Chap 6: Oikawa
•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile
•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852
( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )
Karasuno thua cuộc.
Họ chơi với tất cả những gì họ có. Mồ hôi, sức lực và trái tim bao bọc họ bằng ngọn lửa và khát vọng chiến thắng cháy bỏng. Tobio đã gắng hết mình, nhưng vẫn chưa đủ.
Sự thất bại đã đè nặng trên lồng ngực. Điều tồi tệ hơn là sự im lặng đầy ám ảnh đang bao trùm tất cả bọn họ. Các cử động của họ trở nên cứng nhắc khi họ rời khỏi sân. Tobio mơ hồ nghe thấy tiếng hoan hô Aoba Johsai ở phía đối diện, nhưng cậu không thể quay đầu nhìn lại.
Khi họ thu dọn đồ đạc của mình, Tobio mất một lúc để rời đi. Cậu ấy biết có lẽ không nên. Cậu ấy nên ở bên đội của mình và cùng họ trải qua nỗi tiếc nuối. Nhưng cậu cần một chút thời gian cho chính mình. Cậu ấy cần nó.
Thế giới xung quanh cậu như sụp đổ khi đi bộ ra ngoài về phía sau phòng thể dục. Nó yên tĩnh và cách xa đám người ủng hộ và những người chơi khác.
Đôi mắt đại dương quét qua những tán cây và ngọn cỏ rực rỡ nhưng cậu không thực sự nhìn thấy nó. Cậu ấy hầu như không cảm nhận được khí lạnh sau lưng mình. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu không để ý đến người kia cho đến khi anh ta gần đến cậu.
"Tobio-chan."
Beta quay ngoắt đầu về phía giọng nói quen thuộc đó. Oikawa đứng bên cạnh anh ta, và mặc dù không có nhiều sự khác biệt về chiều cao giữa họ, nhưng Tobio cảm thấy rất đông đúc. Alpha đang dựa lưng vào tường. Lập trường của anh ấy là thoải mái, bình thường, với một chút tự mãn trong nụ cười giận dữ đó.
Tobio có quá nhiều việc phải giải quyết ngay bây giờ.
"Anh muốn gì?" Tobio hỏi khi quay mặt lại. Nhìn chằm chằm vào Oikawa và đôi mắt màu sô cô la sâu thẳm của anh ta không phải là một ý kiến hay. Chúng như nhìn thấu cậu theo những cách mà Tobio vẫn không thể hiểu được.
Oikawa cười khúc khích. Tiếng cười văng vẳng bên tai Tobio.
"Đừng lạnh lùng như vậy, Tobio-chan! Chú mày thua cuộc không có nghĩa là là tỏ ra thô lỗ như vậy ". Oikawa nghiêng đầu, một chút hơi thở ấm áp mờ ảo gần mặt Tobio. "Và nhất là với senpai yêu quý của em."
Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tobio không quá bận tâm việc bị bỏ rơi trong khi tâm trạng của cậu ấy đang không tốt . Cậu trừng mắt và đẩy mình ra khỏi tường.
"Để em yên" , cậu nghiến răng ken két.
Cậu bước được hai bước trước khi một bàn tay chắc chắn quanh cổ tay cậu. Theo bản năng, Tobio cố gắng bước đi, nhưng có một sức mạnh sắt đá trong tay Oikawa. Chính bàn tay đã đánh bại cậu ấy chỉ vài phút trước.
Tobio há hốc miệng khi Oikawa ấn cổ tay vào mũi mình. Alpha hít trực tiếp qua tuyến mùi của cậu. Tobio bất ngờ rơi vào khó xử rồi cứng ngắc ngươif.
Môi của Oikawa lướt qua da cổ tay cậu. Anh ấy đang hít thở mùi hương của Tobio với sự bình thản như vậy. Giống như việc làm như vậy là hoàn toàn bình thường và tự nhiên.
Alpha khẽ thở dài, đôi mắt khép hờ. Anh ấy đang tận hưởng nó. Cảm nhận Tobio đang rùng mình nhỏ qua con mắt Oikawa, nhưng đó không là gì so với phản ứng của chính anh ấy. Hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể anh ngay lập tức. Tuy nhiên, dạ dày của anh lạnh buốt. Anh cắn chặt môi, nuốt xuống nhưng tiếng rên rỉ ướt át.
"Chú mày đã là một kẻ bí ẩn trong một thời gian dài biết không," Oikawa thì thầm, đôi môi vẫn hạnh phúc lướt qua cổ tay cậu.
Tobio nhíu mày. Cậu ấy đã ngừng cố gắng rút tay ra, tư thế của anh ấy đầy kiên quyết và thận trọng.
"Em không biết anh đang nói về cái gì."
Oikawa nhìn cậu, ánh mắt mãnh liệt như hút lấy không khí từ phổi của Tobio.
"Không ai có thể biết chú mày sẽ như thế nào," Oikawa tiếp tục. "Chú mày đã từng có một cơ thể non nớt, mới chớm nở này của một Alpha. Sau đó, chú mày lẽo đẽo theo anh và đau khổ để làm hài lòng anh như một Omega. Nó thật kỳ lạ, nhưng bây giờ nó không có ý nghĩa gì nữa. "
Alpha nhẹ nhàng hạ tay Tobio xuống. Tay anh nới lỏng ra, Beta nhanh chóng đặt tay lên ngực như thể cậu đang bị bỏng.
Oikawa thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ bằng những bước chắc chắn, dễ dàng. Tobio buộc bản thân không làm theo ý muốn của anh ta . Cậu ngẩng cao đầu, nhưng những cơn rùng mình giáng xuống cánh tay đã cướp đi bất kỳ đòn bẩy nào mà cậu có. ( đòn bẩy ở đây là biện pháp kháng cự)
Alpha nắm lấy dây kéo áo khoác của Tobio. Tròng mắt đen chuyển động theo dây kéo khi anh kéo nó xuống.
Tất cả các chuyển động của Oikawa đều rất uyển chuyển nhưng mạnh mẽ. Anh đẩy chiếc áo khoác ra khỏi vai trái của Tobio. Ngón tay lướt qua lớp vải áo sơ mi của cậu một cách trêu chọc trước khi kéo nó sang một bên.
Cái cổ trần và một phần vai của Tobio lộ ra trước ánh mắt đăm chiêu của Oikawa. Anh ta nghe thấy tiếng rên rỉ của người kia và vì lý do nào đó khiến mặt cậu đỏ bừng.
"Kindaichi đã nói đúng" Oikawa lầm bầm.
Beta nheo mắt lại, lo lắng cảm giác tội lỗi quanh quẩn trong lồng ngực. "Cậu ta đã nói gì?"
"Rằng chú mày không được đánh dấu. Anh mày đã không tin thằng nhóc đó. Hừ, có vẻ như anh đây đã nhầm. "
Mặt Tobio vốn đã đỏ bừng thì bây giờ lại trở thành bỏng rát. Beta bối rối trước những lời nói đó, nhưng Oikawa nắm chặt vai cậu khiến cậu không thể cử động.
Đánh dấu là một chủ đề mới, kỳ lạ đối với Tobio.
Cậu ấy biết rằng cả Suga và Ennoshita đều có vết cắn trên cổ gần như liên tục. Đôi khi cậu ấy có thể nhìn thấy chúng khi áo sơ mi của họ bị trượt sang một bên trong khi luyện tập . Cả hai đều lớn tuổi hơn và đã là một phần của đội lâu hơn nên việc đó là rất bình thường . Cậu ấy thậm chí còn nhìn thấy một số vết trên người Daichi và Tanaka, nhưng nó không thường xuyên như Omega.
Là năm nhất, mối quan hệ của Tobio với đội vẫn chưa tốt lắm . Có lẽ sẽ không quá ngạc nhiên nếu cậu ấy bị đánh dấu, nhưng cơ hội vẫn chưa thực sự xuất hiện.
Nói thật là , cậu cho rằng mình sẽ không phải lo lắng về điều đó. Cậu ấy chưa bao giờ thấy Beta được đánh dấu, vì vậy cậu ấy nghĩ rằng họ chỉ ... đơn giản lả không cần .
Nếu phản ứng của Oikawa là do bất cứ điều gì , thì rõ ràng không phải do mùi của cậu.
"Đó không phải việc của anh." Tobio ước những lời của cậu ấy sẽ nghe mạnh mẹ hơn một chút.
Oikawa cong môi thành một nụ cười nhếch mép nhỏ. Ngón tay cái của anh ta bình tĩnh vuốt ve cổ và vai của người kia, nơi tuyến mùi của cậu. Nó ngứa ran một cách dễ chịu và Tobio buộc đầu gối của mình không bị chùng khi tiếp xúc.
"Bây giờ em có thể có một đội mới, Tobio-chan, nhưng anh nghĩ cả hai chúng ta có thể được đồng ý với tư cách là Alpha đầu tiên của em."
Beta thực sự muốn phản bác lại. Tuy nhiên, cổ họng cậu khô khốc . Cho dù mọi chuyện đã kết thúc ở Kitagawa tồi tệ như thế nào, điều đó vẫn không ngăn được Tobio vô cùng ngưỡng mộ người kia.
Oikawa đã truyền cảm hứng cho cậu ấy như một chuyền hai , một đội trưởng (mặc dù cậu không muốn thừa nhận điều đó) . Điều đó đơn giản sẽ tan biến vì họ không còn ở cùng một đội nữa. Nhìn Oikawa giao bóng và leo lên những đỉnh cao mà cậu vẫn hằng mơ ước ,ngay cả ngày hôm nay.
Đau lắm, nhưng Tobio biết rằng mình đúng. Oikawa là Alpha đầu tiên của cậu, bất kể Tobio có xuất hiện lúc đó hay không.
"Anh nên là người đầu tiên đánh dấu em."
Có lẽ Tobio biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng vẫn rất sốc khi nghe Alpha nói thẳng như vậy.
Đôi mắt xanh mở to và nhìn chằm chằm vào Oikawa. Những câu hỏi, lời cảnh báo và hy vọng tai hại xoáy vào đầu Tobio . Ý tưởng về việc Oikawa đánh dấu cậu, chú ý đến cậu, vô cùng mâu thuẫn.
Cậu ấy không nên.
Nhưng cậu muốn.
Tobio nghĩ về Karasuno. Điều đó là sai, phải không? Một sự phản bội. Nó không giống như cậu ấy không thể được đánh dấu bởi một người ngoài đội, như với một người quan trọng khác hoặc một cái gì đó. Nhưng họ vẫn cần phải nói về nó. Cậu ấy sẽ phải nhận được sự đồng ý của cả đội đểhọ không bị tổn thương hay bản năng trở nên điên cuồng.
Tobio không nghĩ rằng cậu sẽ có được lựa chọn đó.
Oikawa không hỏi thẳng, nhưng Beta nghĩ rằng nếu cậu thực sự cố gắng chống lại nó thì Alpha sẽ để cậu đi. Anh ấy có thể tức giận, nhưng anh ấy sẽ phải chấp nhận nó.
Đây là cơ hội duy nhất của Tobio. Oikawa chưa xin phép Karasuno, và anh ấy sẽ không được tiếp cận Tobio một lần nào nữa .
Oikawa sẽ đưa ra điều này phù hợp biết bao khi Tobio đang ở trạng thái tồi tệ nhất.
Run rẩy, Beta nhắm mắt lại và hơi nghiêng đầu sang một bên để người kia tiếp cận dễ dàng hơn. Tobio không thể lấy hết can đảm để đồng ý bằng lời nói, nhưng cậu ấy biết rằng điều này là quá đủ rồi.
Thêm vào đó, cậu ấy không muốn nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Oikawa.
Oikawa hít một hơi thật nhanh và nông khi nhìn thấy điều đó . Anh ấy ngạc nhiên. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên đó chỉ kéo dài khoảng một hoặc hai giây, và sau đó anh bắt đầu chiếm lấy không gian của Tobio.
Hương thơm của hổ phách choáng ngợp và chút dịu nhẹ của hoa nhài xâm chiếm mọi giác quan của Tobio. Nó lôi cuốn một cách khó chịu và thậm chí khiến tâm trí của Beta rơi vào mơ hồ . Tobio chưa bao giờ cảm thấy khao khát và bất lực như vậy.
Hơi thở nóng hổi phả vào cổ Tobio. Hơi nóng ẩm ướt của lưỡi Oikawa lướt trên da cậu. Cảm giác tuyệt vời đến mức Tobio phải há hốc mồm.
Một nụ cười nhếch mép trên môi Oikawa. Alpha lại liếm nơi tuyến mùi của cậu, chậm chạp, uể oải và trêu chọc. Tobio siết chặt hàm khi anh đặt một nụ hơn nơi đó . Nó thân mật.
Khi Oikawa cuối cùng cũng cắn xuống, Tobio rít lên.
Đau đớn và khoái cảm , ấm áp chạy khắp nơi trong cậu . Nó gần như không quá đau đớn như bản Beta nghĩ, nhưng nó có mục đích. Oikawa không gặm nhấm giống mèo con hay một cái kẹp răng . Thay vào đó, Alpha sử dụng lực phù hợp để làm bầm tím theo cách anh ta muốn.
Oikawa rên rỉ vào cổ cậu . Điều đó khiến Tobio trở nên thích thú, cơ thể run lên vì khoái cảm . Thật ích kỷ , nhưng cậu không muốn Alpha rời khỏi cậu ngay lập tức. Sức ép của một cơ thể ấm áp, sự ẩm ướt của miệng Oikawa, cách tuyến mùi hương của anh ấy thực sự ngứa ran lên một cách thích thú.
Đây là điều mà cậu ấy đã bỏ lỡ trong suốt thời gian qua?
Một ý nghĩ kinh hoàng hiện ra trong tâm trí vui sướng của cậu. Nếu Oikawa không đến gần cậu , liệu cậu có bao giờ biết được cảm giác này không? Đội của cậu chưa bao giờ nói về việc đánh dấu cậu ấy . Và trong khi cậu biết điều đó nhiều khả năng là vì họ muốn đảm bảo rằng điều đó khiến cậu thoải mái, Tobio không thể không lo lắng tự hỏi liệu có phải vì họ muốn hay là không .
Oikawa đủ để làm điều đó. Vậy tại sao họ lại không?
Nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt Tobio. Cậu ngắn để nó rơi xuống, nhưng cậu ấy không thể ngăn nó trào ra.
Với một cái liếm cuối cùng lên khu vực chắc chắn đã bị bầm tím, Oikawa rời khỏi cổ Tobio. Beta vẫn không mở mắt. Không thể. Cậu ấy không thể.
Những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng ôm lấy hai bên đầu cậu. Ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt cho đến khi chúng khô cạn. Tobio rùng mình và rên rỉ nhẹ nhàng; cổ cậu hằn lên những vết tích còn sót lại của sự tổn thương và khao khát . Cảm giác thật tuyệt và cũng thật đáng ghét .
"Ôi Tobio. Beta nhỏ xinh của anh. "
Đôi mắt xanh làm mở to khi nhìn thấy Oikawa đang mỉm cười dịu dàng với mình. Vì một số lý do, điều đó làm cho nó trở nên tồi tệ hơn. Trái tim Tobio thắt lại và cậu ước gì Alpha đã không rời khỏi cổ cậu , mà hãy đánh dấu cậu hết lần này đến lần khác.
"Em không phải của an," Tobio thì thầm, giọng khàn khàn và mỏng manh.
Oikawa tiếp tục mỉm cười với cậu ấy. Anh ta cười khúc khích và nghiêng đầu như thể Tobio vừa nói một điều gì đó mắc cười . Những ngón tay đó lướt qua má cậu một lần nữa trước khi rời đi.
"Hẹn gặp lại em, Tobio-chan. Sau khi bọn anh tiến vào giải quốc gia. "
Alpha rời đi sau đó. Hơi lạnh lẫn trong không khí vuốt ve làn da trần của Tobio, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó thật ấm áp.
Vài phút trôi qua trước khi Tobio có thể chỉnh lại áo sơ mi và áo khoác của mình. Cậu kéo khóa áo khoác của mình càng cao càng tốt. Nó hoàn toàn che khuất cổ cậu, nhưng cậu tự hỏi bao lâu thì mùi hương của Oikawa sẽ biến mất. Cậu ấy không thể biết nó sẽ mạnh như thế nào đối với một Omega hay Alpha ngay cả khi Oikawa đã rời đi.
Rốt cuộc thì cậu ấy cũng chỉ là một Beta.
Khi Tobio lên xe buýt, Hinata im lặng ngồi bên cạnh cậu . Sự tiếc nuối và căng thẳng của đội vẫn chưa hết, và sẽ nó không còn trong một thời gian nữa.
Tobio từ chối nhìn vào mắt bất kỳ ai. Họ đang buồn và tiếc nuối , và cậu ấy rất biết ơn vì cậu đã không làm thế . Vì vậy, cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, một lần nữa không thực sự nhìn thấy bất cứ điều gì. Đầu óc cậu quay cuồng.
Khi họ đang ngồi xe, Tobio đột nhiên cảm thấy Hinata đang nắm tay mình . Hành động tinh tế, và Beta thoáng nhìn Alpha mà ngạc nhiên. Hinata quay lưng lại với. Mặc dù vậy , ngón út của họ vẫn áp lại với nhau.
Đó là một sự thoải mái . Tobio để nó như vậy và không cố gắng rút tay lại.
Một cái gì đó bên trong cậu tiết ra để an ủi Alpha. Để an ủi toàn đội . Để được an ủi bởi nó.
Nhưng Tobio không biết làm thế nào để làm điều đó.
Và khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu chua chát nghĩ, có lẽ cậu không xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top