Chap 45: Cận Kề Sự Kết Thúc
Chung Quốc mơ mơ màng màng khó khăn mở mắt ra, nhận thấy cậu đang nằm trong một phòng bệnh, xung quanh vẫn không có ai, trong lòng cậu thoáng buồn, chợt nhớ đến lúc trước khi bất tỉnh đã có chuyện gì xảy ra.
Chung Quốc bỏ hai chân qua một bên giường định đứng dậy thì đột nhiên cửa mở ra.
"A Chung Quốc em tỉnh rồi sao?" - Taehyung cầm một tô cháo đi vào.
"Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi"
Chung Quốc bây giờ là trạng thái hoá đá, đơn giản vì cậu vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Này Chung Quốc em sao thế? Mệt đến nỗi không phản ứng được gì luôn sao?"
"Không...không phải...Anh Taehyung...anh bị...mất trí nhớ sao?"
"Mất trí nhớ? Haha. Không có. Anh vẫn bình thường mà"
"Thế thì làm sao...anh lại...?"
Một lần nữa cánh cửa lại bị bật tung ra.
"Bảo bối tỉnh rồi sao không báo cho tụi tao một tiếng? Định tranh thủ thời cơ ăn đậu hũ ấy à?" - bọn họ lần lượt kéo vào như vũ bão.
Chung Quốc chính thức bị ngừng hoạt động, mắt cậu cứ dán vào cảnh tượng quan tâm hỏi han của các anh trước mặt mình, trong đầu cứ hiện lên khung cảnh các anh vây quanh chửi mình tới tấp, cuối cùng không hiểu gì, một lần nữa lại bị rơi vào trạng thái không hoạt động.
Các anh cũng hiểu nên lên tiếng giải đáp thắc mắc cho cậu.
"Sao? Bảo bối thấy thế nào rồi? Hay là muốn cuốn gói đi khỏi đây ngay lập tức?"
"Này, mày đừng chọc em ấy nữa được không?"
"Thôi được rồi. Bảo bối, thật ra là đây chỉ là vở kịch bọn anh bày ra để giúp em lấy lại trí nhớ thôi, đâu ngờ mọi chuyện lại có xu hướng nghiêm trọng đến thế chứ. Cũng tại anh nhập tâm quá, không để ý đến tâm trạng của em. Cho anh xin lỗi"
Tức thì sự lo lắng, bồn chồn trong lòng Chung Quốc bị dội một gáo nước lạnh, lòng cậu nhẹ đi hẳn.
Chung Quốc cười cười, thở phào nhẹ nhõm.
"Ra là diễn kịch sao? Làm em sợ phát khiếp"
Sau đó như chợt nhớ ra chuyện gì, cậu lại bày ra vẻ mặt tức giận.
"Dám diễn kịch với em sao? Vậy được, em sẽ lơ mấy anh luôn, lơ không được thì sẽ không cho mấy anh động vào em nữa"
Bọn họ từ những kẻ cầm đầu lại trở thành nạn nhân, còn cậu từ nạn nhân lại trở thành kẻ nắm đầu bọn họ.
Họ cười khổ.
"Bảo bối à. Bọn anh xin lỗi mà. Đừng đối xử với bọn anh như vậy chứ"
"Đối xử với mấy anh là thế nào, mấy anh lúc đó có nghĩ đến cảm xúc của em không, có biết là lúc đó em đã...này! Làm gì thế? Bỏ em ra! Bỏ em ra!" - miệng nhỏ của Chung Quốc đang luyên thuyên thì đột nhiên cả người cậu bị bọn họ vác lên vai.
"Em không muốn ăn thì bọn anh vác em về nhà, không ở đây nữa"
Chung Quốc tiếp tục giãy dụa liên tục, không cam tâm để bản thân bị lôi đi như thế. Đột nhiên bọn họ tét mông cậu một cái, thành công làm cậu im bặt, mặt đỏ bừng, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích nữa.
Bọn họ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn chịu khuất phục của cậu thì phì cười.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã về đến nhà. Tức thì Jungkook từ đâu chạy ra.
"Về rồi! Thế nào rồi mấy anh? Thành công không?"
"Thành công vang dội luôn"
A! Thì ra là bọn họ đã có mưu kế từ trước rồi! Thế mà dám đem cậu ra làm vật thí nghiệm thế à?
Mà khoan đã, hình như mình nhớ là Jungkook đang mang thai...
"Ủa anh Jungkook chẳng phải anh đang mang thai sao?"
"Đúng vậy"
"Là thật sao? Vậy còn em thì sao? Chúng ta giống nhau mà? Bọn họ khi trước cũng chưa lấy ra, chẳng biết thế nào lại đâu mất tiêu rồi"
Chung Quốc nói đến đây mặt có chút nóng ran, đỏ lựng lên.
"Đúng rồi. Không chừng em cũng mang thai rồi đấy. Phải mau chóng cưới trước khi cái thai nó to ra. À mà em biết không, anh là thành viên của nhóm BTS đấy, sắp được debut rồi"
"Thật sao?" - cả đám mừng rỡ, ôm nhau đứng trước cửa nhà reo hò ầm ĩ.
"Thật sao? Khi nào vậy?"
"Mai"
"Cái gì? Sao nhanh vậy?"
Chung Quốc bất chợt cảm thấy có chút hạnh phúc và thất vọng, Jungkook đã được thực hiện ước mơ của mình rồi, nhưng có điều cậu không thể ở bên anh ấy cổ vũ được.
Đêm đó, mọi người gọi các phu nhân và phụ thân đến, cùng nhau tán gẫu, ăn mừng cả đêm.
Rồi đến ngày hôm sau, Chung Quốc ngủ một mạch đến trưa, sau đó mới uể oải mở mắt ra. Lạ nhỉ? Bình thường cậu đâu có như vậy?
Đến lúc ăn sáng, Chung Quốc càng cảm thấy lạ hơn nữa, dù cậu không ham ăn như Jungkook nhưng sức ăn của cậu cũng nhiều lắm nha. Nhưng khổ nỗi hôm nay vừa nuốt đồ ăn qua cổ họng thì cậu lại lập tức ói ra. Cả buổi cố gắng lắm cũng chỉ nuốt được xuống bụng ba lần.
Vậy nên mọi người sinh nghi, một hai bắt cậu phải đi kiểm tra, cậu không chịu, đòi mua que thử thai chứ không muốn đến bệnh viện, lý do thì cũng không biết nữa.
Kết quả là que thử thai chỉ có một vạch duy nhất. Vậy nên mọi người đã cho là cậu bị bệnh gì đó về dạ dày rồi, một căn bệnh mà trước giờ cậu chưa bao giờ bị. Nhưng cũng phải nói cũng biết các anh đã thất vọng đến cỡ nào.
Nhưng mấy ngày hôm sau, cậu cứ liên tục nôn hết thức ăn trong bụng ra khiến mọi người bắt đầu lo sốt vó, bắt cậu phải lên bệnh viện kiểm tra. Và lần này cậu không cãi lại được nữa, đành nghe theo.
Đến bệnh viện, bác sĩ phán một câu xanh rờn:
"Thiếu gia đã mang thai được gần một tháng rồi. Sở dĩ que thử thai có một vạch là do que đó chỉ dành cho phụ nữ, đối với đàn ông không thể đo được"
Cả nhà ôm chầm lấy nhau mừng hết biết.
Nhưng vì Jungkook đang mang thai nên vụ của BTS cũng rắc rối hơn, dù cậu không chịu nghỉ ở nhà mà vẫn tiếp tục làm việc như bao người khác với lý do là đam mê và để dưỡng thai cho tốt hơn. Vậy nên cũng chẳng ai cản được, cũng chẳng có lý do gì để cản.
Còn Chung Quốc khi quay trở lại đảm nhận công việc thì phát hiện công ty có xu hướng tuột dốc, công việc thì chất như núi, hỏi các anh thì các anh cũng chỉ nhe răng cười.
"Thì tụi anh cũng có rành mấy cái em đang làm đâu, chỉ biết sơ sơ thôi"
Cậu cũng bất lực, không trách được, thành ra phải vùi đầu vào công việc suốt một tuần mới vực lên được như cũ.
Nhân viên của cậu thấy cậu quay về thì mừng cực kỳ, vì mấy anh đẹp trai lúc trước vào đây mặt hầm hầm như muốn nướng chín tất cả bọn họ luôn, công việc thì đột nhiên tăng gấp đôi, làm khổ muốn chết.
Mà từ khi tốt nghiệp thì cuộc sống của bọn họ cũng thay đổi hẳn.
Sau khi debut thì bạn học cũ trở thành fan của cậu hết, còn việc làm thì xin vào công ty Chung Quốc.
Xem bộ hai anh em sinh đôi Jungkook của Jeon gia có vẻ như rất nổi tiếng và thành công thì phải.
Nhưng thật sự ra thì niềm vui lớn nhất đời họ sắp đến rồi, cuộc sống trở nên bình yên đến lạ.
End chap 45.
Chap sau là end rồi đó. Tuy nhiên mình vẫn sẽ cho vài phiên ngoại nên đừng lo nhé
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top