12

Sau khi tan học, mấy đứa nhóc ở lại sau giờ trực nhật đã về hết chỉ để lại 1 mình Kazutora ngồi đó bần thần suy nghĩ thơ thẩn không biết lạc về chiều không gian nào rồi.

Ngồi được 1 lúc bất giác cái chân hư hỏng cứ đạp qua đạp lại giữa không trung của Kazutora giơ lên cao ngay trước chân bàn mà đạp. Cậu ghét cái bàn học thấp bé này. Phiền phức thật !

Xách chiếc cặp đen bên trong đựng cả đống thứ linh tinh, vô nghĩa của mình, Kazutora thong thả nhịp nhàng bước chân ra khỏi lớp. Từ lúc tan học đến giờ cậu cứ mải nghĩ nhiều chuyện mà không để ý đến đồng hồ, bây giờ đã là 12h trưa rồi, từ lúc tan học đến giờ cậu cứ ngồi suy nghĩ kế hoạch mà mất tận gần 2 tiếng, lâu thật đấy !

À, phải rồi, hôm nay là cuối tháng 5, chắc cậu ta cũng đến rồi đi ! Tháng nào cũng vậy, Quả thực đã tốn 1 khoảng thời gian không nhỏ khiến anh bạn nào đó đứng chờ ngoài kìa bực rồi đi ?

Bước ra khỏi cửa lớp, thứ mà Kazutora đối diện là khuôn mặt của 1 cậu trai đang chán nản đứng dựa vào tường đọc sách, mặc dù khuôn mặt cậu ta không có biểu hiện gì nhưng nhìn vào ngón trỏ cứ đập lộp cộp vào tường là biết cậu ấy đang thiếu kiên nhẫn như nào. Cũng phải, chờ 1 đứa giở người tan học còn ngồi ngớ ngẩn trên ghế tận 2 tiếng thì dù có là thánh cũng không độ được.

" Ngại quá, để nam thần trường Tayaku luôn bận rộn với đống sách vở lại phải tốn thời gian vàng bạc của mình sang đây chờ 1 tên ất ơ như tôi rồi ! Không biết mấy cô em gái trường bên sẽ ghen tị đến như nào nhỉ ? 1 nam thần lạnh lùng lại cất công đi đón 1 tên bị cô lập ở 1 ngôi trường rách nát, người ta sẽ nghĩ như nào đây ? Sụp đổ thần tượng lắm đó Hishiho à ! " - Kazutora đến gần nói với giọng điệu chế giễu đầy cợt nhả.

" Kazutora! Thôi ngay cái giọng điệu đó của cậu đi, tôi cũng không phải là 1 tên giở người đi đón 1 thằng ất ơ rồi để cho tên đó thích làm gì thì làm đâu ! " - Hishiho ngẩng mặt lạnh nhạt nói rồi bỏ quyển sách đang cầm trên tay vào cặp chuẩn bị rời đi, cậu thực sự không rảnh rỗi đi kiếm việc, tên trước mặt này thực sự thích giấu nghề đến điên rồi, cả hội mệt mỏi với cậu ta vù cái trò này. Đã thế đôi lúc còn mất trí nhớ quên luôn ngày họp làm cậu từ đó phải dính với tên phiền phức mất não như hắn. Dù sao thì tên trước mặt này cũng không còn trong trạng thái chết lâm sàng trong lớp lúc cậu mới đến rồi, đôi lúc thật khó để hiểu 1 kẻ điên.

" Bỏ cái tay ra, bỏ nhanh cái bàn tay bẩn thỉu đó ra ! " - Hishiho nhíu mày nhìn cái móng vuốt đang đu bám trước cổ mình, cậu ghét sự đụng chạm, ghét người nói nhiều và ghét rất nhiều thứ nhưng Kazutora lại cố tình phá vỡ mọi điều luật của cậu. Điển hình như cái trường hợp này, cậu không hiểu tại sao cậu ta lại cứ thích choàng tay qua cổ cậu mà kéo về phía mình, điều đó cực kì khiến cậu khó chịu vậy mà tên đó vẫn thản nhiên không coi cái mặt cậu ra gì.

Buồn bực gỡ cái móng heo của tên đằng sau ra, khổ nỗi cái móng giò này quá bự khiến cậu mãi không gỡ ra được, Hishiho tức giận thúc cùi chỏ một phát vào bụng khiến Kazutora đằng sau đang suy nghĩ ngẩn ngơ thoát khỏi trạng thái bị thần chết câu dẫn đau đến cười nhe răng mà bỏ tay ra ôm bụng.

Aizz, đến khi nào mình mới có thể dừng đùa giỡn với bé mèo này đây, chỉ chọc 1 miếng là xù lông lên hết rồi !Quả thực, Hishiho quá đáng yêu chết đi được, thật muốn cậu ấy chơi với mình suốt đời quá đi thôi ! - 1 tên lưu manh nào đó đang ôm bụng cười thầm thích thú trước suy nghĩ của mình. Đó là 1 ý kiến không tồi chút nào, Hishiho à.

Chỉnh sửa lại cái áo vừa bị Kazutora làm cho nhăn nhúm, Hishiho mệt mỏi đeo chiếc cặp của mình toan bước ra ngoài, đôi lúc cậu cũng quá mệt với cái kẻ giở hơi trước mặt này. 1 kẻ điên chỉ biết cười không thú vị chút nào.

_________________________________

" Biến ! " - giọng nói phía dưới vang lên trong sự bực tức đầy khó chịu.

" Không đấy ! " - Cợt nhả trả lời khiến người khác khó chịu không ai khác là Kazutora.

" Hishiho à, cậu sao có thể lạnh lùng như vậy chứ ? - Kazutora cúi xuống thì thầm khẽ khàng nói trước đôi tai đỏ ửng đầy đáng yêu của ai đó

" Cậu thực sự rất đáng yêu đó, hãy nhớ những kỉ niệm mà 2 ta đã ở bên nhau đi "

" Chúng ta đã từng ăn cùng nhau... "

Giả dối, bữa đó cả hội cùng đi, mình và cậu ta còn ngồi cách xa nhau tận 5 - 6 ghế, nói không ngượng mồm...Hishiho bất bình suy nghĩ trước câu nói đầy nhảm nhí của Kazutora.

" Chúng ta cũng đã từng ngủ cùng nhau, tắm cùng nhau và có rất nhiều kỉ niệm mà 2 chúng ta ở bên nhau "

Cái phòng ngủ có tận 5 người, cậu ta lúc đó còn không ngủ mà đi đâu cả buổi đêm, đến sáng mới mò về mà bây giờ lại bảo mình và cậu ta từng ngủ cùng nhau. Điêu vừa thôi Kazutora! Tôi và cậu không thân đến thế.

Thấy được vẻ mặt không tập trung của Hishiho, Kazutora rất buồn bã, sao mèo con lại không để ý đến mình chứ ? Thực sự thì trái tim mình đang đau nhói vô cùng vì sự không quan tâm này.

" Nè Hishiho à, cậu thực sự rất hư đó, chúng ta đang nói chuyện mà cậu lại đi suy nghĩ chuyện khác, thực khiến tôi đây rất đau khổ a ~ "

Lời nói trầm khàn, từ tính thấm đẫm ngọt ngào, ám muội như mật ngọt trực tiếp rót hẳn vào tai, đôi khi còn phà nhẹ hơi nóng vào sau gáy khiến Hishiho rùng mình, run rẩy.

Mẹ kiếp, cậu ta thích trò này lắm hả ? Thực muốn đấm chết cậu ta đi mà, Kazutora, cậu là 1 thằng chó khốn nạn vô cùng.

" Kazutora ! - gằn giọng - cậu không thể nghiêm túc nói chuyện tử tế à ? Tôi cũng là người có giới hạn "

Bật cười trước câu nói đe dọa của Hishiho, Kazutora dường như không coi đó là 1 lời cảnh cáo mà chỉ coi đó là 1 câu nói nhõng nhẽo của chú mèo nhỏ dễ thương

Để ngoài tai lời nói của Hishiho, Kazutora lần mò đưa đôi bàn tay thon gọn của Hishiho đặt lên chiếc má của mình mà khẽ dụi dụi, mu bàn tay chạm nhẹ vào làn da thực sự rất thoải mái đúng như tưởng tượng mà.

Trước ánh mắt dật dật nhìn mình như kiểu biến thái, Kazutora rướn người lại gần đối diện với Hishiho mà giở giọng điệu cợt nhả như trước, cậu thì thầm với tông giọng trầm khàn đè thấp xuống bên tai Hishiho.

" Cậu biết là tôi không thể mà, cậu còn biết rất rõ là đằng khác, vẫn là câu nói cũ, tôi mà nghiêm túc vậy cậu có bằng lòng làm người yêu tôi không đây ? "

Đôi mắt vàng cát mang đầy sắc thái u tối không kém phần nguy hiểm, tựa như 1 hũ nút xoáy sâu vào tâm can người nhìn, bóc trần mặt tối chôn sâu đến tận cùng của lòng người, lột ra, phơi bày mọi thứ đến mảnh vải cũng không che đậy được.

Khẽ nghiêng đầu cọ nhẹ qua mu bàn tay của Hishiho, Kazutora lại không yên phận mà đưa tay lên chỗ yết hầu xoa nhẹ.

" Ước gì tôi được cắn nó nhỉ ? " - Bất chợt Kazutora cười khẽ nói nhỏ khiến đôi đồng tử của Hishiho khẽ co giật, má, cậu biến thái vừa thôi, tôi không quen cậu nhiều đến mức cho cậu làm chó đi cắn cổ của mình như vậy.

Và tất nhiên Kazutora nào có chịu làm khổ bản thân, đã là cái gì cậu muốn thì chắc chắn nó chỉ thuộc về cậu.

Khẽ nghiêng đầu, Kazutora rướn đầu lại vào hõm cổ của Hishiho mà định nhe nanh cắn nhẹ. Tuy nhiên khi đầu răng nanh đã chuẩn bị chạm đến làn da trắng mịn thì bất chợt có 1 cánh tay thon dài chặn lại.

" Hishiho vẫn luôn là người chẳng muốn chịu thiệt chút nào cả, chán thật đấy ~ "

Từng ngón tay tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ lướt nhẹ qua chiếc cằm thon gọn của Kazutora. Lướt nhẹ qua gò má ấn ẩn sau mái tóc mái dài đến ngang sống mũi của cậu. Vén mái tóc dài trước mặt ra sau, từng đường nét diễm lệ của Kazutora xuất hiện trước mặt Hishiho. Mặc dù đã luôn được nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo hoa lệ này của Kazutora nhưng Hishiho thật sự không thể hết kinh ngạc được trước vẻ đẹp tựa như thiên thần này của cậu.

Dường như đây là món quà mà Thượng Đế đã cất công tỉ mỉ tạo thành cho con người chăng ?

1 món quà chứa đầy chất độc nhưng không kém phần hoa lệ. Thứ quà tai họa mà Thượng Đế ban tặng khiến con người điên cuồng vì nó, 1 thứ gây nghiện làm con người ta hoang dại đến mất trí.

Muốn nhưng không có tư cách để chạm vào.

Có được lại không thể giữ chặt bên người.

______________________________

Góc tâm sự nhân sinh cuộc đời :

Tôi buồn các bạn ạ, ngồi từ chiều đến giờ, bây giờ mới viết xong [ 21 : 03 ]. Mệt mỏi quá !

Buồn ngủ ghê, mấy chương sau có vẻ sự phèn chúa sẽ tăng cao không giảm đâu mọi người ạ.

Tôi là 1 đứa khốn nạn, hay thất hứa nhưng đừng giết tôi, tôi cho bay truyện đó.

Có gì thì mọi người ib riêng cho tôi nhá, nêu cảm nhận, hỏi phần khó hiểu hay tất cả mọi thứ, cứ ib, tôi giải đáp.

Cũng khá muộn rồi, chương này tôi còn chưa kiểm tra nữa, không biết có gì sai không nữa:‑<

Còn có ai mà muốn hỏi lịch ra chương ý thì tôi nhắc lại nha, 1 khi lười nó lên ngôi á thì truyện này có thể sẽ bị lãng trôi vào miền kí ức nào rồi, không nhớ được là mình đang viết truyện gì đâu.

Bye bye, buổi tối vui vẻ ! Có lẽ hôm Giỗ Tổ Hùng Vương tôi sẽ lại đăng chương mới !

Có lẽ thôi nhé !

Có lẽ thôi !

Nó chỉ là có lẽ thôi !

Đừng tin tưởng rằng bữa đó tôi sẽ đăng chương mới. Lười nó phát sinh là thôi, khỏi truyện trò gì nữa.

À, nếu mọi người thực sự muốn tôi ra chương mới nhanh hơn á thì nhớ ib cho tôi, chừng nào được 3 cái tin nhắn thì tôi đăng chương mới cho mọi người coi !

Nhớ để lại bình luận cho truyện nhé !

Ngủ ngon !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #allkazutora