Chap 11: Tranh giành.

Ngựa dừng lại trước cửa chính vương phủ, sắc trời cũng nhanh chuyển biến sang chiều tà, đám thiếp thất do Liên Thi Nhã đứng đầu đã đợi ở bên ngoài. Mẫn Doãn Kỳ xuống ngựa trước, Jungkook loay hoay tìm cách tự mình xuống thì tay bị hắn kéo chặt ôm vào lòng bế khỏi yên ngựa.

Cậu sợ ngã liền kêu ô a dùng hai tay ôm lấy bả vai của hắn. Mẫn Doãn Kỳ hài lòng, miệng nhếch lên đặt cậu xuống. Chân vừa chạm đất Jungkook liền cách xa hắn ba bước. Liên Thi Nhã đang ở kia, để cô nàng bắt gặp cậu thân mật với tên vương gia này sợ sẽ không an toàn.

Hắn nhíu mày kéo cậu lại, Jungkook lại đẩy ra thì thầm:
- Vương gia, có rất nhiều người trước cửa lớn. Như này không được cho lắm.
- Vậy sao? Bổn vương cứ muốn như thế đấy.

Jungkook trừng mắt nhưng hắn lại làm ngơ, cậu đẩy không được. Thiên ạ, Jungkook phó mặc bị hắn lôi kéo vào bên trong. Ôi mẹ ơi, đôi mắt của Liên Thi Nhã, lườm muốn rách mặt cậu rồi. Cả đám nữ nhân hành lễ cẩn thận:
- Mừng vương gia trở về phủ.

Jungkook liếc mắt đảo quanh thấy Tiểu Lan ở gốc cây vẫy tay, mặt hình như rất nghiêm trọng, có chuyện gì sao? Jungkook lo sợ dùng lực hất tay hắn ra. Mẫn Doãn Kỳ đanh mặt giữ tay cậu lại không cho đi.

Liên Thi Nhã thấy hình ảnh này mà máu nóng dồn lên não, nhanh chóng trở lại bộ dạng mềm mỏng nhu nhược, dịu dàng mở lời:
- Vương gia, người muốn dùng thiện hay nghỉ ngơi trước?

Jungkook mất kiên nhẫn dứt khoát bỏ tay hắn ra:
- Vương gia, ta có việc, ngài qua chỗ Liên phi đi.
Đôi chân nhanh chạy về chỗ Tiểu Lan:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Vương phi, vườn rau của chúng ta bị phá, bàn ghế bị đập gãy, A Phúc, A Bình ngăn cản bọn họ thì bị thương nặng, nô tì gọi thái y nhưng họ không đến.
Jungkook gấp gáp:
- Mau mau, chúng ta về biệt viện.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn bộ dạng lo lắng của cậu chạy đi mất mà không để ý hắn, còn lảng tránh hắn. Chết tiệt! Liên Thi Nhã lại mở lời:
- Vương gia, ngài..
Mẫn Doãn Kỳ tức giận nói lớn khiến đám người sợ hãi run rẩy:
- Câm miệng! Thấy vương phi mà không hành lễ. Tất cả chép kinh phật 100 lần.

Liên Thi Nhã tái mặt nhìn hắn bước vào phủ. Đôi mắt cay nghiệt: Điền Chính Quốc, lại là ngươi.

Jungkook về biệt viện đã thấy A Bình, A Phúc nằm trên giường giãy giụa đau đớn, mặt bị đánh bầm tím vô cùng khó coi. Đôi tay vội sờ trán: Nóng quá.
- Tiểu Lan, mang khăn sạch và nước ấm tới.
Jungkook lau nhẹ vết thương trên mặt bọn họ, đắp khăn cẩn thận rồi mới ra ngoài:
- Tiểu Lan, rốt cuộc chuyện này do ai làm?
- Vương phi, là người của Liên phi, nàng ta nhân cơ hội vương gia đi vắng liền cho người đến đập phá. Công sức của chúng ta đều đổ bể rồi.
Tiểu Lan uất ức rơi nước mắt.
- Không ai dám ngăn cản sao?
- Vương phi, Liên Thi Nhã là người tiếp quản vương phủ, bọn họ không có quyền xen vào.

Jungkook nghiến răng khe khẽ: Cmn Liên Thi Nhã, cậu đây chưa động đến cô ta đã bị ra tay. Sau này cậu liệu còn mạng để giữ không.
- Tiểu Lan, em cầm ít tiền ra ngoài mua thuốc bôi cho A Bình, A Phúc, ta nhất định sẽ xử lý chuyện này.
- Vâng, thưa vương phi.

Jungkook nhìn đống đổ nát ngoài sân vườn xoa mi mệt mỏi. Liên Thi Nhã muốn ép cậu vào đường cùng ư. Trong phủ chỉ còn mỗi Mẫn Doãn Kỳ kia, hắn chắc là theo phe cô ta rồi. Jeon Jungkook, cơn tức này mày có thể nhịn được không đây.

Tiểu Lan đi được nửa canh giờ rồi, sao chưa thấy về. Jungkook lo lắng vội đi ra ngoài tìm kiếm. Mắt thấy đám nữ nhân cùng Liên Thi Nhã đang dùng chân đè lên tay Tiểu Lan, Jungkook hoảng sợ hét lên:
- Các ngươi dừng lại cho ta.
Hai tay đẩy mạnh bọn họ ra đỡ cô nhóc dậy:
- Tiểu Lan, em không sao chứ?
- Vương phi, thuốc...thuốc.
Nước mắt tràn ra ngoài, Jungkook cầm lấy chai thuốc ôm cô nhóc vào lòng:
- Tiểu Lan, tay em chảy máu rồi, chúng ta đi chữa trị.
- Vương phi, em không sao.

Jungkook dìu cô đứng dậy định rời đi thì bị Liên Thi Nhã chặn lại. Đôi mắt cậu đỏ hoe kèm sự tức giận, cô ta lại mỉa mai:
- Ô hô, Điền Chính Quốc ngươi dám trừng mắt với ta sao?
- Tránh ra!
- Ta không tránh, ngươi làm gì được ta?

Jungkook, cậu không nhịn được nữa rồi, dùng chân đạp mạnh khiến cô ta ngã nhào xuống:
- Liên Thi Nhã, ta cảnh cáo cô. Chuyện này ta sẽ không để yên đâu.

Liên Thi Nhã đảo mắt thấy Mẫn Doãn Kỳ đang đi đến liền làm bộ khóc lóc:
- Vương phi, ta biết lỗi rồi. Đừng đánh ta.
Jungkook cười lạnh:
- Ta không có thời gian diễn kịch với ngươi, bỏ tay khỏi chân ta.

Đằng xa vang lên giọng nói trầm ổn:
- Đã có chuyện gì? Ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì nữa không.
- Tham kiến vương gia.

Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày nhìn Liên Thi Nhã ngã trên mặt đất, Jungkook không thèm quan tâm dìu Tiểu Lan rời đi:
- Điền Chính Quốc, ngươi đứng lại.
Jungkook nhạt giọng:
- Vương gia, người muốn trách phạt ta, nhốt ta hay làm gì đó thì đợi ta khoảng ba canh giờ, ta sẽ tự thân vận động đi tới. Cáo từ.

Cậu lại bị người của hắn chặn lại, hai mắt đỏ ửng quay về trực diện nhìn hắn:
- Vương gia, làm ơn. Mẫn Doãn Kỳ, cầu xin ngươi, ta sẽ chịu phạt sau được không?

Hắn nhìn khuôn mặt tràn nước mắt đỏ ửng, tâm can hắn như thắt lại, đánh mắt cho người xếp hàng không để cậu đi. Liên Thi Nhã đắc ý liền khóc lóc thảm thiết:
- Vương gia, là thần thiếp có tội, vương phi không cố ý đẩy thần thiếp.
Một nữ nhân khác vội nháy mắt với người xung quanh:
- Liên phi thật lương thiện, rõ ràng là vương phi sai.
- Phải a, ta cũng tận mắt nhìn thấy.

Jungkook cậu thực sự muốn hét lên thật lớn. Muốn chèn ép cậu, muốn cậu nhận tội sao, được cậu tác thành cho bọn họ.
- Đủ rồi, tất cả đều là ta sai, là ta hãm hại Liên phi. Ngươi có thể phế chức vương phi của ta, mang giấy hòa ly đến thì càng tốt.

Jungkook khàn giọng nặng nhọc đỡ Tiểu Lan rời đi. Mẫn Doãn Kỳ bước tới giữ tay cậu đẩy Tiểu Lan cho ám vệ bên cạnh. Jungkook thét lên: Tiểu Lan, các người muốn làm gì?

Hắn ôm chặt cậu vào lòng trấn an: Chính Quốc, bình tĩnh, ta đem Tiểu Lan đi chữa trị. Ngoan.

Jungkook khóc lớn đấm vào lưng hắn:
- Các người đều ức hiếp ta. Các người đều ép buộc ta. Ta muốn về nhà..ta muốn...
- Chính Quốc! Chính Quốc!

Jungkook như chất lỏng trượt xuống thiếp đi không rõ sự việc. Mẫn Doãn Kỳ vội bế cậu lên chạy nhanh về phòng, còn không quên cảnh cáo:
- Chuyện này để ta tra ra ai chủ mưu, các người chuẩn bị đi là vừa.

Liên Thi Nhã mặt trắng bệch buông thõng tay xuống. Sao lại thế này, không phải mỗi lần thấy cô ta bị thương, khóc lóc là Điền Chính Quốc kia sẽ bị xử lý sao. Đám nữ nhân lo lắng run rẩy:
- Liên tỷ tỷ, vương gia liệu có phát hiện ra không?

Liên Thi Nhã đứng dậy, bọn họ chỉ vì thân phận của Điền Chính Quốc nên mới quan tâm cậu thôi. Cô ta mới là thanh mai trúc mã, là người trong lòng của bọn họ. Phải!
- Sợ gì chứ, có ta ở đây, các ngươi không chết được.
Tiếng xì xào bàn tán cũng bớt dần, người cũng tản đi nhanh chóng.

Trong phòng, Mẫn Doãn Kỳ lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Jungkook:
- Thế nào?
Vương thái y lau nhẹ mồ hôi trên trán, khí thế của hắn quả là ép người:
- Vương gia, vương phi cơ thể suy yếu, ăn uống không đủ chất, tinh thần cũng không được ổn định, lao lực quá mức nên ngất xỉu. Nô tài sẽ kê đơn thuốc nhanh chóng.
- Được, Tử Lâm, tiễn Vương thái y.
- Không dám, không dám, nô tài cáo lui.

Vuốt nhẹ lên má cậu, vén lọn tóc rối sang một bên xoa nhẹ đầu, hắn phát hiện ra cậu mới là người quan trọng trong lòng hắn, không phải Liên Thi Nhã kia, là cậu, duy nhất chỉ mình cậu.

Jungkook mê man chìm vào giấc mộng. Cậu trở về thế giới của mình rồi. Baekhyun, bà ngoại, mọi người, sao lại khóc lóc thảm thương thế kia. Bia mộ: JJK, cậu chết rồi sao, không thể nào.
Jungkook, Jungkook..
Jungkook vươn tay sờ đến bóng dáng mờ ảo:
- Ai? Ngươi là ai?
- Ta là Điền Chính Quốc, hãy giúp ta thay đổi số phận, chăm sóc tốt cho cha ta. Hãy giúp ta.
- Không...không, ngươi không được đi.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn mặt cậu nhíu lại liền lấy khăn lau nhẹ. Jungkook lắc đầu kêu lớn sợ hãi:
- Không, đừng đi...đừng..
- Chính Quốc! Chính Quốc!
Jungkook mở mắt bật dậy, nước mắt lại trào ra sướt mướt, thế giới bên kia cậu chết rồi, vậy còn nơi này, cậu có thể sống nữa không, còn ai để cậu tin tưởng nữa không:
- Không muốn, các người đều bỏ rơi ta..bỏ rơi ta..

Mẫn Doãn Kỳ đau lòng ôm chặt cậu:
- Chính Quốc, ta ở đây, đừng sợ, ta không bỏ rơi ngươi.

Hai mắt Jungkook ngước lên đỏ hoe nhìn người trước mặt, hai tay ôm eo hắn sợ hãi:
- Doãn Kì, đừng đi, đừng bỏ rơi ta.

Mân Doãn Kì vỗ vai cậu trấn an: Không đi, không đi. Ta ở với ngươi.

Xoa nhẹ lưng cậu, Jungkook dựa đầu vào vai hắn rơi nước mắt mệt mỏi. Khoảng một lúc sau thấy cậu không động đậy, hắn mới nhẹ nhàng đỡ đầu cậu đặt xuống giường. Rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì? Khóc đến ướt hết vai áo của hắn.

Đắp chăn cẩn thận, Mẫn Doãn Kỳ lạnh giọng:
- Tử Lâm.
- Vương gia.
- Ngươi đi điều tra xem những chuyện liên quan đến vương phi khi chuyển vào Thanh Bạch viện, cả chuyện của Tiểu Lan. Ngày mai đến báo cáo, không cho ai đến làm phiền ta. Kể cả Liên Thi Nhã.
- Vâng, vương gia.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn cửa phòng đóng chặt. Thay y phục mặc một thân lụa trắng mỏng nằm lên giường, ôm cậu vào lòng dỗ dành:
- Chính Quốc, ngoan, ngủ đi.
Jungkook cảm nhận được hơi ấm liền ôm chặt hắn, mơ màng thiếp đi ngủ tiếp.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, chỉ còn đôi người trong phòng say giấc thật yên bình.

_________________________________

Ngày hôm sau.
Jungkook mê man tỉnh dậy. Hai mắt hé dần rồi mở hẳn: Doãn Kỳ?Sao hắn lại ở đây? Chắc là ảo giác. Hai tay giơ lên vuốt qua vuốt lại: Ngươi không biến mất sao?

Mẫn Doãn Kỳ dịu dàng cầm lấy cánh tay cậu nhẹ giọng:
- Chính Quốc, tỉnh rồi, còn mệt không?
Jungkook mở to mắt: Ngươi là người thật, ta..ta..hôm qua..
Cậu đỡ Tiểu Lan sau đó mơ thấy mình trở về sau đó ôm hắn ngủ.

Jungkook mặt như tắc kè hoa lúc trắng lúc xanh. Cậu vội ngồi dậy đẩy hắn ra:
- Tiểu Lan, Tiểu Lan đâu rồi?
Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày giữ cậu lại:
- Chính Quốc, Tiểu Lan, A Bình, A Phúc đều được chữa trị rồi.
Jungkook lộ vẻ nghi ngờ:
- Có thật không? Ta muốn đến thăm bọn họ.

Doãn kỳ thấy cậu muốn rời đi liền giữ người lại:
- Chính Quốc, ngươi cũng bị bệnh, không được lao lực. Bọn họ đều có người của ta lo rồi.
- Người đừng đùa, ta rất khỏe mạnh...

Jungkook đứng lên cơn đau đầu choáng váng kéo tới, cậu lùi về sau được Doãn Kỳ giữ chặt lại. Jungkook lắc đầu, cậu bị gì thế này, không còn sức lực gì hết.

Mẫn Doãn Kỳ đỡ cậu lại giường:
- Đừng dùng sức, cơ thể ngươi bị suy yếu và thiếu chất.
Jungkook gật gù, sống ở biệt viện thiếu thốn kia thì đây cũng chẳng là chuyện xa lạ. Mẫn Doãn Kỳ gọi người giúp cậu sửa soạn lau mặt, sau đó giúp cậu đến bàn ăn.

Jungkook nhìn đống đồ trước mặt, sao cậu chẳng thấy có kích thích gì hết. Miệng đắng ngắt khô khốc:
- Vương gia, ta không muốn ăn.
Mẫn Doãn Kỳ xoa nhẹ đầu rồi kiểm trán, có chút nóng:
- Ngoan, ăn xong còn uống thuốc.
Jungkook ậm ừ cầm thìa múc cháo. Cậu thực sự không ăn nổi. Doãn Kỳ nhíu mày cầm bát cháo thổi từng thìa cho cậu:
- Chính Quốc, ăn đi.
Jungkook nghe lời mở miệng, đến khi được hết lưng bát, cậu lại lắc đầu. Hắn cũng không ép cậu nữa, lau nhẹ khóe miệng rồi cho người đem thuốc vào.

Jungkook nhìn bát thuốc mà rợn người, từ nhỏ cậu ghét nhất là uống thuốc, hơn nữa, thuốc nước cổ đại vô cùng đắng:
- Vương gia, không uống có được không?
Hắn nhíu mày dụ dỗ:
- Chính Quốc, uống thuốc mới hết bệnh.
Jungkook lắc đầu nghiêng ngả tránh những thìa thuốc đưa tới. Hắn bắt đầu khó chịu, uống hết bát thuốc vào miệng rồi giữ chặt người cậu lại. Nhắm thẳng cánh môi tái nhợt ngậm lấy, đưa đẩy trong khoang miệng truyền hết thuốc cho cậu. Jungkook đơ người, chất lỏng trôi xuống cổ họng nhưng không cảm nhận được vị đắng.

Mẫn Doãn Kỳ bỏ cậu ra, nhìn bờ môi đỏ ửng sưng lên lại một lần nữa chạm lên nó nhưng dịu dàng ngọt ngào hơn. Jungkook bị cuốn vào nụ hôn nhắm chặt mắt giữ lấy vai hắn.

Cánh cửa bị đẩy toang ra, Mẫn Doãn Kỳ bị Phác Chí Mân đẩy mạnh ra. Jungkook mê man nửa tỉnh nửa mơ nhìn bóng dáng của những tên nam nhân trước mặt. Cậu đứng dậy chạy vào giường trùm chăn, chỉ để hé đôi mắt ra ngoài nhìn Mẫn Doãn Kỳ và Phác Chí Mân tranh chấp. Hai người cao bằng nhau. Thiên ạ.

- Mẫn Doãn Kỳ, huynh làm gì vậy? Huynh ép buộc Chính Quốc sao?
- Phác Chí Mân, bình tĩnh lại.
- Huynh bảo ta làm sao bình tĩnh, huynh cưỡng hôn đệ ấy.

Trịnh Hiệu Tích vội can ngăn:
- Được rồi, từ từ nói.
Kim Thái Hanh khó chịu:
- Huynh chắc là hưởng thụ lắm.
Mẫn Doãn Kỳ xoa mi bực dọc:
- Đệ ấy là vương phi của ta, ta thân mật với đệ ấy là sai sao?

Căm phòng im bặt, tiếng nức nở không rõ vang lên rồi lớn hẳn. Sáu người đàn ông đánh mắt về chiếc giường lớn nhìn con thỏ khóc ướt át. Kim Thạc Trân vội chạy đến dỗ dành:
- Chính Quốc, sao lại khóc?

Jungkook cúi mặt xuống nức nở:
- Các người, các người đừng đánh nhau có được không?
Kim Nam Tuấn vội tiếp lời:
- Được, không đánh, không đánh, theo ý đệ.

Cậu ngước mắt long lanh lên gọi nhỏ:
- Doãn Kỳ! Doãn Kỳ!
Mẫn Doãn Kỳ nhếch mép đắc ý khiến những người còn lại khó chịu. Phác Chí Mân trơ mắt nhìn cậu gọi Doãn Kỳ rồi ôm lấy vai hắn. Không phải Chí Mân hắn lúc trước rõ ràng là có vị trí tốt nhất trong lòng cậu hay sao, mới vắng mặt một hôm mà Mân Doãn Kỳ đã chiếm được sự tin tưởng của cậu rồi. Thật không cam tâm.

Jungkook lo sợ, tay ôm lấy Mẫn Doãn Kỳ để cảm nhận sự an toàn. Có lẽ vì tác dụng của thuốc mà cơn buồn ngủ nhanh kéo đến. Jungkook nhắm mắt tựa vào vai hắn thiếp đi. Đặt cậu xuống giường đắp chăn cẩn thận, hắn nhìn đám người mặt hằm hằm ngồi trên ghế rồi nhàn nhạt:
- Chúng ta nên ra ngoài để xử lý chuyện trong phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top