Chap 4: SuLay

Trương Nghệ Hưng hí hửng thu dọn tài liệu trên bàn, rồi với áo với điện thoại định đi về thì
" Hôm nay tổ ta ở lại tăng ca" Chị trưởng phòng đi ra thông báo

"Sao tự dưng lại tăng ca mà không có lịch trước thế chị?" Nghệ Hưng thắc mắc
" Đây là lệnh của tổng giám đốc chị cũng không biết. Chị cũng rất muốn về đây, con chị hôm nay sốt mọc răng" chị trưởng phòng than thở

"Mẹ em thì đang nằm viện, tối nay đến lượt em trông, mà phải tăng ca thế này thì biết bao giờ mới vào được với mẹ em " một chị nói như gần khóc
"......"
Nghệ Hưng cũng định nói hôm nay là sinh nhật cậu, bạn bè đã đặt bàn để chúc mừng cậu rồi thế mà cậu lại phải tăng ca, thế nhưng không thể chen vào được, các anh chị trong tổ đều có gia đình hết rồi, đều có bố mẹ già chỉ có cậu là còn độc thân, bố mẹ thì không ở gần.
" Các anh chị có việc thì cứ về đi, đẻ việc em làm cho , có ai hỏi thì em sẽ bảo mọi người đi ăn, trưởng phòng mau về với bé Tuti đi, chị mau vào viện với bác gái đi, anh mau đi..., anh đi..."

"Mình em làm có được không? Sao bọn chị lại để em 1 mình được chứ"

"Không sao đâu, em làm được mà, mọi người mau về đi"
"Nghệ Hưng lúc nào cũng tốt nhất, nếu có việc gì thì gọi cho chị nhé, sau chị sẽ cho em nghỉ phép bù" Chị trưởng phòng vỗ vỗ vào vai cậu
"Vâng, gặp khó khăn gì em sẽ gọi chị đến giúp, mọi người yên tâm về đi"

Nghệ Hưng luôn nghĩ cho người khác như thế, cậu nghĩ là tiệc sinh nhật của mình không quan trọng bằng con cái và bố mẹ của mọi người, các anh chị cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều từ khi cậu vào công ty. Sinh nhật thì không làm năm nay thì còn có thể làm năm sau, giờ cậu chỉ cần gọi điện cho lũ bạn báo là phải tăng ca , chắc chúng cũng không giậ cậu lau đâu.

Sau khi nghe bọn bạn mắng một hồi, Nghệ Hưng vứt điện thoại vào một xó rồi bật đèn bàn bắt đầu vào làm việc vì cậu có thói quen chỉ tập trung làm việc chỉ khi có 1 ngọn đèn bàn, lòng thầm chửi tổng giám đốc ác như con tê giác lỡ bứt cậu tăng ca trong cái ngày quan trong này. Không ngờ là sinh nhật năm 25 tuổi của cậu lại diễn ra ở công ty khi chỉ có 1 thân 1 mình thế này
" happy birthday to you, happy birthday to you,...."
Có một giọng hát vang lên khiến cậu suýt nữa hét lên, chẳng lẽ ma đến chúc mừng sinh nhật mình???
Rồi lại thấy lạp lòe ánh nến.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa maaaaaaaa"

Nghệ Hưng sợ hãi, lùi lùi lại thì đạp vào cái bàn, đau điếng người nhưng miệng vẫn không ngừng hét.

" Im ngay" Một giọng nói ấm áp vang lên nhưng có 9 phần uy lực khiến Nghệ Hưng không dám kêu nữa, chẳng lẽ mai lại có giọng ấm vậy sao?

Bỗng tất cả các đèn bừng sáng lên, cậu nheo nheo mắt, từ từ mở ra thì thấy một người tây trang lịch sự tay đang cầm 1 cái bánh to
" Tổng giám đốc. là anh thật sao? Làm tôi tưởng ma. Mà hôm nay sinh nhật anh sao? Anh muốn mời tôi ăn bánh à?"

"cậu hỏi xong chưa? cậu không biết ngày sinh nhật tôi.? Tôi xuống đây là để chúc mừng sinh nhật cậu, thế mà cậu còn gọi tôi là ma. Vậy thôi, tôi đi về cho ma thật đến sinh nhật với cậu"

"Ấy anh đừng đi, tôi không muốn sinh nhật cùng ma" Nghệ Hưng chạy ra níu lấy tay tổng giám đốc " Anh mang bánh xuống rồi thì phải để tôi thổi nến chứ"

"Gọi tôi là Tuấn Miên được rồi, giờ cậu tắt đèn đi"

"tắt đèn, sao phải tắt đèn?" Nghệ Hưng nghĩ đến vài cảnh tương có phần ba chấm.

" Thế cậu đinh thổi nến với ánh sáng đèn này sao??"

"A, tôi biết rồi"

"Rồi, cậu ước đi"

"Xong rồi ăn bánh thôi, mà sao anh Tuấn Miên biết sinh nhật của tôi? Anh là tổng giám đốc cũng phải ở lại tăng ca sao?"

"Tôi ở lại chúc mừng sinh nhật cho một người ngốc đang ngồi trước mặt tôi"

Nghệ Hưng biết được lý do thì ậm ừ rồi bỗng đần mặt ra, người ngồi trước mặt chẳng phải là cậu sao?? Tuấn Miên mà mình thầm thương từ khi vào công ty lại mang bánh xuống chúc mừng sinh nhật mình, cậu có đang mơ không?
"Anh...Tôi....sinh nhật tôi á" Nghệ Hưng ngạc nhiên đến nỗi ăn nói không thông.

"Phải, tôi cố tình ở lại chúc sinh nhật em, tôi còn muốn chính thức theo đuổi em"

Cậu lại ngơ ra tiếp vì câu nói này nhưng cậukhông có cơ hội nói gì vì đã bị môi của ai kia ngậm lấy môi của mình rồi>


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: