chap 17
"cậu bước vào đây nhanh lên, đừng có lề mề nữa" tiếng nói từ cánh cửa kia vọng ra làm cậu càng run hơn mà mở cửa. Vừa mới bước vào thì bóng dáng đó vội vàng lao nhanh tới, cánh tay đập sầm cửa lại, xong lần mò khóa chốt luôn. Cậu thấy vậy mà nuốt ực một tiếng, liếc nhìn vẻ mặt âm u bất thường kia của Mikey, tự nghĩ rằng bản thân đã làm gì sai chăng.
"ngài cho gọi tôi?" cậu e dè hỏi
"tôi đã nói cậu phải gọi tôi như thế nào hả?" Mikey gằn giọng, cánh tay nắm chặt cằm cậu nâng lên, đôi mắt trừng trừng mà nhìn thẳng vào cậu như muốn xuyên đến tận tâm can
"M-Manjiro" cậu run rẩy đáp lại
Dù hôm trước cậu đã nghĩ rằng Mikey vẫn là Mikey của ngày xưa thôi, là một tổng trưởng như ngày nào thôi. Nhưng con người đứng trước mặt này đã cho phủ định điều đó.
Hắn nghe được đúng thứ mình muốn thì vội hướng sát về môi cậu, hôn ngấu nghiến. Lần này mạnh bạo hơn lần trước nữa, dù cậu có mím chặt môi thế nào chăng nữa, hắn cũng lấy răng cắn ra làm cậu đau đớn mà mím chặt hơn nữa. Thấy cậu vẫn cương lên không chịu thuận theo hắn, Mikey bèn đổi kế.
Cái lưỡi thuần thạo cứ liếm quanh bờ môi, hắn cứ liếm như vậy. Chủ ý là muốn cho cậu ghê tởm mà hé nửa lời, từ đó liền luồn luôn vào trong mà khuấy đảo. Nhưng cái ý chí cứng rắn này của cậu chắc hắn không hiểu rõ rồi, cậu sao lại dễ dàng làm thế được cơ chứ
"tch... phiền phức" nhận ra được Mikey cũng dừng ngay hành động liếm láp một cách vô dụng của mình. Hắn bèn buông lỏng ra, cậu cũng tưởng hắn mất hứng rồi mà thả lỏng theo. Đồng thời lúc ấy hắn nhao vào, hôn lấy hôn để, cái lưỡi luồn lách mà mút mạnh.
Takemichi như mất hết không khí mà muốn thở nhưng bị chặn bởi nụ hôn mạnh mẽ cuồng nhiệt này. Đầu óc trống rỗng như xoay vòng vòng, đôi mắt cậu cũng chẳng còn định hình được nữa, tròng đen đảo hết lên trên chỉ lộ ra tròng trắng. Hai tay cậu dãy dụa mà lấy chút sức ít ỏi của mình đập đập vào vai Mikey.
Hắn chưa thoản mãn được mấy nhưng cũng rời ra mà để cho cậu lấy lại chút sức để còn tiếp tục làm chuyện khác nữa.
Cậu dù gấp gáp thở nhưng vẫn chất vấn: "hôm nay ngài bị điên à?"
Hắn nghe được liền lạnh mặt, đôi mắt đen láy kia của hắn cậu thấy được sự điên rồ, nó như càng sâu thẳm hơn làm cậu run sợ. Quay ngoắt qua cửa mà lấy hết sức mình giật kéo cánh cửa kia để thóat khỏi con người đáng sợ này, ghê sợ thật rồi. Cứ kéo hoài cậu mới nhớ ra nó bị khóa rồi
Như một con chuột giãy dụa trong vô vọng mà không thể nào thoát ra được, Takemichi giờ chỉ biết hét lên: "đừng đến đây"
"ha! Em ruồng bỏ tôi, em đã bỏ rơi tôi rồi lơ đễnh mà quyến rũ thằng khác, giờ đây lại sua đuổi tôi sao?"
Hắn lại gần khẽ vuốt mái tóc trên gương mặt thập phần run sợ này. Hắn ghét cậu đối xử với hắn như vậy, rất ghét là đằng khác. Cậu có biết hắn yêu cậu đến nhường nào chăng? Một mình trong mỗi đêm với trái tim trống rỗng này khó chịu lắm, mỗi ngày như mỗi ngày, trái tim lạnh giá của hắn vẫn muốn được ủ ấm lại bằng tất cả những gì của cậu. Đôi tay nhuốm đầy máu này chỉ mong cậu nắm giữ nó mà đừng vứt bỏ nó mà thôi. Rốt cuộc tình yêu đó thật dằn vặt , nên hắn chỉ còn cách bắt cậu lại mà nhốt vào trong trái tim này.
Hắn khổ sở cười rú lên một hồi, đôi mắt đỏ ngầu giờ đã ừng ựng những giọt nước mắt
"hahaha, aha..."
Mikey giờ không kiềm lại được sự ghen tuông đó, hắn đẩy người cậu xuống phía bàn làm việc chất đống giấy tờ kia làm đôi mày của cậu phải nheo lại. Hắn không chần chừ mà vạch cái áo của cậu lên, một đống băng dán cá nhân chồng chất lên đó. Hắn nhìn hiểu chuyện liền gỡ đại một miếng ra, vết hôn tím lại kia vẫn còn ở đó. Hắn nhìn tức càng thêm tức, đôi mắt vốn chứa quá nhiều nước mắt, một giọt từ đáy mắt hắn rơi xuống mặt cậu.
"thấy chưa? Tôi luôn yêu em mà nhìn này, cái gì đây" đôi tay lạnh ngắt của hắn sờ qua từng lớp da in dấu hôn trên thân thể cậu.
Giờ trong đầu hắn chỉ là muốn xé mất cái quần này xuống mà giã cậu thật mạnh cho đến chết thôi, vì lúc đó cậu sẽ chẳng khác gì chết vì hắn. Hắn không có được thì thằng khác cũng đừng hòng.
Nghĩ là làm, đôi tay dứt khoát kéo hẳn quần của cậu xuống, rồi tụt hẳn quần của mình xuống. đưa phân thân đã căng cứng từ bao giờ đến chỗ đó của cậu mà cạ cạ vào
Takemichi giờ đây mới dám lên tiếng xin tha
"đừng mà Manjiro, tao xin mày" cậu giờ không còn để ý đến xưng hô nữa
"mày nghĩ sao vậy hả? Mày đã làm gì đây, dấu vết này của thằng nào cơ chứ? Rồi mày còn quá thân thiết với thằng chó Kakuchou nữa"
"nhưng đó là chuyện của tao, đâu có liên quan gì đến mày"
"chuyện của mày sao? Mày có vẻ không hiểu vấn đề tao muốn nói là gì nhỉ?" Mikey hết kiên nhẫn rỗi hắn bắt đầu chà mạnh dương vật của mình vào nó
"hức, xin mày đừng" cậu rất sợ hãi mà cầu xin. Đôi mắt dần yếu mềm mà rơi từng giọt nước xuống, cậu chẳng muốn làm cái việc này chút nào. Gọi cậu yếu đuối cũng được, nhưng là một thằng con trai cậu chẳng muốn bị đối xử nhục nhã như vậy.
Mikey cũng dừng hẳn động tác lại, hắn nhìn cậu với ánh mắt chập chờn đầy sương mù, dù là mang thêm cảm xúc nào đi chăng nữa hắn cũng đã từng có thứ tình yêu nhẹ nhàng đến với cậu từ rất lâu. Nhưng chỉ vì cậu nên tình yêu này không còn như thời xưa, cũng không thể nói rằng hắn không bao giờ đối xử dịu dàng với cậu ở hiện tại, hắn vẫn còn xót một chút mềm mỏng nào đó
"đều tại sự ích kỷ đấy của tao lẫn mày nên hãy nhận hình phạt hôm nay đi"
Mikey đột nhiên túm chặt chân cậu mà nâng cao lên, làm hai cái đùi thon gọn kia khép lại. Bấy giờ hắn mới chèn phân thân của mình vào giữa hai bên đùi mà cọ xát liên hồi. Cậu cũng cảm nhận được sự nóng ấm từ chỗ đó, dù chỉ làm ở bên ngoài thôi nhưng cậu vẫn thấy rát rát. Không những vậy, cái nơi mà bị Mikey kích thích kia bây giờ có hơi ngứa ngáy mà làm cậu vặn vẹo thân thể này
Mikey khom nhẹ người xuống cứ liếp mút hai đầu ti nhô lên kia, cả người cậu càng ngày khó chịu, cậu bé của Takemichi đã ngóc đầu lên từ hồi nào.
Thấy cậu cũng cảm nhận được từng nhịp đưa đẩy của mình, số nhịp ấy càng lúc tăng tần xuất lên nhiều hơn. Sau một hồi hắn cũng bắn, làm cậu cũng bắn theo mà văng hết lên người cậu.
Vừa mới xong việc, tiếng gõ cửa bên ngoài truyền vào. Mikey đá xéo ra cánh cửa đó, kéo mỗi cái quần nghiêm chỉnh lên xong chùm một mảnh khăn gần đó lên người cậu rồi tiến ra mở cửa
"thưa boss, nếu tất cả đều có tình cảm không riêng gì ngài thì ngài định làm thế nào?" câu hỏi từ ai đó ngoài cửa
"ta sẽ giết hết" Mikey thẳng thắn trả lời
"vậy thì ngài không thể giết hết được, vì dân chúng luôn luôn xung quanh anh hùng và không bao giờ giảm nổi" người đó đáp lại
"ý ngươi muốn tạo đồng minh để tất cả đều có lợi?"
"đúng vậy!"
------------------------------------------------------
"kẻ tổn thương lại đi tổn thương người khác"
Tình cảm của Mikey không đơn giản là chiếm hữu...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top