- Kiyotake -
Ở tương lai ấy, em đã chẳng thể chạy trốn khỏi ai.
[ bạo lực ]
_______
- Đi nhanh lên, mày cụt chân rồi hay gì?
Nó chẳng nói gì cả, vết bầm trên mặt nhức lên từng hồi, cả người rệu rã, phải bám hẳn vào kẻ khác mà đi.
- Mày là đứa què quặt duy nhất được phép đến nhà tao đấy.
Gã vứt nó lên giường, để cho nó đập cả người vào tấm đệm mà khó khăn bò lên, bản thân thì luồn tay vào áo nó, sờ qua những vết xước mới đóng vảy, lướt qua những vết sưng thâm tím.
Kiyomasa cởi áo, không kiêng nể gì đè thẳng lên người nó, hai chân gã nghiến lấy từng vết xước, vết thâm đen trên cẳng chân nó, dọa nó đau muốn khóc thét lên.
- Kiyomasa à... làm ơn...mà..
Nó nhỏ giọng, chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn gã, bản thân cúi gằm mặt, nước mắt bắt đầu chảy.
- Hử? Tao thật sự không nghe thấy mày nói gì hết.
Gã lột sạch đồ nó ra, để nó trơ trọi nằm trên dường, người nó gầy nhom, nó đã chẳng ăn gì mấy ngày nay, đơn giản vì nó quá mệt, ba mẹ cũng ngó lơ những lời than trách của nó, nó lạc lõng, thật sự bị bỏ quên khỏi cuộc đời này.
Nó đã chạy khỏi nhà, để lại cho ba mẹ nó tờ giấy ngổn ngang chữ, đầy nước mắt.
Và ngay khi chạy đi xa, xa thật xa tới độ nó tin là mình đã thoát khỏi tầm nhìn của lũ ác nhân.
Gã đến, và khiến cuộc đời nó tồi tệ hơn tất thảy.
Gã đánh đập nó đến rã rời, nhốt nó lại với mục đích giải trí, rồi một ngày kia thấy rằng cơ thể nó thú vị, cứ thế mà động chạm da thịt của nó.
Haha, chuỗi bi kịch này nối tiếp chuỗi bi kịch kia, ông trời đến bao giờ mới tha cho nó chứ?
Nó khóc nấc lên, cánh tay nhỏ bé yếu ớt bị gã cầm chặt, giữ trên đầu giường.
- Tao xin mà...
Gã chẳng để ý, cả khổ người to lớn đè nặng lên nó, gã mỉm cười, một nụ cười lớn tới gốc chân răng còn nhìn rõ, thô bạo banh chân nó ra, vuốt ve phần da thịt trong đùi, liếm láp dương vật của nó, cắn mạnh vào đùi non, vết cắn đỏ lừ, hằn lên da, nhìn muốn ứa máu.
Gã tiếp tục vuốt ve phần bụng dưới, mút mành đầu khấc, làm nó chẳng kìm được mà bắn ra.
- Á... Ư, không được... bắn..bắn mất...
Dòng tinh trắng đục phun đầy miệng gã, hơi thở nó dồn dập, liệu nó có bị đánh không? Liệu gã có giết nó vì tội dám bắn vào miệng gã không?
Khác với những gì nó nghĩ, Kiyomasa nuốt sạch chất nhờn trắng đục, còn đi liếm sạch những nơi bị vương vãi ra.
Điều này khiến lỗ huyệt của nó ngứa vô cùng, và tâm trí nó càng thêm kinh tởm gã.
Kiyomasa trực tiếp thò tay vào miệng, lấy nước bọt mình mà đút vào lỗ của Takemichi, ngáy mạnh rồi ác ý khều móng tay để nhìn Takemichi run bần bật, miệng cười không ngớt.
Gã hôn nó, nó cắn chặt răng để giữ cho gã chẳng xâm nhập được vào trong.
Kiyomasa tức giận rút tay ra, thay thế nó bằng dương vật nóng, to lớn đầy gân, cái mà Takemichi vừa nhìn đã nhắm chặt mắt vì sợ.
Gã thúc hẳn một cú sâu hoắm, một phát vào thẳng nơi sâu nhất, gầm gừ thoả mãn.
- A!! Đau... Hức...đau lắm...Kiyomasa...
Cái âm thanh nhỏ xíu như nũng nịu bên tai, làm gã nứng đéo chịu được, dương vật cứng thêm một vòng.
Gã cúi xuống, say đắm ngắm nhìn gương mặt đau khổ của tên nhóc cỏn con.
Đúng vậy, nó nhỏ con hơn gã, quy phục dưới gã, yếu đuỗi giãy giụa ở bên gã.
Và bất lực, chẳng thể làm gì.
Gã yêu chết cái vẻ đau đớn đấy của nó.
- A... không, không mà... a... trướng, đau... ưm-
Gã bổ nhào đến ngấu nghiến khoang miệng nó theo đúng nghĩa, liếm dọc hàm răng cắn chặt rồi cắn lấy môi dưới, mút mát nó mãi không thôi.
Nó vẫn cắn chặt răng, nước mắt chảy dài trên gò má, nó không muốn thế này, nó không muốn ở với kẻ đã hành hạ cả tuổi thanh xuân của nó, nó không muốn, nó không chịu đựng được.
Nhưng nó chết không được.
Đây là một căn phòng kín, đến cả cái cửa sổ cũng không có, chỉ có được cái giá sách đầy bụi, cái phòng vệ sinh bé tí teo, và cái giường nó đang bị ghì xuống.
Nơi đây là ngục tù, chẳng có gì cho nó tự sát.
Nó lại khóc, nấc lên từng tiếng trong cổ họng, đôi chân bị banh sang hai bên bắt đầu tê cứng, không thể di chuyển.
Cứu... cứu nó với...
Gã thúc thêm một cú thật sâu, máu theo chất nhầy không rõ trào ra ngoài, làm ướt cả mảng đệm, nó bị cắn một cái mạnh vào môi, làm nó theo vô thức kêu lên, cho gã cơ hội luồn lưỡi vào.
Lưỡi gã đắng ngắt, chát chúa mùi thuốc lá, làm nó kinh tởm tột độ dù suy cho cùng, nó không tệ đến mức ấy.
Khoang miệng nó bị bới tung, bị mút cạn nước bọt, gã coi đó như thứ gì ngon lành lắm mà nuốt sạch, lực mút mạnh tới độ nó không thở nổi.
Gã chuyển hướng nhìn, cúi xuống mân mê hai hạt đậu hồng ngay trên ngực nó, mút lấy một bên, răng gã cạ qua lại điểm nhạy cảm, hại Takemichi rên không thành tiếng, chỉ có thể bất lực run rẩy dưới tay gã.
- Mày dâm quá đấy đĩ ạ, chỗ nào cũng ửng hồng cương cứng vì bị một thằng đàn ông chịch, haha, vui không? Nhóc?
Một tay mân mê đầu vú, một tay gã luồn xuống nắn bóp mông mềm, phải nói, đi nắng nhiều nhưng da nó vẫn trắng, mịn, sờ sướng tay chứ chẳng như da gã, đen nhẻm và sần sùi.
Hoặc do gã giữ nó trong phòng lâu quá nên thế.
Bóp mạnh bên mông mình đang nắm lấy, Kiyomasa điên cuồng đẩy hông, đưa dương vật vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt của nó, khiến Takemichi la hét thất thanh.
- Á! Không... dừng..dừng lại... đừng mà, đau lắm, đau... Kiyomasa à... a... xin mà.. hức.
Máu lại tiếp tục trào ra với dịch nhờn, bắn lên ga dường trắng rồi thấm vào đệm, tay nó bấu lấy lưng gã, tấm lưng to lớn hơn nó bội phần.
Gã thúc một cú sâu hoắm, bắn tất cả tinh trùng của mình vào trong lỗ huyệt của Takemichi, miệng cười thỏa mãn khi nhìn thấy dòng tinh trắng đục, nhầy nhụa chảy tràn ra ngoài, lỗ nhỏ đỏ lừ, bị bón no đến độ chẳng thể khép lại.
Takemichi rũ rượi nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm người, dư vị đau đớn không thể tả, cả người nó run bần bật, nước mắt vẫn chảy dài, cổ họng vẫn nức nở những tiễng chẳng thể nghe rõ.
- Hức... ư...
Môi nó bị ngậm lấy, mút mạnh bới Kiyomasa, nó chẳng còn sức để phản kháng, đành phải để cho gã càn quét khoang miệng mình, bản thân thì lim dim mắt.
Nó ngủ mất, không nhận ra nụ hôn vừa nãy nhẹ nhàng và trân quý tới mức nào.
- Nếu không chống cự từ đầu... chẳng phải tao với mày đã có một cái kết đẹp rồi sao?
Gã bế Takemichi lên, đưa vào cái phòng tám chật hẹp, rửa ráy, lau khô người cho tên nhóc kia, cho nó mặc áo mình rồi ôm nó vào lòng, ngồi vào góc phòng.
Người nó nhỏ thó, vừa vặn nằm trong lòng nó, đôi chân trắng, đầy vết răng cắn gác lên đùi gã, người nó dựa vào ngực gã, ngoan ngoãn thở đều, cặp mắt mới khóc xong nhắm nghiền, hơi sưng.
Gã hút thuốc. Nghĩ gợi về những thứ đã xảy ra.
Gã gặp nó là vô tình, nhưng bắt nó đến đây là cố ý, gã đã luôn muốn nó, muốn đôi mắt xanh ấy một lần không nhìn gã bằng ánh mắt thù hằn.
Ông trời đã cho gã một cơ hội.
Nhưng không, nếu không phải sợ hãi, không phải thù địch, thì sẽ chẳng là gì cả.
Vậy nên nếu đã chẳng thể có được ánh cười như nắng mai ấy, cho bằng cho nó chết hẳn đi, rồi đem nó lại bên mình?
Nhưng nó chê cái đắng nồng của thuốc lá.
Ừ, nó không muốn gã.
Không bao giờ muốn gã như cái cách mà gã muốn nó.
Gã muốn nó nhìn gã, và cười.
Nó thì muốn gã chết đi.
Cái kết đẹp sẽ chẳng có cho hai ta đâu, phải không?
He will never... ever want me the way i want him.
Nếu nó nhìn mắt gã một lần, liệu nó sẽ nhận ra chứ?
Rằng gã có thể không tệ như nó nghĩ?
Rằng gã yêu nó?
...
Thôi, nghĩ nhiều chi cho nhọc óc.
Gã nhìn điếu thuốc, rồi nhìn người nằm trong lòng.
Gã vứt điếu thuốc đi.
______
Viết pỏn đã vcl.
Cố chăm đẻ hàng để húp
Chiếc ảnh bê đê vãi cứt của Kiyotake.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top