìn một chút, vỗ vỗ quần áo vạt áo nghênh ngang rời đi.
Lam Trạm xách theo Thiên Tử Tiếu, không gọi lại được Giang Trừng, một chưởng đưa nó đi cũng không được. Cuối cùng vẫn là đặt ở bên người, suy nghĩ đợi chút nữa đào hố chôn xuống.
"Cậu, người đi đâu vậy?" Mới vừa vào cửa, Kim Lăng liền chạy tới, Trừ tiểu thúc thúc ra, nó chỉ còn một người thân này. Kim Lăng không phải không hiểu những lời nói ở sau lưng kia, cái gì có cha sinh không có mẹ dạy, nó thường xuyên lại nhìn một nhà tiểu thúc thúc sau đó lén lút khóc trong đêm. Giang Trừng nói cho nó, tiểu thúc sẽ là một người phụ thân khác, nhưng hắn vẫn là cậu của nó, hắn cũng chỉ có A Lăng là người thân duy nhất.
"Đi gặp một người cố nhân. Trước tiên đi dâng hương cho ông bà ngoại của ngươi, sau đó đi ăn cơm." Giang Trừng dẫn Kim Lăng đi về phía từ đường, Kim Lăng nắm chặt bàn tay Giang Trừng, ngoan ngoãn theo ở bên người, không có hoạt bát như thường ngày.
"A Lăng, kia là bài vị của một người cậu khác của ngươi." Giang Trừng quy củ vái một vái, Kim Lăng bên cạnh chưa thoát ngây thơ, nhìn chằm chằm bài vị của Ngụy Anh, học theo Giang Trừng bái bái. "Đi ăn cơm đi, ban đêm dẫn ngươi đi ngắm trăng."
"Cậu, chút nữa canh sườn củ sen cho người thêm khối xương sườn."
"Ngu bà bà ngươi làm rất nhiều, không cần ngươi cho ta."
"Thích cậu mà."
[ Đông, Hàn Đàm Hương ]
"Khóc cái gì, chẳng qua là ngủ thiếp đi thôi."
"Cậu dữ như vậy, không còn có người buổi tối cho con đưa canh xương sườn củ sen." Kim Lăng xoa xoa nước mắt trên mặt, oan ức nhìn Giang Trừng. Đến tuổi tác liền bắt đầu đi theo tu luyện, Giang Trừng liền không còn sủng ái cậu như trước đây. Thường thường bị dạy bảo một thân vết thương, đều là bà bà đưa tới thuốc trị thương.
Giang Trừng liếc Kim Lăng một chút, "Đã mười ba tuổi."
"Mười ba tuổi cũng là tiểu hài tử." Kim Lăng hướng về mộ bia vái một cái, vội vã chạy theo phía sau Giang Trừng.
"Lúc ta mười ba tuổi đã chém yêu tà, ngươi bây giờ giống như hài tử không được ăn kẹo."
"Cậu." Kim Lăng dậm chân một cái, hiển nhiên là không muốn bị xem như là trẻ nhỏ.
Giang Trừng chậm rãi đi ở phía trước, đi theo phía sau là một cái đuôi ồn ào. Kim Lăng tận tụy di chuyển xung quanh Giang Trừng, thề Giang Trừng thu lại câu nói kia. Từ bên phải vây đến bên trái, Giang Trừng nhìn xem Kim Lăng trong lòng có chút buồn cười. "Đi thao trường, ở dưới tay Giang Sinh kiên trì mười hiệp, ta liền không nói ngươi như hài tử không được ăn kẹo."
Kim Lăng từ trên núi chạy vội xuống, thẳng tắp hướng về thao trường mà đi. Giang Trừng nhìn bóng người hoạt bát kia, tựa như nhìn thấy mình cùng Ngụy Anh mười ba tuổi, từ thao trường đánh tới trong nước, hai người ở trong hồ tùy ý.
Nhìn Giang Sinh cùng Kim Lăng luận bàn, Giang Trừng xoay người trở về trong phòng, lại trở lại thì mang đến một thanh kiếm.
"Cậu, con thắng." Kim Lăng quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Trừng, vội vã chạy tới.
Giang Trừng một tay chắp sau lưng, lẳng lặng nhìn cậu, cuối cùng thở dài. "Đây là phụ thân ngươi để lại cho ngươi, nó gọi Tuế Hoa." Kim Lăng hai tay tiếp nhận, sững sờ xoa xoa thân kiếm. "Ngươi đã không còn là tiểu hài tử, đừng lại lỗ mãng, nên gánh nhận trách nhiệm." Giang Trừng sờ sờ đầu Kim Lăng, từ trẻ mới sinh nhìn cậu lớn lên, không giống phụ thân hơn hẳn phụ thân.
"Kim Lăng, ngươi là Kim gia thiếu chủ. Nên gánh lên trách nhiệm gì, ngươi hiểu?"
"Rõ ràng, cậu." Kim Lăng chắp tay ôm quyền siêu Giang Trừng bái một cái, bội kiếm đặt ở bên cạnh người, lại cực kỳ giống cha của cậu.
Cửa ải cuối năm sắp tới, môn hạ đệ tử đã trở lại lần lượt sau cuộc săn đêm. Lần trước sau khi Kim Lăng cầm Tuế Hoa liền về Kim gia ở, bây giờ năm mới lại từ Kim gia vội vàng trở về bồi Giang Trừng ăn tết."
"Cậu, tuyết rơi rồi ." Kim Lăng cùng Giang Sinh hai người ở trong tuyết nhảy vào Vân Mộng hồ nước, bởi vì trời đông giá rét, trên hồ nước kết một tầng băng dày đặc. Một đám sư huynh đệ mang theo Kim Lăng ở phía trên trượt đến đi vòng quanh, thậm chí còn thi đấu. Giang Trừng nhìn bọn họ một chút, mang theo hai bầu rượu liền đi.
"Qua lâu như vậy, ta mới phát giác được ngươi là thật sự chết rồi, ngay cả Trần Tình cũng chưa từng tìm tới ta đòi." Nói xong sờ sờ cây sáo trong tay áo, giội một chén rượu ra ngoài. Ở trong trời đất ngập tràn băng tuyết, thế giới đều yên tĩnh, hắn nghe được tiếng bước chân dần dần tiến lại gần. "Đa tạ Hàm Quang Quân tháng trước ra tay tương trợ Kim Lăng."
"Không ngại. Uống rượu sao?" Lam Trạm ngồi ở bên người Giang Trừng, lấy ra Thiên Tử Tiếu giấu ở sau lưng. Giang Trừng nằm ở trong tuyết quay về Lam Trạm nhíu mày, Lam Trạm vẫn là khuôn mặt nghiêm túc. Trước đây, hắn rất khó mà tưởng tượng hắn lại có lúc có thể cùng Lam Trạm uống rượu với nhau, thời gian là một thứ thật thần kỳ.
Giang Trừng cầm chén đưa tới, Lam Trạm rót đầy cho hắn, cầm bát rượu trên đất lên cũng đổ đầy cho chính mình. Giang Trừng ngồi dậy uống một hơi cạn sạch, Lam Trạm nhìn hắn một chút. Đầu đầy tuyết trắng, áo bào cũng dính lên hoa tuyết. Học theo dáng vẻ của hắn, uống một hơi cạn sạch, nhưng bởi không uống được rượu mà bị ho.
Giang Trừng buồn cười nhìn Lam Trạm, đây là điều mà trước đây không thể thấy. Lam Trạm quy củ ngồi ở bên cạnh, Giang Trừng không quan tâm đến y, cầm lấy Thiên Tử Tiếu lại rót đầy một bát. Trừ đi học ở Cô Tô cùng Ngụy Anh uống, đã nhiều năm không có hưởng qua mùi vị Thiên Tử Tiếu.
"Ta thích ngươi." Ở lúc Giang Trừng uống xong chén thứ ba, bên tai đột nhiên nổ ra một câu nói. Giang Trừng nuốt xuống rượu trong miệng, quay đầu ngơ ngác nhìn Lam Trạm, y vẫn là Hàm Quang Quân ngọc thụ lâm phong không nói cười bừa bãi. Tinh tế suy tư một phen, Ngụy Anh cùng Lam Trạm cũng không quá nhiều qua lại, Lam Trạm nhưng lúc nào cũng đến Loạn Táng Cương tưởng nhớ hắn. Bây giờ ta thích ngươi, xem ra là tình căn thâm chủng.
"Ngươi thích Ngụy Anh?" Giang Trừng nhìn xem Lam Trạm, rất chân thành hỏi ra câu nói này. Lam Trạm híp híp mắt, gật gật đầu tiếp theo gục đầu xuống suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Trừng sau đó lắc đầu. "Ngươi không cần nhìn ta, ta đối với đoạn tụ không có ý kiến gì." Giang Trừng lúng túng vỗ vỗ lưng Lam Trạm, uống rượu nói ra bí mật của người khác, cảm giác không tốt lắm.
"Ta đi trước, ở đây để lại cho Ngụy Anh một vò Hàn Đàm Hương." Giang Trừng phủi mông một cái nhanh chóng rời đi, bí mật của Hàm Quang Quân gặp loạn tất ra không nói cười bừa bãi, vẫn là y yêu thích Ngụy Anh huynh đệ của mình, ngẫm lại bí mật này đều rất là lạ, lạ ở chỗ nào lại không nói ra được, chỉ có thể bước nhanh xuống núi bay về Vân Mộng.
Lam Trạm sững sờ nhìn bóng lưng của Giang Trừng, oan ức ôm lấy một vò rượu mà Giang Trừng để lại. Cái gì gọi là để cho Ngụy Anh, ta hiện tại liền mang đi. Nhấc lên Tị Trần liền bay về Cô Tô, Lam Tư Truy chỉ nhìn thấy một vệt ánh sáng xẹt qua cửa ra vào Cô Tô.
Lam Trạm xốc lên sàn nhà căn phòng của mình, bên trong đặt hai vò rượu, một vò Hà Hoa Nhị một vò Thu Lộ Bạch, bây giờ lại thêm một vò Hàn Đàm Hương, cất trữ ở trong lòng đất. Sau khi Lam Trạm cất xong liền lấy đàn ra, đàn tấu chính là từ khúc Giang Trừng đã thổi.
"Cậu, người đi đâu vậy?" Kim Lăng cùng Giang Sinh bọn họ đã ở môn thính ngồi xuống chờ Giang Trừng trở về mở yến hồi lâu, Giang Trừng mang theo một thân hàn khí ngồi trên chủ vị, "Đi gặp một vị cố nhân, ăn cơm đi."
Sau khi cơm nước xong, Kim Lăng cùng những tử đệ khác thả pháo hoa, Giang Trừng nhìn xem bọn họ xoay người đi từ đường. Quỳ gối bên trên bồ đoàn nhìn chằm chằm bài vị của Ngụy Anh ở bên trong, thở dài đứng dậy rời đi.
Gặp sao yên vậy đi.
[ Xuân, La Phù Xuân ]
Trong hai năm, Giang Trừng đi theo phía sau Kim Lăng săn đêm, giúp cậu thu thập tất cả lớn nhỏ hỗn loạn.
Bây giờ Ngụy Anh cũng đã rời đi mười ba năm, tiên môn bách gia xảy ra rất nhiều chuyện, chỉ cần không trở ngại đến Giang gia, không uy hiếp đến Kim Lăng, Giang Trừng cũng không có gì để quản lý.
"Kim Lăng, lại săn không được cái gì, cẩn thận ta đánh gãy chân của ngươi."
"Biết rồi, cậu."
Giang Sinh ở bên cạnh lén lút cười, tông chủ mỗi lần đều nói như vậy, lần kia không phải bố trí tốt tất cả cho Kim Lăng, bây giờ ở núi Đại Phạm này bố trí hơn bốn trăm tấm phược tiên võng.
"Giang Sinh, ngươi cũng vậy, săn không được thực hồn thú, về Vân Mộng liền đánh gãy chân của ngươi."
"Vâng, tông chủ."
Kim Lăng cùng Giang Sinh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.
"Mỗi lần đều là đám người các ngươi ngu xuẩn, không bắt được thực hồn thú, phược tiên võng trong núi này cũng bị các ngươi phá mười mấy cái." Kim Lăng thất vọng nhìn người ở trong phược tiên võng, đã thấy có một người áo đen đứng dưới lưới, nhìn bóng lưng có phần quen thuộc, đợi gã xoay người lại thật đúng là người quen. "Thì ra là ngươi, ngươi tên đoạn tụ này vì sao về Mạc gia càng chán nản hơn, trên mặt vẽ cái quỷ gì."
"Ta như thế nào cũng là trưởng bối của ngươi, sao mở miệng vũ nhục, thật sự là có mẹ sinh không có mẹ dạy."
Kim Lăng vốn định rời đi, nào ngờ Mạc Huyền Vũ sẽ mở miệng như thế, lên cơn giận dữ cầm kiếm tấn công tới. Mạc Huyền Vũ kia tránh trái tránh phải, cảm giác giống như là biến thành người khác. Đột nhiên Kim Lăng cảm giác trên lưng nặng như ngàn cân, bị đè ở trên mặt đất không đứng dậy được. "Mạc Huyền Vũ, linh lực thấp liền đi loại oai ma tà đạo này, nhanh chóng rút lại thủ đoạn ma quái của ngươi, nếu không cậu ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."
"Vì sao là cậu của ngươi, không phải phụ thân ngươi, cậu của ngươi là vị nào?"
"Cậu của nó là ta, ngươi còn có lời trăng trối gì sao? Kim Lăng ngươi còn chưa đứng dậy." Giang Trừng sắc mặt khó coi nhìn Mạc Huyền Vũ, trong tay cầm cái kia oai ma tà đạo.
"Tên điên chết tiệt, ta muốn đánh gãy chân của ngươi." Kim Lăng nhảy đến một bên, Mạc Huyền Vũ sững sờ nhìn xem Giang Trừng cùng Kim Lăng.
"Kim Lăng, ta không phải đã nói với ngươi, gặp phải thứ tà ma ngoại đạo này, trực tiếp giết cho chó của ngươi ăn." Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, dù chưa từng lại tìm người tu quỷ tu. Bây giờ lại có người dửng dưng xuất hiện trước mặt mình, không biết tự lượng sức mình.
"Đinh ---- " một tiếng, đánh gãy Kim Lăng thế tấn công.
"Lam nhị công tử không hổ mỹ danh gặp loạn tất ra, ngay cả loại rừng sâu núi thẳm này đều tự thân xuất mã." Giang Trừng nhẹ nhàng xì một tiếng, không nhịn được đâm trên Lam Trạm một cái.
Lam Trạm từ bên người Mạc Huyền Vũ đi tới, nhìn chằm chằm Giang Trừng, từ lần gặp mặt trong trời tuyết lần trước tới nay đã hai năm không gặp lại. Dù không hề có ý tránh mặt, nhưng cũng là thật sự chưa từng có duyên.
"Giang tông chủ không phải cũng ở đây."
"Trưởng bối nói chuyện không có phần ngươi chen miệng."
Hai bên chia tay trong không vui, khi nhìn thấy quỷ tướng quân Giang Trừng không biết nên khóc hay nên cười. Nhìn Lam Trạm ở bên người Ngụy Anh, bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước Lam Trạm nói thích Ngụy Anh. Thôi vậy, cũng chỉ có Lam Trạm có thể che chở cho Ngụy Anh.
Giang Trừng nhìn thoáng qua, cuối cùng là quay người rời đi. Lam Trạm nhíu mày nhìn bóng lưng của hắn, buông tay kiềm chế Ngụy Anh ra.
"Quỷ thủ kia cần ngươi đồng thời điều tra." Nói xong liền dẫn đầu về Cô Tô, Ngụy Anh do Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi mang theo.
Giang Trừng ngồi ở trong đình, sững sờ nhìn ly rượu trước mặt. Lam Trạm vào lúc này đột nhiên đến, mang theo một bình Thiên Tử Tiếu.
"Ta suy nghĩ hai năm, ta đã từng đối với ngươi có thành kiến rất lớn. Mười mấy năm qua ta bên ngoài lịch luyện, nghe qua không ít chuyện. Dần dần ta phát hiện ngươi không như vậy, ta nghĩ hai năm trước khi uống say, ta thích ngươi là nói với ngươi. Giang Trừng." Lam Trạm đem Thiên Tử Tiếu đẩy về phía Giang Trừng, Giang Trừng kinh ngạc nhận lấy rót cho mình một chén.
"Ta biết điều đó rất đột ngột, yêu cũng rất đột ngột. Nhưng là, tình yêu là ánh rạng đông sau khi bỏ đi kiêu ngạo cùng thành kiến. Ta không muốn ngươi hiểu lầm." Lam Trạm rót cho mình một ly Thiên Tử Tiếu, uống xong, ôm lấy La Phù Xuân Giang Trừng đặt ở trên bàn đá rời đi.
Giang Trừng nhìn Lam Trạm lại đột nhiên rời đi, chóp mũi quanh quẩn mùi vị Thiên Tử Tiếu. Bỗng nhiên lấy lại tinh thần, Lam Trạm vừa mới là cầu tình yêu.
[ Hạ, Thiên Tử Tiếu ]
Lại là một năm mùa hè, Giang Trừng ở trong lương đình mang lên hai hũ Thiên Tử Tiếu.
"Cộng du lương đình tiêu thử, tế chước khinh âu tu tửu." (*)
"Thiên Tử Tiếu, đưa ngươi một vò, Hà Hoa Nhị trả lại cho ta đi." Giang Trừng đem Thiên Tử Tiếu đẩy qua, tay mở ra ở trước người Lam Trạm. Lam Trạm ngoắc ngoắc môi, cười khẽ, "Không có Hà Hoa Nhị, có vân văn mạt ngạch."
Lam Trạm cởi xuống vân văn mạt ngạch xếp ở trong lòng bàn tay Giang Trừng, trong miệng nói ai muốn thứ này trên tay lại nhanh chóng nhét vào trong túi. "Nếu Vãn Ngâm không yêu thích, vậy sang năm trả lại ngươi một vò Thiên Tử Tiếu." Lam Trạm phác họa trong lòng bàn tay Giang Trừng, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Lại nói tiếp, Loạn Táng Cương còn chôn lấy một vò Thiên Tử Tiếu.
Năm sau, mỗi năm về sau, đều đưa ngươi một vò Thiên Tử Tiếu.
END.
=====
(*) Cộng du lương đình tiêu thử, tế chước khinh âu tu tửu: Đây là trong thi từ Đại Tống... tui lười dịch quá, tạm bỏ qua đi, khi nào siêng sẽ update. ☺️
Cho dù như thế nào, con thuyền này sẽ không vì bất kỳ tác động nào mà biến mất, sẽ không vì bất kỳ người nào mà lung lay chao đảo, Trạm Trừng sẽ mãi tồn tại, sẽ dần dần lớn lên. Cũng cảm ơn nhờ "một nhóm bạn thiểu số" của bên kia "cực kỳ có duyên" đã giúp mình có quyết tâm ngồi con thuyền này càng vững hơn, quyết tâm đẩy mạnh hơn nữa. Hỡi các thuyền viên Trạm Trừng, đừng lo lắng, cũng đừng quan tâm, các bạn chỉ cần ngồi vững trên thuyền thôi, những người lái đò sẽ đưa thuyền ra khơi, Trạm Trừng không bao giờ thiếu hàng, Trạm Trừng luôn là hàng ngon chất lượng, các chủ thuyền luôn đầy ắp hàng, mình chỉ là đợi cơ hội để xả thôi. ☺️ Tui không biết những người khác thế nào, nhưng với tui, 1 khi tui còn dùng wattpad, 1 khi tui vẫn còn đọc truyện, con thuyền này vẫn mãi được tui đẩy, sẽ mãi đi con thuyền lá (tàu ngầm) này. ☺️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top