Chương 2
"Tạm biệt cô giáo em về đây" em cười vẫy tay chào cô giáo và quay lưng đi về nhà
"Đi về cẩn thận nhé"
Đang đi thì bỗng nhiên con mèo em thấy hồi sáng đã đi theo em từ lúc nào mà em không biết
"A,Michi của mẹ đi học vui không con" mẹ em vừa thấy em bước ra khỏi cổng trường đã chạy lạy ôm lấy em
"Fufu vui lắm"
"Con có muốn ăn Taiyaki không ?"
"Dạ có"
Vừa có cả Taiyaki và snack khoai tây chiên ở nhà,thèm quá điii
Đến một cửa hàng Taiyaki nhỏ,cô thả em xuống và lấy tiền trả chiếc bánh,cũng may còn 1 chiếc bánh cuối cùng thôi,may mắn là em đến sớm chứ không thì hết sạch rồi
"Của con đây"
"Con cảm ơn mẹ,con sẽ ăn thật ngon"
"Ăn thôi cũng dễ thương nữa,ghét quá đi. À đúng rồi,con đứng đây đợi mẹ tí nhé mẹ sẽ ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ"
Sợ em không để ý nên đã nói thêm với chú làm bánh
"Chú à,nhờ chú trông thằng bé một chút nhé,tôi phải đi mua ít đồ,15 phút thôi ạ"
"Ừ,cô cứ đi đi tôi trông cho"
Mẹ em cúi người cảm ơn sau đó chạy đi thật nhanh
Một lúc sau,bỗng có một anh trai thấp bé đến mua bánh Taiyaki nhưng chú nói rằng đã hết bánh rồi,vẻ mặt anh ấy tỏ ra rất rầu rĩ vì chiếc bánh mình thích nhất đã hết
"Haizz hết bánh rồi,chán thật đấy...chỉ có chỗ này ngon nhất thôi"
Thấy anh ấy tỏ vẻ buồn bã khiến em không vui chút nào,vừa hay em mới chỉ ăn hết nửa cái bánh nên đã chạy lại đưa cho anh ấy
"Anh ơi,anh có muốn ăn bánh của em không ?"
"Hửm ?"
Vừa thấy em,bỗng đối phương lại trầm ngâm nhìn một lúc, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ấy sau đó bàn tay lại xoa mái tóc vàng óng mềm mại, điều này khiến anh thoải mái đến mức không muốn thả em ra
"Ơ...anh ơi,anh không muốn ăn sao" em hoang mang nói
"Em tên gì ?"
"Hả...Hanagaki Takemichi"
"Ồ...cảm ơn em nhưng anh không muốn ăn nữa"
"Vậy...anh thả em ra đi,tóc em rối hết rồi"
"Không thích"
"Thả ra đi"
"Không thích"
"Thả raaa"
"Không thích"
Ủa,sao ngang ngược vậy
"Anh thích em không ?"
"Không th--"
Hắn bỗng khựng lại
"Hả,em nói cái gì cơ ?"
"Không có gì cả,thả em ra đi"
"Em nói câu đó thêm một lần nữa đi,rồi anh sẽ thả em ra''
"Không muốn"
"Đi mà" hắn bỗng cọ vào má em
Mặt em bỗng đỏ lên,môi mấp máy nói
"Anh thích em không ?"
Hắn cười khúc khích vì câu nói dễ thương của em,bỗng hắn đặt đôi môi lên trán em,sau đó cúi xuống gặm lấy chiếc bánh rồi quay lưng đi,bỏ em lại một mình với sự hoang mang
"Michi à,mẹ mua xong rồi đây mình về thôi"
Cô không nghe thấy tiến con mình trả lời bỗng lại gần thì thấy em cứ nhìn phía trước với khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc khói đến nơi vậy
Sao vậy nè,không lẽ bị sốt ?
----------
Mikey dựa lưng nằm trên tảng đá cạnh một ngôi đền,môi hắn cứ cong lên mỉm cười nãy giờ khiến mọi người xung quanh rất khó hiểu,và bọn họ cũng rất bất ngờ khi thấy hắn cười vui vẻ như thế,thuở giờ hắn có cười như thế đâu ???
"Này Mikey,mày bị cái gì đấy ? Cứ cười suốt làm bọn tao sợ lắm đấy"
"Tao cười làm bọn mày sợ đến vậy sao" biểu cảm trên mặt hắn từ vui vẻ chuyển sang lạnh lẽo ngay tức khắc khiến bọn họ có chút lạnh gáy,nhưng cũng bình thường trở lại vì đây mới là Mikey mà bọn hắn quen biết
"Kiểu này chắc là bị con nào bỏ bùa yêu rồi phải không. Tao biết tao cũng đẹp trai không thua kém mày nhưng tao không bị con nào làm cho đầu óc lú lẫn đâu Mikey" Baji vừa nói vừa vuốt tóc mình,tỏ ra vẻ mặt tự cao
"Thế nên người ta mới nói đâu ai bình thường khi yêu,nhưng tao muốn bình thường nên tao sẽ không yêu ai cả"
Nói xong bỗng Chifuyu để ý rằng con mèo của mình đã đi đâu mất cả sáng nay,khiến hắn có chút lo lắng nên chạy đi tìm
"Họp xong rồi phải không,tao chạy đi tìm con mèo đã nha"
-----------
"Mẹ ơi có con mèo dễ thương chưa này"
Phát hiện con mèo đen đi theo em,Michi ôm chặt con mèo với vẻ mặt trông rất hưởng thụ, con mèo đen ấy cũng không khác gì,nó không cựa quậy hay phá phách gì cả,nó ngồi yên mặc kệ em làm gì
"Mình nuôi nó được không mẹ"
"Được,tại nhà mình cũng vắng vẻ quá,thêm thú cưng chắc chắn sẽ vui"
Cổ con mèo khi cạ vào vào mặt em lại hiện rõ vòng cổ dành cho những chú mèo đã có chủ,mẹ em thấy được chiếc vòng đó và nhìn kĩ thì nó tên là Peke J
"Michi à,hình như chú mèo đen này đã có chủ mất rồi,vậy nên ta không thể đưa nó về nhà mình được"
"Vậy ư,chắc con phải để nó đây cho chủ của nó tìm thấy" nói thế thôi chứ mặt em nó buồn rõ nét luôn kìa
Chifuyu chạy đi tìm mãi mới thấy được con mèo,nhưng nó lại đang bị ôm bởi một đứa nhóc lạ mặt. Bình thường Peke kị mấy người lạ lắm cơ mà,kể cả trẻ con hay người lớn mà ôm nó sẽ bị nó cào và đây là lần đầu tiên cậu thấy con mèo của mình không kháng cự bởi người lạ ôm
"Ờm...nhóc à,cho anh xin lại con mèo nhé,đây là mèo của anh"
"Cháu là chủ của con mèo ư ? Thật may quá,cô còn định đưa nó về nhà,xin lỗi cháu nhé"
"Không sao đâu ạ"
"Kìa con,đưa mèo cho anh ấy đi"
Michi hơi do dự khi đưa con mèo,em chỉ đành hôn nó một cái lên chóp mũi sau đó đưa cho Chifuyu
Đột nhiên cậu cảm thấy không hài lòng khi thấy em buồn như thế,mắt nhìn Peke một lúc sau đó trao lại cho em
"Ơ anh không lấy nó ư ?"
"Hừm...anh nghĩ rằng anh sẽ trao cho em con mèo này một thời gian vì hiện tại anh đang rất là bận (đánh nhau) nên không thể chăm cho nó được"
"Nếu như em vẫn cảm thấy không ổn thì cứ coi như đây là một cuộc giao dịch đi,khi anh xong việc thì anh sẽ đến đón con mèo và cho em..."
Cho cái gì đây ta...
Ánh mắt của anh bỗng để ý hành động của mẹ Michi,cô mỉm cười và chỉ tay vào gói snack khoaây chiên
"Cho em nhiều gói snack khoai tây chiên nhé"
Nghe tới đồ ăn yêu thích của mình,em vểnh tai lên như gặp được vàng,liên tục gật đầu đồng ý
Thấy biểu cảm em bình thường trở lại,tâm trạng cậu không khỏi vui sướng,tay ôm chầm con mèo lên và hôn ở chóp mũi nó-nơi mà em vừa hôn lên "coi như đây là đánh dấu giao dịch,mong em hãy chăm sóc nó tốt hơn"
"Vâng anh"
"Ngoan lắm" cậu mân mê xoa đầu em
Thấy cảnh tượng vừa rồi,mẹ của em bỗng nở một nụ cười nham hiểm, đôi mắt cong lại nhìn thẳng vào bé con của mình
Michi à hình như mẹ bỗng thấy được tương lai sau này của con mất rồi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top