7. [AndTee] Xmas
"Thế Anh, tay em mỏi lắm luôn rồi đó!"
Em bật cười nhìn tôi, nhưng tôi vẫn chưa thôi buông tay em và mân mê từng kẽ ngón tay của người. Bàn tay em mềm và ấm, bàn tay nhỏ nhắn và tinh khôi. Tôi áp tay em lên gò má mình, những hơi lửa vô hình chộn rộn, không sao có thể dứt ra được.
"Mượn tay một tẹo thôi mà."
Tôi véo chóp mũi em, đặt đầu người đang nằm trên chân mình xuống lớp nhung mềm mại vừa mua tuần trước. Và tôi cũng nằm theo em, đan những cánh chân của cả hai vào nhau như kẹp gỗ lộn xộn. Em chui rúc vào lòng tôi, dụi mũi, nhắm tịt cả mắt mà không quan tâm tôi đang nhìn em như thế nào. Điều đó là không cần thiết, hoặc, chỉ cần là bên tôi, thì không cần màng điều chi hết. Em sẽ là loài mèo hung hăng và kiêu kỳ vì vẻ đẹp của mình, nhưng em cũng sẽ là chú thỏ nhỏ gợi tình và biết khép nép nũng nịu. Em là giống người mang đầy sự hỗn độn, nhưng sẵn sàng để lòng ngăn nắp để anh được vui vẻ, và để anh vuốt ve em.
"Hôm nay là giáng sinh, Tuấn nhở?"
"Ừm." Em đáp, và im lìm. Tôi nghe em thở rì rào, tiếng thở quấy nhiễu quanh lồng ngực tôi.
"Tuấn." Tôi hạ tầm mắt, nhìn em. Mái đầu em đáng yêu quá. Những lọn tóc bồng bềnh, đen óng. "Em có muốn đi đâu chơi không?"
"Lớn già đầu còn hỏi đi chơi." Em lại bật cười, vẽ những vòng tròn trên hông tôi bằng ngón tay thon dài của mình.
"Nhưng tụi mình vẫn là cặp đôi trẻ mà!"
Tôi cười giòn giã, vòng tay sang eo em và kéo sát vào người mình. Gò má hồng vì lạnh của em áp lên lồng ngực, đầu em tựa vào tôi và em đã cuộn tròn trong lòng kẻ này như cuộn len thích lăn lóc.
Bên em là ấm áp, tôi không biết đã thảng thốt biết bao lần.
"Thế Anh." Em thì thầm, vẫn vùi gương mặt trong lòng tôi. Tiếng em gọi mềm mại hơn tất thẩy cả tấn lụa là. "Anh có buồn ngủ không?"
Em cựa mình, lim dim, và tôi biết em bắt đầu muốn ngủ. Em thích những điều giản đơn, những khi có tôi bên cạnh. Em đáng yêu quá lắm! Làm tôi yêu em đến chẳng hay mây trời đổi sắc, chẳng hay tôi chẳng còn yêu gì, thương gì ngoài em.
"Anh từng chẳng thích những người quá yên ắng như em!" Tôi nói, vô thức nhớ lại những người tình lướt ngang qua đời mình. Họ sôi nổi và ồn ào, dẻo miệng và chua ngoa.
"Làm như em thích mấy thằng chả flexing như anh."
Em mở mắt, cau mày, ngẩng đầu để tôi thấy gương mặt người cáu kỉnh. Tôi chạm chóp mũi cả hai vào nhau, hôn lên môi em, và mỉm cười.
"Lại còn chẳng biết ăn đồ Tây, ngày nào cũng phải cơm canh ba bữa." Tôi trề môi, lầm bầm. "Vậy mà còn mở nhà hàng Thái."
"Thế Anh!" Em đánh vào hông tôi. "Đừng để anh thành đã từng của em nha!"
Tôi khựng lại, cắn lên cái miệng đỏng đảnh của em, và bắt chú bé non nớt rời khỏi nhà để đón chào con rắn ranh ma. Chú bé lúng túng, rụt rè, ướt nhẹp, chạy trốn khỏi con rắn châm chích lên từng vùng da đỏ mọng. Cái miệng em để tôi nhổ đầy nước và tiết dịch độc làm em ngây dại, cái miệng mềm mại từng làm tôi mê man trong ái ân. Tôi chạm lên gò má em, ép miệng em mở rộng cho lưỡi rắn quậy phá. Tiếng em kêu ư ử, nỉ non, sao mà lả lơi, gợi tình.
Rồi tôi dứt khỏi môi em, nơi đã sưng đỏ thành mảng. Mắt em long lanh và hơi thở từ cái miệng vẫn đứt quãng, lồng ngực nhấp nhô. Tôi áp trán mình lên trán em, khép hờ đôi mắt. Tôi đã yêu em đến nhường nào.
"Nào, đừng như thế." Tôi lại ghì em vào mình. "Anh không muốn như thế."
Tôi luồn tay trong tóc em, vuốt ve, xoa từ gáy, đỉnh đầu đến thái dương. Tiếng thở em nhẹ lại, và tôi biết em đã nhận ra chiếc miệng hư hỏng của mình.
"Anh không cho phép em bỏ anh, rõ chưa?"
Tôi mở mắt, nhìn em. Gò má người lại hồng ấm áp.
"Eo, nghe như con nợ của nhau ý."
"Thế anh là cục nợ của em."
"Gớm!" Em vùng vằng. Nước mắt tôi muốn ứa ra vì cười. "Da gà nổi này!"
Tôi lại kéo em vào nụ hôn khác, đong đưa em và tôi trên thảm nhung đỏ nhạt. Tôi vươn em ngồi dậy cùng mình và bế bổng em trong không trung. Tôi lay lắt cùng em, xoay vòng. Tiếng em rộn ràng bên tai làm trái tim kẻ này đỏ hỏn một màu của tình yêu em tô vẽ.
Tôi nâng niu người trong tay và đưa em vào phòng. Em không cần gì cả, em chỉ cần anh. Và anh cũng chỉ cần em không chỉ ngày này. Anh cần em cho tất cả, cho năm tháng dài rộng, cho cuộc đời về sau Thế Anh có em và Thanh Tuấn có anh. Niềm khát khao thô sơ thuần khiết, đi gần nửa đời người cũng chỉ để biết đó là em.
"Thanh Tuấn." Tôi ngưng xoay vòng. Tay tôi nâng niu em hơn và hướng mũi chân về phòng ngủ. Một giấc mơ êm đềm, có nhau, em và tôi chỉ cần như thế. "Em có yêu anh không? Hửm?"
Em phì cười, đung đưa chân trong khi tôi bước về phòng. Cánh tay mảnh khảnh em quàng lấy cổ tôi và đặt chiếc hôn phớt trên gò má. Lòng tôi rung rinh và trái tim lay động. Em của anh chỉ biết làm đối phương ngày càng yêu em đến chẳng hay điều gì.
"Em yêu anh." Em khúc khích. Mắt vẫn hấp háy nét cười đáng yêu. "Thanh Tuấn yêu Thế Anh, nhất trên đời!"
Tôi đóng cửa, đẩy em lên giường và trùm chăn kín mít cho cả hai. Hơi ấm từ em lại sưởi dần cho tim này.
"Ừ, anh cũng yêu em, Thanh Tuấn của anh."
[End]
|Andree x JustaTee|
26 - 12 - 2023
--------------------------------
Chap này sến ghê trời ơi =)))))))
Dự định là giáng sinh trình lên cho mọi người mà không kịp mất rồi. Nên là bonus lại một xíu hint của đôi này nhớ.
Đủ roài! Còn lại tui diếm 😋
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top