C14
Mitsuya tách khỏi đám lộn xộn, tiến về phía Mikey ngồi xuống thấy cậu không chán ghét tâm tình thấp thỏm được thả xuống.
-" Lần trước...cảm ơn mày đã giúp Kazutora, tao cứ tưởng..." tưởng mày ghét nó lắm
Nhưng mà nghẹn không nói ra
Cậu bừng tỉnh lại nhìn con người ngồi cạnh mình từ bao giờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ chờ đợi câu trả lời.
-" À, việc nên làm thôi. Nó đã cứu tao..." nó đáng ghét những cũng thật đáng thương
Cho dù khuôn mặt cậu không lộ ra biểu cảm gì nhưng trong mắt bọn họ cậu là đang sợ không nói nên lời
-" Đừng sợ...!" Mitsuya nói
-" Tao không sợ!" cậu không hiểu sao Mitsuya nghĩ cậu sợ cái chuyện đó, cậu ngay cả người cũng đã giết qua...
Một người máu lạnh thì biết sợ sao?
Takemichi kè kè bên cậu cũng nghĩ tới lần đó, tên đàn ông dị hợm dám sờ xoạng người Mikey còn có cái ý nghĩ đó với...
Nói ra sau bao lần xuyên thời gian, Takemichi chẳng còn là cậu trai ngây thơ muốn làm ' Anh hùng' nữa. Khẳng định rằng máu tàn bạo của hắn còn hơn cả một sát nhân, dù Mikey không truy cứu Kazutora nhưng hắn thì không.
Takemichi hạ thấp đầu không biết đàn nghĩ gì.
Hôm nay hai anh em Kawata không thấy đâu, Mitsuya nói rằng bên chỗ đó đang xử lí một số chuyện.
-" Boss mày lại không chịu ăn cơm? Cả người đều gầy thành cái dạng gì rồi?!"
Cậu thấy trong lòng ngũ vị tạp trần
Bonten
Bonten tại sao quan tâm cậu như vậy?
Mặc dù Bonten được tạo ra ở thời kỳ cậu đen tối nhất nhưng ở đó lại ấm áp...ấm áp, hạnh phúc nhất trong những ngày tăm tối
Nó đáng để yêu thương nhưng nó cũng đi theo cậu ngay sau đó.
Áng mắt lướt quá Takeomi và Benkei ánh mắt cậu căng ra. Vì mặc áo ngắn tay nên lộ ra biểu tượng của Phạm Thiên...
Tại sao? Tại sao bọn họ nhớ ra? Tại sao lại xăm lên mình thứ dơ bẩn cậu tạo ra?
Hận! Cậu hận đời, hận bản thân yếu đuối thấp kém hận bản thân chỉ biết đứng nhìn...cái viễn cảnh bọn họ chết đi đều là lưỡi dao sắc bén ngày ngày cắt vào tim cậu.
Ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm biểu tượng Bonten làm hai ông chú già giật bắn, bọn hắn tưởng mình bị cậu đo ván nhưng sau đó hắn thấy nét bi thương trong mắt cậu...
Tim giống như bị ai bổ mạnh đau đớn không thôi, hắn chỉ muốn bảo vệ cậu không cần cậu suốt ngày tính đường lui hay bảo vệ bọn học đến thương tích đầy mình như hiện tại
Cậu nói với vị quản gia dẫn bọn họ vào trong sắp xếp họ ở phòng khách ăn uống theo tờ giấy cậu đưa sắn sàng cung cấp thứ họ muốn, cậu phải gặp một người nữa...
Nội thất trong nhà nghiêng về phong cách Châu Âu hơn vừa trang nhã vừa thoải mái, cửa sổ sắt đất ở phòng khách lắp kính trong suốt lớn bằng bức tường nhìn thẳng ra ngoài vườn hoa trong phòng có cái gì đó hình dạng giống khung ảnh che bởi lớp vải chống bụi, ai nấy đều tì mò
-" Cái này sao phải che lại ảnh chẳng phải để ngắm sao?" Smiley cười đến híp mắt đưa tay túm góc vải định kéo lên thù tay bị bắt lại
Ý cười trên mặt Smiley giảm đi một ít
-" Đừng động vào đồ của Mikey em ấy không thích!" đây là một lời cảnh cáo
Những người khác đang định lật vải ra cũng rụt tay về an phận chờ ăn, thấy ai cũng biết điều Will liền thở phào
Cái đám nhóc chết tiệt, chỉ lo bọn họ gây chuyện Mikey đã chạy đôn chạy đáo lo liệu...
Hừ đám ăn hại!!!
Tự nhiên thấy chua quá không viết Will ghét hay là ghen với bọn họ đây
Thức ăn được mang vào, nhưng có gì đó nhầm lẫn thức ăn đều là món sở trường của từng người, dù nghi hoặc nhưng đang trong tồi ăn tuổi lớn ai mà chịu được dụ hoặc từ mấy cái đĩa kia, chẳng mấy chốc phòng khách thành cái chợ
-" Thiếu gia...!"
Cậu ngắt lời:" Xưng hô bình thường gọi Mikey"
Người kia đều sửng sốt rồi thoáng qua ý cười gật đầu:" được Mikey!"
Cậu nhìn người cao lớn trước mặt cản thấy mình thật sự tạo ra thành tựu, là cậu đã nuôi hắn bồi dưỡng hắn được như hôm nay.
Thấy cậu chủ mình tôn thờ bị hành hạ mà không thể bảo vệ là cảm giác gì?
-" Haki có chuyện gì với Touman sao?"
-" Phải có ai đó trong Valhalla đã chặn một số đường làm ăn của chúng ta hoặc dùng danh nghĩa Touman đi gây chuyện mấy nay Bang phải xử lí không ít vụ này!"
Haki nhìn qua cậu thấy cậu không biểu hiện gì thì càng sợ hơn, im lặng mới đáng sợ nhất.
Vụ ẩu đả giữa hai bang diễn ra vào 8/3 lễ hội Musashi, nhưng hiện tại Mikey xuyên qua mốc thời gian cũng thay đổi lần này cũng không có Hổ nhỏ tham gia...mà Kisaki đã thật lâu chưa xuất hiện qua. Để xem lần này hắn làm ra trò gì nữa.
Cậu nhớ lúc đó Draken dường như sắp chết trái tim không tự chủ co rút đau đớn, nếu Takemichi không nhanh thêm một chút thì cậu không dám tưởng tượng nữa...
Cậu chợt nhận ra cậu muốn bảo vệ bọn họ nhưng đến cái can đảm đứng ra nhận mình là Tổng trưởng cũng không có, đối với họ cậu thật xa lạ...
Phạm Thiên lớn mạnh cậu cũng chỉ dám âm thầm đứng sau họ mà bảo vệ hiện tại cái gì cũng không có
Tâm xoắn vào với nhau rối một mớ, cậu suy sụp cụp mắt xuống.
Cậu sẽ có cách thôi.
-" Theo dõi tiếp đi, có chuyện quan trọng thì trực tiếp gọi tới tao sẽ đến liền...!" cậu nhìn tên to xác trước mặt nghĩ rồi nói:" Bảo vệ mình cho tốt!"
Haki đỏ hết mặt tim đập bùm bùm nghi ngờ tai mình bị lag.
Mikey vậy mà nhắc hắn bảo vệ mình cho tốt, hắn hạnh phúc quá chợt thấy cậu hắt hơi một cái biểu tình vui sướng đanh lại, tay nhanh chóng cởi bang phục mặc trên người khoác lên cho cậu rồi rời đi như một cơn gió.
Nhìn chiếc áo quá khổ khoác trên người còn mang theo hơi ấm cậu không chê mà vô thức rúc người vào, còn hắt hơi thêm cái nữa mới đi vào nhà.
Bang phục to lớn che đến phần đùi lộ ra đôi chân thon gầy thẳng tắp không chút thịt thừa, mắt cá trắng hồng bàn chân hoàn hảo không tì vết đạp lên cỏ đi vào nhà. Phòng khách tiếng cười vui vẻ khi thấy sự xuất hiện của cậu không khí liền ngưng đọng, bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía cậu nghi hoặc.
Cậu nhìn bọn họ rồi nhanh chóng cúi gằm mặt bước chân như chạy trốn về phòng đóng cửa lại, cả cơ thể đổ rạp xuống thảm lông dê dưới sàn nhà, cả khuôn mặt lạnh lẽo cậu sờ lên mới biết nước mắt chảy dàn giụa
Tại cậu, tất cả là tại cậu. Nếu cậu không đi vào đó bọn họ sẽ không phải tốn thời gian nhìn thứ dơ bẩn như cậu cứ như cậu làm dơ cả bầu không khí vui vẻ đó cậu sợ họ sẽ nói ra những câu mình không muốn nghe hay đơn giản là một hành động ghét bỏ...trái tim cậu làm bằng thủy tinh nó đã bị bào mòn cậu không thể chịu thêm được nữa
Bàn tay lại vô thức mà cấy xé vào cánh tay mình
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top