Phần 10
Takemichi bước lên từng bậc thang với sự hoài niệm vô hạn. Ngôi đền là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc. Nghĩ lại...hình như Takemichi chưa từng cầu nguyện ở ngôi đền Musashi này nhỉ? Thôi thì cầu nguyện cho lần này đều tốt lành.
Trong vô thức, Takemichi đã bước qua cổng Torii của đền. Trước mắt chính là ngôi đền năm đó, chỉ khác là giờ đây nó trong sáng sủa, sạch sẽ cũng...chưa từng chứng kiến của 1 bang đã thành lập rồi lại phải xem bang đảng đó tan rã, cũng chưa từng..thấy sự bất lực của từng người từng rời đi khỏi đây. Cũng chưa nghe đến những tiếng motor ồn ào hay những tiếng la hét đồng thanh cổ vũ nhau và ngôi đền này cũng chưa từng làm Takemichi nghẹn ngào hoài niệm như hôm nay. Từng ký ức, kỷ niệm liên quan tới ngôi đền này liên tục hiện lên trong đầu cậu. Takemichi muốn bật khóc nhưng cậu không khóc nổi đúng hơn là không thể khóc.
Cậu đứng trước thùng công đức. Cậu thả vào đó 5¥, rung chuông, vỗ tay hai lần rồi cúi đầu.
Không ai biết cậu cầu nguyện gì. Chỉ biết sau khi cầu nguyện trông cậu như trút bỏ gánh nặng gì đấy. Chỉ vị thần ngôi đền này biết.
Cậu bước xuống từng bậc thang, không quay đầu lại lần nào cả.
Tán cây xào xạc trong gió làm rụng đi vài chiếc lá mang sắc vàng đặc trưng của mùa thu. Thoang thoảng nghe được giọng nói chứa đựng nhiều cảm xúc.
' Ước nguyện của cậu được chấp nhận, hãy nghỉ ngơi đi vị anh hùng'
Không ai nghe thấy cũng chẳng có ai biết giọng nói ấy từ đâu ra. Chỉ biết sau giọng nói ấy, một mầm non nhỏ đã bắt đầu phát triển đầu tháng 8 cuối mùa hè đã bắt đầu trở sang thu.
.......
Takemichi trên đường về nhà bắt gặp một bé mái tóc nâu hồng cột đuôi ngựa. Không phải Takemichi là biến thái hay gì vì cô bé ấy là Hina năm 12 tuổi. Takemichi nào quên được hình bóng người mình yêu chứ. Cậu muốn chạy lại ôm lấy Hina, muốn xin lỗi cô vì mọi chuyện, muốn òa khóc để cô lau nước mắt cho mình như trước kia nhưng cậu không có cái quyền đó! Hina đời này nên ở bên người tốt hơn cậu, không nên đau khổ vì cậu, càng không nên quen biết cậu.
"Takemichi_san!!!"
Takemichi giật mình. Nhìn thấy Hina kêu mình, cậu có chút hoảng loạn.
Hina:" Takemichi_san, anh đi đâu thế?"
Takemichi bình tĩnh:" Anh đang trên đường về nhà. Còn em?"
Hina cười:" Em trên đường học thêm về luôn, mình về chung nha Takemichi_san"
Takemichi hơi nghẹn ngào:" Ừm. Về chung nào"
Hina:" Ai bắt nạt anh hả? Takemichi_san?!"
Takemichi cười nhẹ:" Không có" Hina_chan vẫn vậy.
Hina:" Em sẽ học võ! Sau này em sẽ bảo vệ Takemichi_san"
Takemichi xoa đầu Hina, cười:" Được! Anh chờ em bảo vệ anh"
Hina mặt đỏ bừng:" Em...em muốn mình sau này làm bác sĩ, sẽ bảo vệ anh, sẽ chăm sóc vết thương cho anh nên anh làm bạn trai em nhé..." càng nói càng nhỏ.
Takemichi nghe tới được 'chăm sóc vết thương' phần sau cậu không nghe rõ.
Takemichi vô tư gật đầu:" Nhờ em về sau"
Hina nghe mình tỏ tình thành công. Khuôn mặt như bừng sáng, đôi mắt nâu nhạt mở to đầy kinh ngạc sau đó trong đôi mắt ấy như thể chứa những ngôi sao sáng của bầu trời, lung linh và lấp lánh. Kéo tay Takemichi chạy về phía trước đầy vui vẻ nói
" Vậy từ giờ anh là bạn trai của Hina! Hina sẽ bảo vệ anh!"
Takemichi gật đầu:" Ừm" một tiếng, lại thấy có gì đó sai sai...
Bạn trai?!?!!
Cậu với Hina hiện tại cách nhau 6 tuổi đấy! Mà đúng hơn là 14 nhưng bỏ qua đi.
Cậu muốn nói 'không được' hay là từ chối nhưng lại không có can đảm, cậu vẫn rất yêu Hina, rất rất rất yêu. Cậu thầm nhủ trong lòng
' Bây giờ bảo vệ cô ấy, đợi đến khi cô ấy trưởng thành rồi cô ấy sẽ hiểu rằng còn có rất nhiều người tốt hơn mình! Đúng! Mình chỉ tạm bảo vệ cô ấy thôi!'
Nhưng Takemichi cũng biết rõ rằng Hina chắc chắn sẽ không rời bỏ mình và cậu cũng hiểu rất rõ cậu không có cách nào để buông Hina ra cả. Takemichi đang tự nhủ mình như một cách tạo ra xiềng xích cho chính bản thân cậu và tạo ra một cánh cửa hy vọng. Ít nhất, Takemichi nghĩ thế là đúng.
Trên con đường về, hai người nắm tay nhau. Cô bé đi phía trước trông rất hạnh phúc còn cậu trai phía sau lại có vẻ u buồn lưỡng lự. Cứ thế mà đi.
Trước cửa khu nhà Hina
Hina:" Tạm biệt! Mai gặp lại nha Takemichi_san"
Takemichi khựng lại một chút rồi cười vẫy tay tạm biệt Hina. Nhìn thấy Hina đã vào nhà, cậu xoay người bước đi về nhà. Takemichi muốn nói rằng 'Không hẹn gặp lại' nhưng cậu không có cách nào nói ra cả. Cậu không đủ nhẫn tâm với Hina càng không có cách nào nặng lời với cô ấy, không muốn cô buồn càng không nỡ làm cô thất vọng.
Takemichi thừa nhận. Cậu rất yếu đuối! Không mạnh mẽ như Mikey, không có cảm giác an toàn như của Draken, không giỏi nội trợ như Mitsuya, không thông minh như Kisaki, không có tiền như Kokonoi, không có nhan sắc lẫn ngoại hình, cậu không có gì cả.
Không Có Thứ Gì Cả!!!
Cậu chỉ đơn giản giản là 1 sản phẩm thất bại mà thôi. Người như cậu đầy rẫy ngoài xã hội.
Nhưng Takemichi lại không biết rằng...
1 Mikey tuy vô địch nhưng lại có nội tâm yếu đuối.
1 Draken luôn có cảm giác an toàn đôi khi lại rất cô độc.
1 Mitsuya giỏi nổi trợ lại không biết sử dụng đồ công nghệ .
1 Kisaki thông minh nhưng lại thiếu thốn tình thương.
1 Kokonoi có nhiều tiền nhưng lại không cứu được người mình thương.
...
Mà người mà bọn họ ngưỡng mộ lại chính là kẻ cho mình là sản phẩm thất bại. Takemichi
Mikey ngưỡng mộ sự dũng cảm của Takemichi.
Draken ngưỡng mộ cảm giác làm người khác an tâm của Takemichi.
Mitsuya ngưỡng mộ sự kiên cường của Takemichi.
Kisaki ngưỡng mộ sự kiên trì của Takemichi.
Kokonoi ngưỡng mộ sự cố gắng không bỏ cuộc của Takemichi.
......
Takemichi đã bước đến trước cửa nhà. Cậu bước vào, rót cho mình cốc nước lạnh để bình tĩnh. Cậu lên phòng mình, cậu rất muốn nhắm mắt ngủ nhưng cậu có việc phải làm.
Lấy 1 quyển sổ, viết tất cả những gì mình nhớ vào
Viết xong đã đến trưa.
Xuống lầu, Takemichi lục tủ lạnh xem xem có gì ăn không. Xui xẻo thay, câu trả lời là không!
Takemichi đành làm 1 ly mỳ ăn liền vậy.
...
Izana:" Không biết Take_nii đang ăn gì nhỉ?"
Kakuchou giật mình chợt nhớ:" Tao quên làm đồ ăn trưa cho Bakamicchi_nii rồi!"
Izana quay mặt qua:" Hả?!! Thế nhà còn gì ăn không?!"
Kakuchou:" Hết rồi!"
Izana"..." chuẩn bị đà nhảy qua tường.
Kakuchou ôm Izana:" Đừng có mà nhảy! Hôm nay là ngày đầu mày đi học đấy!! Thầy chủ nhiệm sẽ gọi về cho Bakamicchi đấy!!!"
Izana khựng lại không nhảy nữa nhưng quay lại đạp tên ôm mình
Izana:" Sao mày không nói sớm chứ!"
Kakuchou chạy:" Tao cũng có nhớ đâu mà nói!"
Cả hai chạy đuổi nhau quanh sân trường.
Akkun bóc cơm nắm:" Tụi nó làm gì vậy?"
Takuya tay cầm sandwich:" Ai biết"
Makoto vùi đầu trong bài tập:" Đứng đó hóng chuyện làm gì?!! Phụ tao bài tập coi!!!!"
Yamagishi uống sữa dâu:" Cố gắng lên bạn ơi! Bài tập ai người nấy lo".
Một ngày trôi qua từ từ..
Nhưng lại có sự thay đổi nào đó.
Như việc...
Một tên chó điên nào đó tìm ra 'Ánh sáng' của mình.
Một tên tử thần chạy khắp nơi tìm cho ra sự 'Dịu dàng' đã chạy trốn của gã.
Hay một cặp anh em tìm ra được sự 'Ấm áp' mà mình đang tìm kiếm.
Tương lai sẽ ra sao đây nhỉ?
Chúng ta có chút mong chờ đấy nhỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top