54
- Chị Hanna.
Hanna nằm nghỉ trong phòng bệnh. Đang đọc sách thì thấy tiếng Jungkook, đặt quyển sách xuống. Ngước lên đã thấy Jungkook đến trước giường, mặt mếu máo gọi tên cô. Cô phì cười. Thằng bé này thật là.
- Ơ hay, sao lại mếu máo rồi?
- Chị bị thương kìa.
- Không sao, vài ngày là khỏi thôi. Không thấy chị vẫn đọc được sách đây sao?
- Hyung nói, là tại em nghịch ngợm, chị mới bị thương.
Jungkook vừa nói, vừa cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn cô. Chốc chốc lại đưa tay lên lau nước mắt. Mấy hyung nói, tại cậu nghịch dao, không biết nghịch thế nào lại đâm vào trúng vai cô. Các anh không mắng gì cả, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu thôi. Nhưng Jungkook thấy rất có lỗi. Vì mình nên Hanna mới bị thương như thế. Chắc đau lắm, cậu thấy Hanna bị chảy nhiều máu lắm. Hanna hiện không tiện xuống giường. Mà Jungkook thì cứ đứng tít ở cửa không dám đến gần cô, còn khóc nhè. Đành phải lên tiếng dỗ dành.
- Jungkook, lại đây.
Cậu lắc lắc đầu, nhất định không đi vào.
- Không vào chị giận em thật đấy.
Thấy Hanna nói vậy. Jungkook tự nhiên khóc thành tiếng. Hanna hốt hoảng. Sao tự nhiên lại gào lên vậy? Cô đúng là khổ quá mà. Tại sao lại quen biết đứa trẻ này. Có khác gì đứa con nít đâu.
- Được rồi, được rồi, chị không giận. Vào đây, mau.
Bây giờ, Jungkook mới đi đến gần giường của Hanna, nhưng vẫn không dám đứng quá gần.
- Sợ chị ăn thịt em sao mà đứng xa quá vậy?
- Không phải.
- Vậy đến gần đây.
- Em sợ em lại làm chị bị thương nữa. Nhỡ chị chảy máu tiếp thì sao. Bác sĩ bảo chảy nhiều máu sẽ chết đấy. Em không muốn chị chết đâu.
Rồi cái thằng bé này. Cô không chết vì mất máu, cô sẽ chết vì mấy lời phát ra từ cái miệng kia quá.
- Chị nói không nghe sao? Lại đây, ngồi xuống.
Vừa nói, cô vừa vỗ vỗ vào chỗ trống trên giường.
- Nhưng....
Hanna ngay lập tức lừ mắt. Jungkook sợ cô giận nên nhanh chóng chạy tới, rồi ngoan ngoãn khoanh chân ngồi trên giường. Hanna đưa tay lên xoa đầu Jungkook.
- Chị không sao, không phải lo lắng nữa. Nhớ chưa? Cũng không khóc nữa. Jungkook khóc nhỡ mấy người kia không cho em đến thăm chị nữa thì sao?
- Không, không được.
- Thấy chưa. Nên không khóc nữa. Lau nước mắt đi. Lem nhem hết cả rồi.
Càng nhìn lại càng thấy Jungkook như một đứa trẻ to xác vậy. Cô không thể tưởng tượng nổi, một người như vậy, trong vài phút lại có thể trở thành một con người hoàn toàn khác như vậy. Hoàn toàn là tuyệt tình, không một chút lòng thương người. Dường như, khi biến thành người đó, cậu chỉ tốt duy nhất với mình cô. Có phải vì như vậy mà cô mới rung động trước cậu không? Khẩu vị của cô cũng quá nặng đi.
Jungkook thấy Hanna thừ người thì hua hua tay trước mặt cô. Còn dí sát mặt mình vào mặt cô. Hanna giật mình, ngửa người ra sau. Thằng bé này làm cái gì vậy chứ. Không biết rằng mình rất đẹp trai khi làm thế hay sao.
- Chị nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
- À, đang nghĩ xem tại sao Jungkook lại đáng yêu như thế.
- Em không có đáng yêu.
Jungkook phồng má, chu môi cãi lại. Cậu ghét nhất người khác nói cậu đáng yêu.
- Ừm, không đáng yêu. Dễ thương.
Hanna vừa nói vừa lấy tay bóp nhẹ vào hai má của Jungkook lắc lư. Má Jungkook đặc biệt mềm nhé, như hai cái bánh bao vậy đó. Mềm, mịn, lại còn trắng nữa.
- Không phải.
- Còn nói không phải. Vậy em phồng má, chu môi lên là cho ai xem hả? Đáng yêu quá đi thôi.
Jungkook nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Má cậu mà Hanna lại cứ cầm nắm thỏa thích, đã thế còn lắc lư nữa. Nhưng vì sợ vai Hanna đau nên cậu không dám gạt tay cô, chỉ đưa tay mình lên bám lấy cánh tay cô giữ chặt lại. Kết quả cũng chẳng giữ được bao lâu. Hanna cũng kiên trì quá chứ. Vậy là Jungkook buông xuôi, mặc kệ má mình bị Hanna tóm lấy "nhào nặn". Ú ớ nới không ra từ gì.
- Hị bị hương ên em mới để yên ho hị ấy (Chị bị thương nên em mới để yên cho chị đấy).
- Ợi hị hỏi ồi, em mới ính với hị (Đợi chị khỏi rồi, em mới tính với chị).
- Jungkook, khoe răng thỏ chị xem đi.
- Hông.
- Đi mà, cười một cái thôi.
- Hông.
- Jungkook không thương vị nữa rồi.
Hanna giả vờ, mặt ỉu xìu không nhìn Jungkook. Cậu thấy vậy cũng không biết mình bị lừa, ngây thơ quá đáng 😂. Rối rít dỗ dành cô. Sợ cô buồn, lấy tay mình nâng mặt cô lên.
- Chị, chị, nhìn này.
- Thỏ con này. Đáng yêu quá đi.
Hanna rất thích nhìn răng thỏ của Jungkook. Nhìn trông yêu lắm lắm luôn. Rồi đột nhiên lấy hai tay áp vào má cậu.......
6 người kia giờ mới rảnh vào thăm Hanna. Họ cũng không lo lắn, vì cô không bị thương quá nặng. Họ đến vì lo cho cục cưng của họ thôi. Toàn mấy tên xấu xa. Người nằm viện thì không lo, lại lo cho người đến trông bệnh nhân. Vừa bước vào cửa phòng, chưa kịp nói câu gì, tất cả đều đã hoàn toàn đông cứng. Mấy giây sau, Hoseok là người đầu tiên tỉnh táo lại, hét to.
- JUNG HANNA!!!!!!!!!!!!!!!!
Jungkook đang ngồi ở mép giường, nghe thấy tiếng hét của anh, lập tức từ trên giường, giật mình mà rơi bịch xuống đất. Rồi, xong đời anh rồi. Hanna ngồi trên giường, bình tĩnh đếm số 1 2 3.
- 😟😟😟😟............😫😫😫😫😫😫😫😫😫😫😫😫😫😫😫
- Jungkook, anh xin lỗi. Anh không cố ý đâu. Đừng khóc, đừng khóc.
Vội vàng chạy vào trong, Hoseok bế ngay Jungkook lên đặt lên giường, rồi ôm cậu vào lòng.
- Đau lắm không? Anh xin lỗi. Ngoan. Anh xin lỗi.
Jungkook thút thít trong lòng anh. Liên tục lấy tay dụi mắt.
- Không dụi mắt bằng tay. Sẽ sưng lên đây. Anh lau cho.
Đau lắm không?
Cậu gật đầu nâu. Hoseok làm sao biết được cậu sẽ bị giật mình như thế chứ. Lo cho Jungkook xong đau đấy cũng là lúc mấy người kia đi vào.
Hoseok lúc này nhớ ra, quay nhìn về phía Hanna. Mấy người kia cũng nhìn cô bằng cặp mắt laze. Hanna thì tỉnh như ruồi, Jungkook ngơ ngác nhìn hết người này đến người kia. Yoongi kết thúc sự im lặng.
- Em là đang định làm gì Jungkook vậy?
- Mấy người thấy rồi còn gì.
Hoseok nóng mặt. Dù có là em gái anh đi nữa. Anh cũng không bênh được. Dám động đến thỏ con của anh sao?
- Em chu môi lên là định làm gì hả?
- Như anh thấy đấy. Em định hôn Jungkook một cái. Chưa kịp thị bị mấy người vào phá đám rồi.
- Hanna, em........
Jungkook thấy Hoseok vô cớ mắng chị Hanna của cậu thì xù lông.
- Hyung, sao lại mắng chị ấy?
- Hanna định hôn em đấy.
- Có sao đâu, chị gái của em mà. Với lại chị ấy đã hôn đâu chứ.
Bắt được đồng minh, Hanna túm ngay lấy cánh tay Jungkook.
- Chị cũng thấy vậy đấy Jungkook, chúng ta là chị em mà. Chị chỉ định bobo lena má Kookie thôi. Thế mà mấy cái người này lại xông vào mắng chị.
Hanna nói bằng giọng đáng thương. Trừ Jin đang tủm tỉm cười ra, còn lại đều nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Jungkook ngây thơ, ôm lấy Hanna, rồi hất mặt về phía mấy người kia.
- Ai mắng chị Hanna, em sẽ giận người đó. Giận hết đời luôn, giận mãi mãi.
Xong quay sang Hanna, giơ má mình về phía cô.
- Chị, thơm vào đây này.
- Moah.....
Một lần nữa cả đám lại bất động. Ai đó chọc mù mắt họ đi. Họ đang nhìn cái cảnh tượng gì thế này. Bé con của họ, phóng khoáng quá rồi.
- Jung Hanna, em chết chắc.
- Hobi, Hobi. Bình tĩnh. Thấy con thỏ con kia chưa? Nhịn, nhịn nào.
Cùng một phòng, hai khung cảnh. Hai người, rúc đầu vào nhau cười khúc khích. Sáu người, năm người cản một người cản một người đang có ý định giết người 😂😂😂.
Hỗn loạn. Hoàn toàn là hỗn loạn.
Bình yên. Hoàn toàn là bình yên.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top