C11

Sau khi Shinichiro thoát khỏi nguy kịch, Mansaku cũng xuất hiện vẻ mặt đầy lo lắng, cậu đứng chết lặng trong góc tối nhìn xe đẩy đi khuất vào gian phòng chăm sóc đặc biệt rồi mới thất thểu đi về nhà.

Chính là ông nội đã thật lâu...thật lâu không gặp mặt của cậu. Lúc cậu ốm hay nằm viện liệt giường cũng không thấy ông nội tới

Ông ghét Mikey.

Cái cảm giác bị vứt bỏ này chẳng bao giờ là hạnh phúc.

Vào nhà liền đối diện với ánh mắt phức tạp của ông ngoại nhưng cậu phớt lờ từng bước nặng nhọc leo lên phòng, mọi thứ chìm vào im lặng con người nhỉ bé nằm trên giường hô hấp đều đều, có vẻ đã ngủ.

Will từ bóng tối đi tới giường cậu nằm xuống ôm lấy cậu mà vỗ về, sắc mặt Will phá lệ tái nhợt trên mặt đôi khi toát lên vẻ đau đớn khó giấu.

Mà đau đớn này bắt nguồn từ lời cầu xin của Mikey. Hắn là hệ thống nói khó nghe hơn thì chỉ là một dãy số liệu về cơ bản không tính là một con người, mà vì không phải con người nên Will không được phép can dự vào bất kể việc gì ngoại trừ kí chủ mình kí sinh.

Muốn cái gì thì phải trao đổi chẳng ai cho không ai cái gì, sự trả giá của Mikey là tuổi thọ và Will bị hệ thống quản lí xóa đi dữ liệu rồi khôi phục... Dữ liệu đối với hệ thống rất quan trọng nó như miếng thịt trên cơ thể con người vậy chỉ xẻo một chút là đã đau đớn mà Will bị phạt cũng không phải một lần mà lặp đi lặp lại cho tới khi chết lặng. Will là hệ thống cấp cao có da có máu thịt nhưng mag hắn vẫn không thấy hối tiếc việc mình quyết định...

Việc sức khỏe Mikey yếu thì ai cũng biết mà việc mang cái thân thể tàn tạ sống thọ là không thể, ngày Manjiro chết chính là lúc Mikey xuyên đến.

Thọ đã tẫn ngay từ lúc bắt đầu, Mikey chỉ hưởng được thêm 3năm tuổi thọ là đến hạn. Will đã cố hết sức giành những điều tốt đẹp nhất cho người trong lòng mình...

Lúc này đây, khi ở một mình Mikey mới dám lộ ra con người chân thật. Khi ngủ sẽ cuộn mình lại tìm sự an toàn, khóc nức nở gọi tên một ai đó hay tự làm tổn thương bản thân, bất chấp nguy hiểm cứu lấy mọi người nhưng chỉ khác mỗi...

Những điều ấy chỉ được làm trong âm thầm.

Cậu nhờ các mối quan hệ xã hội từ ông ngoại mà liên hệ nơi chăm sóc tốt nhất cho Shinichiro, đảm bảo mỗi ngày đều phải báo cáo tình trạng cho cậu mới an lòng.

Qua hai ngày Shinichiro tỉnh lại, việc đầu tiên là nhìn xem có thân ảnh mình thấy lúc ngất đi hay không, nhưng mà xung quanh chỉ có hộ tá. Cảm giác hụt hẫng tràn đầy

Hắn muốn hỏi tại sao người đó lại khóc còn ôm lấy hắn không buông,lúc hắn tưởng trừng như mình xong đời rồi thì lại gọi tên hắn níu giữ hắn không cho đi. Cứ như là mơ...mơ một giấc nơ thật dài

Giấc mơ đó hắn đã chết trở thành một linh hồn ngày ngày bay qua bay lại quanh quẩn một cậu nhóc có mái tóc vàng dài đến vai nhìn cậu ta sinh hoạt, nhìn lấy mọi thứ cậu ta trải qua nhìn thấy...

Cậu ta chết đi

Cậu ta đau đớn quằn quại khóc trước ngôi mộ ai đó, hình như trên một tấm bia mộ nào đó còn có hắn.

Mà hắn là ai hắn cũng chẳng còn nhớ, chỉ duy nhất cũng như chấp niệm cả đời là đi theo cậu nhóc đó muốn nhìn cậu ấy đến khi không nhìn được nữa.

Thế rồi một ngày cậu ấy cầm súng run rẩy mà bắn vào người bạn đã lâu không gặp ba phát đạn rồi đi lên tầng thượng nhảy xuống phía dưới. Lúc đó hắn mới biết cậu cũng biết cười, nụ cười ấy thật đẹp mà cũng thật thê lương đáng tiếc nó là lần cuối cùng hắn thấy cậu nhóc

Ánh mắt cậu ấy nói lên tất cả rồi' cậu ấy đã được giải thoát'

Sau đó hắn thấy mình biến mất...
...............

Đám Draken biết tin cũng chạy đến bệnh viện xem Shinichiro đôi mắt như có như không tim kiếm ai đó nhưng lại thất vọng thu hồi.

Còn hai tên trộm bị tống vào trong tù hưởng những đãi ngộ ' đặc biệt' nhất mà cậu lựa chọn.

Ấy thế mà người mag Shinichiro mong mỏi gặp nhất cũng không tới trong lòng tràn ngập oán hận, ba thằng bạn thân của Shinichiro lắm lúc sẽ ở trước mặt hắn khen người nào đó thực đẹp, rồi mất hình tượng ngồi mơ tưởng...

Gương mặt xinh đẹp đó cứ ở trong đầu hắn đi đi lại lại làm hắn càng tức hơn, hắn không biết bộ dạng mình trong mắt người khác khi nhắc tới Mikey chính là bình dấm đổ.

Ba người kia đều có vài lần tới tìm cậu nhưng bị chặn cửa đuổi về...

Cậu trốn bằng cửa sau ra ngoài, đi được một đoạn gặp được Kazutora đứng dựa vào tường miệng ngậm một cọng cỏ dáng vẻ như đã chờ lâu lắm, hắn cố làm vẻ mặt hung ác kéo cậu đi tới công viên gần đó ngồi, đi quá nhanh làm cậu có hơi không kiểm soát được hơi thở mồ hôi cũng túa ra.

Kazutora cười khinh nhìn cậu nói:" Yếu như sên!"

Nhưng lại nghĩ, có con sên nào đẹp như vậy hắn cũng nguyện ý nuôi nha.

Hôm nay thăng cha nát rượu của hắn không có nhà, hắn đưa cậu tới nhà mình rồi kéo vào phòng ngủ quấn như bạch tuộc gỡ cỡ nào cũng không ra, mơ hồ ăn vặt linh tinh rồi hắn ôm chặt lấy cậu ngủ mất.

Qua thật lâu căn nhà vang lên những tiếng va đập đồ đạc tiếng van xin của người phụ nữ, từng tiếng bùm bụp như đánh vào da thịt vang lên rồi xửa phòng Kazutora bị mở ra một cách mạnh bạo tưởng như muốn bung luôn cả bản lề.

Cậu giật mình tỉnh giấc đã thấy Kazutora chắn trước mặt mình hứng chịu từng đòn đánh, người đần ông đó thật cao lớn quần áo xộc xệch cả người toàn mùi rượu ra tay tàn bạo đánh Hổ nhỏ.

-" Thằng này hôm nay thật gan lì...tao đánh chết mày...đánh chết mày...nghiệt chủng mà!" đánh còn hung ác hơn lúc nãy

Cậu không chịu nổi Hổ nhỏ bị đánh như vậy liền bật dậy dùng sứ đạp người đàn ông một cái, thân thể vì rượu mà say lảo đảo rồi ngã ra sàn, ánh mắt lão nhìn cậu mê mang rồi trở nên ghê tởm

Hổ nhỏ thật ngạc nhiên khi thấy cậu đạp ông ta, hắn tưởng cậu sẽ chạy thật nhanh đi khỏi nơi này...ánh mắt đó của ông ta là sao

Thèm thuồng sao? Vật dưới đũng quần ông ta cộm lên, ông ta loạng choạng đi đến chỗ cậu tay nhanh chóng thoát y bản thân vừa nói

-" A...ực...bé con thật sinh đẹp ực... Để anh tới chơi chết em được không? " rồi vồ tới kéo áo cậu

Cú đạp khi nãy làm cậu hao tổn sức lực rất lớn hiện tại cậu còn đang thở không kịp tránh khỏi móng heo của ông ta chỉ theo bản năng dãy dụa

Đồng tử Hổ nhỏ co rụt phút chốc tỏa ra sát khí ngút trời, bàn tay dơ bẩn đó chạm vào cậu mà điều đó làm hắn thật khó chịu chỉ muốn chặt bàn tay đó đi làm ông ta không thể động vào cậu một tấc...

-" Bé con thật đẹp...A!" ông ta hét lên như bị cắt tiết chưa kịp hồi thần thì đã kêu lên lần nữa, lầm này còn thảm hơn cả lần trước

Con dao găm trong tay Hổ nhỏ đều dính máu, hai bàn tay người đàn ông bị đâm cho máu thịt lẫn lộn, đũng quần ông ta rách toạc máu chảy đầm đìa toàn thân bị đánh cho không ra hình dạng gân tay gân chân đều bị rạch nát, ông ta nằm bất động...

Lúc này cậu mới hồi thần việc đầu tiên chính là nhìn Hổ nhỏ đang run rẩy, cậu ôm chặt lấy Kazutora trấn an

-" Đừng sợ mày không thể yếu đuối... Không sao hết tao đều ở cạnh mày mà!"

Hắn ôm chặt cậu run rẩy khóc lên, hắn thật sự sợ hãi, sợ cậu nhìn hắn như ruồi bọ sợ cậu xa lánh ghê tởm hắn... Hắn tàn bạo như vậy, cậu ấy sẽ sợ

-" Aaaaaaaaa" mẹ Kazutora tỉnh đậy liền nhìn thấy chồng mình nằm bất động dưới sàn đầy máu lại nhìn người con trai đang ôm một huyết nhân khóc nức nở, sợ quá mà hét lên

Bà ta báo cảnh sát bắt chính con trai mình lại, rồi buông lời tàn nhẫn mắng hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn, người cha vẫn còn sống nhưng chỉ có thể nằm một chỗ chật vật không chịu được.

Hắn cứ nghĩ mẹ sẽ bảo vệ hắn ấy thế mà...

Chẳng phải hắn đang bảo vệ bà sao hắn còn bảo vệ được cả Mikey...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #allmikey