(ko bik đặt tên😢) [2]

America khó chịu bước đi, tiếng bước chân nặng nề anh vang dội khắp hành lang khiến bao người chú ý, sự ngạc nhiên thấy rõ trên gương mặt từng người vì đây là lần đầu tiên họ thấy America có dáng vẻ này.

Tiếng chuông vang lên ầm ĩ thông báo tiết học đầu tiên bắt đầu, America mang sự âm u đầy rợn người vào bên trong lớp học khiến mọi người cũng cảm thấy âm u theo và chẳng bất cứ cô gái nào dám nhìn America vì bầu không khí toán ra quá đỗi u ám, Việt Nam ngồi trong lớp học mà phải ớn lạnh sóng lưng vì sự ảm đạm của nó.

Bây giờ thì đã là ra về nhưng America vẫn ở lại để bay nhảy trong câu lạc bộ bóng rổ, anh vẫn như mọi khi sẽ đến để luyện tập nhưng khi đến thì anh nhận ra một thành viên mới trong đội bóng rổ là China. America nhà ta mặt mày cao lại, đanh thép nhìn China đang đứng ngạo nghễ trước mặt mình và với tư cách là đội trưởng thì anh sẽ chỉ dậy China nhưng suốt cả buổi thì toàn thấy anh lấn át với kiếm chuyện chứ luyện tập gì nữa, tâm trí anh luôn oán trách China dư gan dư máu liều mà đi hốt crush anh.

Đang luyện tập hăng say thì trong tầm nhìn anh có bóng dáng quen thuộc, đôi mắt anh đăm chiêu nhìn Việt Nam...ôi con người đẹp đẽ ấy ngay trước mắt mà sao xa vời thế, khi thấy nụ cười trên gương mặt Việt Nam thì anh chỉ muốn đưa tay vuốt ve nhưng anh không thể chạm được vì bức tường mang tên "China" đã ngăn cản anh rồi còn đâu. Anh nghiêng đầu sang một bên, anh chỉ muốn ngắm nhìn cậu thêm một chút nữa thôi...một giây cũng được, ngày trước là do anh bị cái tôi che mắt nên luôn phủ nhận, anh luôn cho rằng một kẻ như cậu không xứng với anh mà con tim anh bây giờ khao khát người ấy biết bao, muốn chạm vào làn da ấy, muốn đắm mình trong sự chú ý của người ấy, muốn trao cho người ấy nụ hôn đầu của mình.

China khi thấy bóng dáng Việt Nam thì trong lòng như mở cờ, anh nhanh chóng bước lại và dụi gò má mình vào gò má Việt Nam, âu yếm gọi tên người anh yêu :

"Việt Nam, Việt Nam ơi...em đến đưa nước cho anh sao, chu đáo quá"

"Anh quá khen rồi"

Việt Nam cười khúc khích đáp lại, cậu chẳng phản đối trước sự âu yếm của China và rất tận hưởng nó, cậu đưa chai nước mát lạnh cho anh và anh mỉm cười nhận lấy nó. China cầm chai nước, uống hết nước trong chai và thở ra một hơi sảng khoái khi tận hưởng cơn lạnh của nước vào bên trong cơ thể, xóa tan cơn khát của anh.

America đứng bên mà nhìn đầy ganh ghét, anh muốn chai nước đó phải trao cho anh chứ không phải China. Anh lấy hết cả can đảm mình, dẹp đi hết cái tôi của mình mà bước đến gần Việt Nam, anh chìa tay ra và anh nói với khuôn giọng có phần run rẩy vì lo lắng :

"V-vậy có chai nước của tôi không ?"

Việt Nam chớp mắt vài giây, nhìn America đang chìa tay trước mắt mình đầy ngạc nhiên, rất may mắn cho America là cậu không phải một kẻ tồi tệ chỉ biết quan tâm đến một người. Cậu cầm một túi đầy những chai nước lạnh cho America, cậu mỉm cười nói :

"Đây ! Nhớ chia sẻ cho người khác nữa đó !"

Việt Nam sau đó quay lưng bước đi, cậu còn phải lo cho câu lạc bộ văn hóa của mình nữa nên phải rời đi. America cầm chiếc túi rồi mở ra, quả thật là bên trong là những chai nước mát lạnh mà anh muốn...nhưng anh chỉ muốn tất cả là của riêng mình nhưng nhiều thế này anh chẳng thể giấu giếm một mình mà cần phải chia sẻ để không bị gọi là "kẻ ích kỷ". Một bàn tay đặt lên vai anh, khuôn giọng đầy khiêu khích và đắc thắng quen thuộc vang lên :

"Không có được sự chú ý của cậu ấy nên là mới lết thân đến đây chứ gì"

"Cái tên China khốn kiếp, câm miệng cho tôi"

America tức giận thì thầm, anh nghiến răng đầy tức giận và đưa mặt mình đến sát mặt China đầy đe dọa, như thể hai con sư tử đang dành địa bàn. Một người bạn của America thấy không ổn nên tiến đến giải vây :

"Được rồi, được rồi, có gì thì để sau nói, một hơi mà đánh đấm là tụi này không can đâu đấy"

"Ừ, biết rồi"

China và America hờ hững đáp lại, mắt vẫn liếc nhau nhưng không dám động tay động chân. Đến khi kết thúc thì đường ai nấy về, trừ America, anh lén lút như trộm mà đi theo Việt Nam.

America đến gần Việt Nam, anh đặt tay lên vai Việt Nam rồi xoay mình cậu về phía mình để gương mặt cả hai đối diện nhau. Anh mím môi rồi nuốt nước bọt lo lắng, có bao lời anh muốn nói, muốn hỏi nhưng khi đối diện với cậu thì quai hàm như cứng lại và cổ họng thì nghẹn ngào...sau vài phút trấn an chính mình, anh hỏi :

"C-cậu...không theo đuổi tôi nữa à ?"

"Mắc gì theo đuổi anh nữa, tôi đâu phải chó mà trung thành hoài một người tổn thương tôi"

Việt Nam không do dự đáp lại, thấm từng câu từng chữ vào đầu anh khiến đầu óc anh quay cuồng với cú sốc. Anh bây giờ quá đỗi dễ tổn thương, chỉ cần một từ "ghét" phát ra từ khuôn miệng ngọt ngào đó đủ để khiến tâm hồn anh lụi tàn, anh run rẩy dụi đầu vào hõm cổ cậu như một chú mèo muốn âu yếm...anh thì thầm một cách cầu xin và dễ tổn thương :

"Làm ơn...chú ý đến tôi đi, tôi chỉ muốn mỗi cậu mà thôi..."

"Thì sao ?"

America ngước mặt nhìn Việt Nam, người con trai mà anh vốn quen thuộc bây giờ sao buông lời tổn thương đến thế ?...chính tay anh thay đổi con người ấy và bây giờ anh hối hận rồi, anh vòng tay ôm lấy Việt Nam nhưng đổi lại là cái phản kháng của cậu với sự giận dữ :

"Làm gì thế hả ! Bỏ ra !"

"C-chỉ cần...ôm một chút thôi"

Khuôn giọng anh run rẩy vang lên, mang đầy sự cầu xin và mong manh khiến Việt Nam mềm lòng mà êm dịu lại với anh. Anh siết chặt cậu vào vòng tay mình rồi dụi mũi vào cổ cậu, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc mà anh vốn khao khát sâu đậm...anh lẩm bẩm với chính mình :

"Yêu cậu...yêu chết mất, tôi muốn cậu...muốn là của riêng tôi"

America như một chú mèo bám víu mà ôm chặt Việt Nam, đầu anh dụi đầu vào hõm cổ Việt Nam mà hít lấy mùi hương quen thuộc ấy...cả đời này chỉ có mãi mùi hương này khiến anh khao khát muốn chết đi sống lại, máu chiếm hữu lại dâng trào trong anh khiến anh siết chặt cậu hơn trong vòng tay mình mà lẩm bẩm :

"Nếu tôi không có cậu...thì không ai có thể hết"

"Cái tên chết tiệt !"

Một khuôn giọng giận dữ vang lên, bất ngờ đâu một cú đấm tung vào mặt America khiến anh kêu lên một tiếng vì bị tấn công bất ngờ rồi ngã xuống đất, anh khó chịu ngước mặt lên nhìn thì thấy China đang nhăn mặt nhìn anh đầy chán ghét :

"Muốn gì ?"

"Việt Nam"

America thẳng thừng đáp lại China khiến anh khó mà đáp trả lại, bầu không khí chìm trong im lặng như cách biển cả im lặng. Sau đó America cũng đứng dậy, anh nắm lấy tay Việt Nam rồi nói :

"Hãy nói là cậu thích tôi đi, tôi yêu cậu ! Làm ơn...nói rằng cậu cũng vậy..."

Việt Nam đứng yên nhìn America đầy ngạc nhiên, cậu sao mà đáp lại được cơ chứ...cậu đâu còn thích anh nữa nhưng con tim cậu lay động trước con người này, China đẩy America ra rồi nói với sự giận dữ :

"Cậu ấy hết thích mày rồi, bám theo làm chi ?"

Mọi thứ lần nữa chìm trong im lặng, cuối cùng chỉ buông vài câu rồi về thẳng nhà. 

Cuối cùng đến ngày tốt nghiệp, ngày tháng là học sinh đã kết thúc và bây giờ là lúc mà bây giờ đây phải tự lo cho bản thân và cuộc đời mình. America cầm trong tay bó hoa hồng đỏ thấm mà bước về phía Việt Nam, anh đưa nó trước mặt cậu mà yêu thương nói :

"Em muốn bên anh cả đời chứ ?"

"Ê, im mỏ lại"

Một khuôn giọng khác vang lên, China bước đến gần với bó hoa hướng dương trên tay. Anh đứng bên cạnh Việt Nam rồi nói :

"Cậu ấy phải bên tôi mới đúng, xứng đôi vừa lứa"

"Thôi đi"

"Cậu ấy phải là của tôi chứ, ơ kìa"

"Thôi đi nha"

Việt Nam khó chịu nói, cố ngăn hai ông nhãi này tranh cãi một lần nữa, ai lại muốn vì hai tên nhãi này nà ảnh hưởng cả buổi lễ tốt nghiệp chứ.

"Vậy cuối cùng cậu chọn ai ?"

"Chọn nhà lầu, xe hơi, cuộc sống sung túc ! Hai ông nhãi nhà mấy người cứ gây lộn tối ngày thì biết đường đâu mà chọn"

America với China xịt keo luôn, cả hai nhìn nhau rồi nắm lấy tay Việt Nam, lập tức bày ra dáng vẻ điển trai để thao túng cậu và nói đồng thanh với sự âu yếm :

"Anh có nhà lầu, xe hơi, tiền tài thì đầy, em thích thì chọn cả hai"

Việt Nam nhìn hai con người trước mắt, gương mặt của cậu đỏ bừng lên và cậu nhìn đi chỗ khác rồi gật đầu, làm cả hai ông nhãi đó hú hét đầy sung sướng mà đi khoe như thiếu điều muốn khoe với cả thế giới nhưng cậu chỉ mỉm cười trước sự sung sướng đó của hai ông nhãi kia, dẫu sao thì khi về nhà cậu cũng khoe nó với cả dòng họ mà

_____________________________
Phần kết kì quá nhưng thông báo là tg đổi ảnh bìa nha😞 tại hôm trước có người nói là để ảnh bìa mình lấy trên gg ko xin phép dễ dính bản quyền nên đổi lẹ, ảnh bìa đây nha :

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top