Chương 2

Takemichi ngập ngừng nói ra tên của mình, có cảm giác như mình đã từng trong tình cảnh như này thì phải

Đôi mắt của tên đối diện cậu hình như đang giữ hàng nước mắt lại, không cho rơi xuống, hắn cuối gầm mặt xuống, miệng lẩm bẩm

" Tìm được mày rồi"

Hắn ngã cả người vào Takemichi, đầu hắn cứ dụi vào lòng ngực cậu, những giọt nước ban nãy đang rơi lẻ tẻ trên áo cậu.

" Mày đã ở đâu suốt thời gian qua vậy...Takemicchi?"

Giọng hắn nghẹn lại khi gọi tên cậu

" Tại sao lại bỏ rơi tụi tao vậy, Takemicchi? Bọn tao đã làm gì sai sao?"

Cả tên phía sau cũng gặp mặt vào đôi vai nhỏ bé của cậu, những giọt nước mắt của gã cũng làm ướt đẫm vai cậu.

Cậu chắc là mình đã mất hết kí ức rồi, nghe những lời của hai người làm cậu cảm thấy đau nhói và tội vì chẳng nhớ được gì cả.

nhưng mà việc quan trọng là phải thoát khỏi hai tên này đã, tên lùn phía trước cứ ôm chặt lấy eo cậu, tên cao kều phía sau cũng ôm lấy cậu, làm cậu chẳng nhúc nhích được tí nào.


" Hai tên này cứ như mấy đứa trẻ to xác ôm lấy mẹ mình vậy, mà mình có phải con gái đâu "

Tên nhân viên làm chung thấy mà cũng giả ngơ đi qua, làm cậu đau quá men.

Takemichi bất lực nhìn hai đứa trẻ to xác ôm chặt lấy mình từ nãy đến giờ không chịu buông. Cậu đành lấy tay trái vỗ vỗ vào lưng của tên phía trước, tay phải vỗ nhẹ vào đầu của tên phía sau.

" T-Tôi xin lỗi... tôi không nhớ mình mình đã làm gì, nhưng cũng là lỗi của tôi vì đã làm cho hai người khóc rồi."

Nói xong cậu mong hai người này có thể ngừng ôm cậu

1 phút

3 phút

5 phút

Takemichi bắt đầu mất kiên nhẫn khi hai tên này chả chịu động đậy gì cả, cậu nghĩ là mình phải nói ra

" Ưm! Hai người có thể buông tôi ra không ?"

Cậu mong là hai tên này có thể dừng ôm cậu lại, nhưng không hai tên này chả di chuyển một li nào cả

Máu bắt đầu dồn lên não, cậu nghĩ không thể để yên như thế được!

Nghĩ là làm

Takemichi hơi cuối đầu về phía trước rồi cậu ngã thật vào đầu của tên phía sau, làm hắn phải đau đớn kêu a, rồi buông cậu ra ôm lấy đầu mình, nhân đôi cơ hội cậu dùng sức đẩy tên phía trước ra

Chạy thẳng khỏi tiệm sách để lại hai con người còn ngơ ngáo chưa hiểu chuyện gì.

Cậu cứ tiếp tục chạy thẳng phía trước thì quẹo vào một con hẻm tối, cậu dừng bước lại rồi thở từ từ

Tâm trạng cậu bây giờ đang rất rối ren, cậu sắp mất việc nữa rồi, mai có quay lại thì hai tên kia cũng xuất hiện thôi

Nãy cậu gan lớn như vậy, giờ nhớ lại tên cao kều kia có một hình xăm ở thái dương còn to con như vậy, đấm 1 phát chắc cậu đi luôn, tên lùn lúc nãy trông ốm ốm vậy mà hai tay toàn cơ không, quay lại chỉ có chết thôi.

Vừa đi vừa suy nghĩ, thì cậu đụng trúng một người, cậu rối rít xin lỗi rồi đi qua nhanh.

" Takemicchi "

Một bàn tay thô ráp nắm lấy tay trái Takemichi, làm cậu giật thót quay nhìn người đang nắm tay mình

Là một người có gương mặt ôn nhu, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu

" Là mày phải không? " Giọng nói trầm bỗng của người vang lên.

Đôi mắt ánh lên tia hi vọng, mái tóc tím rũ rượi xuống gương mặt điển trai đó

" Tóc tím ư? "

Aaa, là cái tên có lông mày bị đứt một đoạn.

Mà khoan người này cũng là bạn của hai tên kia biết mình ở đây có khi nào gọi hai tên kia ra đánh mình không

Takemichi lấy lại tay trái từ người kia, lắp bắp nói :

" Ha ha, nhầm-nhầm người rồi! "

Tài nói dối dở tệ của mình cậu biết mà, nói xong câu dùng hết sức bình sinh của mình mà chạy đi mặc cho tiếng kêu chờ đã của người kia

Chạy thẳng một mạch đến phòng thuê của mình, cậu chạy nhanh vào cửa rồi đóng lại, khóa lại cho chắc, xong rồi cậu bắt đầu thả lỏng cơ thể, dựa vào cánh cửa ra vào trượt dài xuống sàn.

Giờ cậu mệt không tả nổi, sáng thức trễ đi phải đạp xe chạy như điên đến tiệm sách, rồi lại bị hai tên trong giấc kia khủng bố tinh thần phải chạy ra khỏi tiệm sách rồi còn gặp thêm 1 người trong giấc mơ nữa

" Haizzz, mệt quá đi mất! "

Giờ phải đi tắm thôi, sáng sợ trễ làm nên cậu chỉ đánh răng, rửa mặt sơ sơ thôi mà hôm nay chạy nguyên một ngày, mồ hôi nhễ nhại, người cậu giờ hôi kinh khủng

Cậu cởi bỏ chiếc tạp dề ra thì mới là mình chưa lại cho tiệm sách. Cậu thở dài

" Haizz, chắc mai đem trả rồi xin nghỉ việc luôn vậy"

Cậu vào nhà tắm, tắm xong rồi nhìn ra ngoài thì cũng 4h rưỡi chiều rồi.

Takemichi ngã mình vào chiếc giường mềm mại

" Hôm nay thật là một ngày mệt mỏi, đánh một giấc đến mai thôi"

Cậu ngủ một cách ngon lành mà không biết từ bây giờ sẽ có sóng gió xảy ra

● Chuyển cảnh ●

Trong căn phòng tối đen chỉ có 1 ánh đèn sáng trên trần nhà chiếu xuống chiếc bàn gỗ sang trọng, xung quanh chiếc bàn là những gã nguy hiểm, luôn có sát khí lượn lờ quanh họ.

Không gian yên lặng đến đáng sợ, đến khi người với mái tóc bím và hình xăm con rồng trên thái dương lên tiếng :

" Tìm được em ấy rồi ".

__________________ Hết _________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top