Chương 3

Không khí trong xe rất căng thẳng, không ai nói một lời nào, JungKook ngồi kế NamJoon và SeokJin mà trong lòng không khỏi lo lắng. Nhìn họ lúc nào cũng lạnh lùng rất đáng sợ, hiện tại ngay cả động đậy một chút cậu cũng không không dám.

NamJoon đảo mắt nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt của cậu cũng đang nhìn anh làm cậu giật mình mà cuối sầm mặt   
 "Sợ sao?" 
Anh bất chợt lên tiếng, giọng nói làm cậu lạnh hết cả người.

"Tôi xin lỗi."    Cậu lí nhí.

"Hừ, chẳng vui chút nào. Jin à, anh đưa cậu nhóc này về làm gì, cậu ta đã vướn bẩn rồi đó."
NamJoon nâng cầm cậu lên để nhìn rõ khuôn mặt của cậu.

"Anh có hứng thú với cậu ta."    SeokJin bất giác nở nụ cười, nhìn JungKook đang bị NamJoon lật qua lật lại, anh kéo đầu cậu qua một bên, bảo NamJoon đừng nghịch nữa.

"Được được được, tùy anh vậy. Nè nhóc tôi là Kim NamJoon, cậu bao nhiêu tuổi."

"Tôi... 23 tuổi."   

"Cái gì. Cậu đáng lẻ phải nhỏ hơn chứ."  HoSeok quay sang nhìn cậu làm cậu giật mình.
Người con trai này có góc mặt thật là sắc sảo.

JungKook trộm nhìn sang người ngồi cạnh HoSeok, gương mặt anh ta rất lạnh lùng, từ nãy đến giờ đều nhìn đúng một hướng.

"Tôi sẽ móc hai mắt cậu nếu như cậu còn nhìn."
Giật mình quay cuối thấp mặt, cái người tên TaeHyung này dường như rất khó tính. Lại còn rất đáng sợ.

"Nếu cậu muốn sống thì đừng đụng tới cậu ta."
Giọng nói có phần nhẹ nhàng từ phía sau phát ra.
"Tôi là Park JiMin, sau này ở chung một thời gian, xem ra cậu phải học rất nhiều thứ."

"Tôi tên YoonGi. Mà cậu cũng không cần biết nhiều về tôi, sau này đừng lượn lờ trước mặt tôi là được."


Tim JungKook đập rất mạnh. Đây hoàn toàn là những cười xa lạ, cậu còn không phân biệt được ai là ai. Vậy họ đem cậu về để làm gì, rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào. Họ muốn gì ở cậu. Nhưng có lẽ họ không phải cùng một băng đảng của những tên đáng sợ trong quán bar.

"Còn tôi là Kim SeokJin, sau này vất vả rồi."   
SeokJin ôn nhu xoa đầu cậu, còn cười với cậu.

Cũng còn một người không đáng sợ đây này, anh ta là người nêu ra chủ ý muốn mua lại cậu.
JungKook cũng mỉm cười nhìn SeokJin, nụ cười thật đẹp làm tất cả con tim của từng người có một chút xao xuyến. Đương nhiên chỉ là một chút nhỏ nhoi.
__________

Bước vào ngôi biệt thự rộng lớn, đây là lần đầu tiên cậu được bước chân đến một nơi cao sang như thế này, chỉ có một điều. Ở đây 1 người giúp việc cũng không có.
Đơn giản  là các anh không muốn bị phiền bởi bất kỳ ai. Ở một ngôi nhà rộng lớn họ sẽ có làm mọi thứ mà họ muốn. Nếu như có thêm người giúp việc, không gian tự do tự tại đã bị chiếm đi một phần.

JungKook đưa mắt nhìn xung quanh. Tất cả những thứ ở đây hầu như đều rất đẹp, cậu thật sự khâm phục sự giàu có của họ.

Đang đứng ngẩn người thì đột nhiên có một thứ gì đó bay vào mặt, nhìn lại mới biết chính là quần áo.    

"Thay đi. Vào phòng tôi mà thay, phòng đầu tiên trên lầu." 
Kim SeokJin vứt cho cậu một chiếc áo thun trắng cùng quần dài của mình. Dù sao thì trước khi đến đây cậu không mang theo bất cứ thứ gì, mặc dù trai bao nhưng cũng không đến nổi bắt cậu ta phải lõa thể trong nhà.

JungKook nhanh chóng cảm ơn rồi chậm rãi bước lên lầu trước sự ngạc nhiên của 5 người còn lại.

"Anh cho cậu ta bước vào phòng hay sao."
Yoongi quát lên một tiếng vì quá bất ngờ.

Kim SeokJin cười một tiếng.
"Đối đãi với cậu ta tốt một chút, dù sao khi nào chán cũng có thể dùng tới."

"Haha. Còn tưởng hôm nay anh làm người tốt."
TaeHyung bên cạnh khoác vai SeokJin đùa cợt.
Các anh đều giống nhau cả, vì thế họ mới trở thành anh em thân thiết.
____


JungKook tắm rữa thật sạch sẽ rồi bước ra đã thấy TaeHyung và JiMin đang chăm chú vào máy chơi game. HoSeok và NamJoon thì bình thản nằm trên ghế sofa xem tv. Còn YoonGi thì ngồi nghịch trái bóng rỗ của mình.
Cậu hít vào một hơi, không phát ra một tiếng động mà bước xuống.

"Các anh... có đói không, tôi có thể làm bữa tối."     JungKook nói không to không nhỏ, thật ra là cậu cũng đang rất đói.
Từ sáng cho đến giờ không để thứ gì vào bụng, còn còn bị tên béo ú trong bar đánh đập. Vết thương trên người vẫn chưa được băng bó.

Không nghe ai trả lời, JungKook tự mình xuống bếp, lôi những thứ trong tủ lạnh ra. Tất cả mọi hành động đều rất thận trọng để không phát ra tiếng ồn...
JungKook nấu vài món đơn giản, giống như một bữa cơm gia đình mà cậu thường nấu cho mẹ, bởi vì JungKook nghĩ họ mặc dù có chút kỳ lạ nhưng dù sao cũng chính là ân nhân của cậu. Mong rằng họ sẽ thích những món này.

Tuy nhiên, JungKook lại cảm thấy lo lắng vì trong tủ lạnh của những người giàu có chỉ toàn là đồ ăn vặt. Không biết có quen ăn những món mà cậu làm không.


"Đang làm gì đó?"     

JungKook giật mình quay mặt nhìn, SeokJin cũng đã thay ra một bộ quần áo đơn giản ở nhà. Nhìn có vẻ thân thiện hơn lúc nảy.

"Tôi thấy một chút đồ trong tủ lạnh cho nên.... Anh ngồi đi, tôi đi gọi các anh ấy."
JungKook mỉm cười, rồi đi ra phòng khách. Chỉ là không biết mở miệng thế nào để gọi.

Kim SeokJin nhìn những món đơn giản trên bàn ăn. Anh gật gật đầu có vẻ hài lòng về thái độ làm việc của cậu nhóc này.




"Các anh vào ăn tối đi ạ."

Lại không có ai trả lời, JungKook một lần nữa to hơn.
"Tôi..... tôi đã nấu xong rồi, mời các anh vào ăn ạ."


"Phiền chết đi được."    TaeHyung quát lên, tức giận quăng máy chơi game trúng ngay đầu cậu.
Miệng còn phát ra vài câu chửi mắng.

JungKook đưa tay xoa xoa trán. Hình như đã phồng lên.

"Tại cậu mà tôi thua mất một ván."
TaeHyung nói với vẻ mặt chán ghét. Đúng là có thêm một người vào nhà thật bực mình.

"Xin lỗi."   Bị anh quát sợ đến tái mặt, JungKook lùi vài bước mới dám quay mặt nhìn các anh còn lại.
Họ đều tập trung vào cậu, khiến cậu đứng cũng đứng không vững.   

"Vào ăn cơm thôi, Tae.. mày tức giận làm gì. Đi đi đi."    
YoonGi đẩy tất cả vào trong.

JungKook nhanh chóng bước vào đứng bên cạnh làm đúng trách nhiệm của một người giúp việc.
Tất cả các anh đều ngồi vào bàn ăn, bụng cậu bây giờ cũng rất đói nhưng cậu không thể làm gì ngoài việc chờ đợi.
Khi các anh ngủ, cậu sẽ ăn sau vậy.

"Đem nước cho tôi."    HoSeok không nhìn cậu, chỉ ngồi và ra lệnh.

Cậu liền đi đến tủ lạnh lấy ra một bình nước, cẩn thận rót ra ly cho anh.

"Tôi cũng muốn uống."      TaeHyung lên tiếng. Đưa mắt nhìn JungKook khiến cậu hoảng sợ, cũng không biết tại sao cậu lại cảm thấy sợ anh nhất. Có lẽ vì đôi mắt sắt bén đó.

Dạ một tiếng, JungKook cẩn thận rót nước nhưng đâu ngờ được TaeHyung lại cố tình vung tay để chiếc ly rơi xuống đất.
Vỡ tan... tiếng vỡ ly làm cậu giật mình sao đó là hoảng sợ mặc dù biết không phải lỗi do mình.

"Tôi xin lỗi, anh không sao chứ. Tôi xin lỗi."
JungKook liên tục cuối đầu xin lỗi, cậu lấy tay lau đi vài giọt nước còn bám lại trên tay anh nhưng lại bị người kia hất ra.

"Aisss... đừng có chạm vào tôi."
TaeHyung không thương tiếc đẩy cậu ra khỏi người mình, JungKook ngã xuống sàn nhà, tay bị mảnh vỡ của thủy tinh cắt trúng, nhíu mày đau đớn... Nhưng vẫn cố chịu đựng.

"Được rồi, mau ăn đi. JungKook vào trong lấy hộp y tế băng vết thương lại."    

Kim SeokJin nói với cậu rồi cũng không nhìn đến nữa, họ hoàn toàn không có một ấn tượng đẹp nào về cậu nhóc này. Rụt rè nhút nhát đúng luôn kiểu các anh ghét. Có phải là đang giả vờ hay không, trai bao mà lại trưng ra cái bộ dạng đáng thương đó để người khác thương hại hay sao. Nếu không vì DoGul nhờ vả thì còn lâu các anh mới đưa người lạ vào nhà.




"Nè TaeHyung mày cũng đừng ức hiếp nhóc con đó như vậy chứ."    Park JiMin lắc đầu trêu chọc.

"Tụi bây không thấy bực mình hay sao. Tao thấy cậu ta rất phiền, tao chúa ghét thể loại như vậy."     

Kim TaeHyung dùng ánh mắt khinh thường nhất để dán lên người cậu. Anh thích đến quán bar, để người phục vụ chủ yếu là muốn giải tỏa căng thẳng chứ hoàn toàn không hề muốn đem cái thứ này về nhà mình.
Chỉ thêm bẩn nhà.
_________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top