Chap 5: Nishinoya & Tanaka
•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile
•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852
( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )
Hinata đã và sẽ luôn là một kẻ nói dối.
Khi họ trở lại đội sau sự cố với Kindaichi, Tobio nói rằng sẽ giữ bí mật chuyện này . Nó không phải là một vấn đề lớn, cậu ấy nghĩ. Và về cơ bản họ đã ngăn chặn được bất cứ điều gì xảy ra.
Hinata tốt hơn hết nên hiểu điều đó.
Hinata thực sự đã nhảy vào một góc tiết lộ chi tiết về những gì đã xảy ra ngày hôm nay cho một số thành viên trong đội . Tobio hy vọng đội của cậu sẽ được thoải mái nhất có thể , nhưng cậu ấy đã sai.
Trông ai cũng bực mình.
Không khí căng thẳng bên trong phòng thay đồ gần như nghẹt thở. Đó là một sự thay đổi đột ngột đến nỗi Tobio phải lúng túng lắc chân chỉ để ngăn các cơ siết chặt lại . Một sự kết hợp mùi hương tàn bạo tràn ngập căn phòng. Nó mạnh đến mức Tobio cảm thấy mũi mình nhột nhạt và cậu ấy phải đặt tay lên che mũi.
Tsukishima đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cơ thể của anh ấy như thể nói rằng anh ấy chỉ còn nửa giây nữa sẽ lao ra khỏi phòng thay đồ. Yamaguchi ngay lập tức ôm lấy cánh tay của Alpha. Cậu ta nhanh chóng thì thầm điều gì đó bên tai, nhưng nó không làm giảm sức nóng trong mắt Tsukishima.
Tanaka, Nishinoya và Hinata đã tụ lại thành một nhóm . Hai bàn tay họ nắm lại thành nắm đấm, lửa như tỏa ra từ cơ thể họ . Mùi hương nồng nhất xuất phát từ ba người đó. Tobio chưa bao giờ thấy họ trông … dữ tợn như vậy, kể cả trong một trận đấu.
Trước khi Tobio có thời gian để suy nghĩ về phản ứng của đội mình, cậu cảm thấy một bàn tay lớn và ấm áp nhẹ nhàng chạm vào người cậu . Hương thơm nồng của rượu whisky mật ong tỏa ra và cậu đã biết rằng người đó là Daichi.
Alpha nâng chặt hàm của cậu , từ từ nghiêng đầu của Tobio sang bên. Nó hơi kỳ lạ, và Beta không hiểu điều đó nhưng dù sao thì cậu ấy vẫn để đội trưởng của mình tiếp tục.
“Có gì không, Daichi?” Suga hỏi bên cạnh. Anh ấy đang lướt đầu ngón tay của mình trên cánh tay của Tobio một cách nhẹ nhàng.
Daichi càu nhàu lắc đầu. Tay anh di chuyển từ quai hàm của Tobio đến cổ cho đến khi chạm đến tuyến mùi của cậu . Những ngón tay thô ráp chạm vào da khiến cậu Beta rùng mình. Tuy nhiên, nó không giống với những gì mà Kindaichi đã làm . Cậu không hoảng sợ.
“Tuy không nhìn thấy được . Nhưng có một mùi hương lạ ở đây, nó dịu nhẹ. Có lẽ sẽ tản đi trước khi trận đấu bắt đầu. “
Tobio chầm chậm nhận thức được . Daichi đang kiểm tra dấu vết . Như một vết cắn hoặc thậm chí có thể là một vết xước.
Suga thở phào nhẹ nhõm. Daichi trượt tay khỏi cổ Tobio nhưng không rời đi. Cả Alpha và Omega đều có vẻ bớt căng thẳng hơn, nhưng chắc chắn là một phần nào đó ,họ vẫn rất lo lắng.
“Em ổn” Tobio thốt lên. Cậu đưa tay xoa xoa tuyến mùi của chính mình. “Cậu ấy không làm gì cả.”
Daichi có vẻ không bị thuyết phục. Những người còn lại cũng vậy.
Sự hồi hộp dành cho trận đấu đã chuyển sang một quyết tâm mới, sắc sảo. Tobio cũng đang rất hào hứng, nhưng cậu biết lý do của cậu không giống như đội cậu. Và khi họ rời đi để đến sân đấu, đôi mắt của họ dường như bốc cháy đến mức cảnh báo.
Họ phải thắng trận này.
Họ phải.
Khi bắt đầu khởi động trên sân, Tobio hy vọng sự kỳ lạ giữa mọi người không còn nữa . Cậu ấy muốn tập trung vào bóng chuyền. Không phải do mùi hương, dấu ấn, Alpha mạnh mẽ, hay Omega nhanh nhẹn. Chắc chắn rằng mọi người bây giờ mọi người đều nhận ra điều đó.
Rất may, các đội đều giữ được sự ổn định trong khi khởi động. Beta cố gắng không nhìn bất kỳ ai bên Aoba Johsai, đặc biệt là Kindaichi.
Hinata vô tình lóng ngóng làm một quả bóng chuyền lăn về phía cậu. Nó nhanh chóng lăn về phía bên kia lưới. Tobio chạy đi lấy nó mà không cần suy nghĩ.
Khi cậu ấy cúi xuống nhặt bóng, cậu ấy nhận thấy một đôi giày ở phía bên kia lưới. Cậu ấy đứng thẳng dậy và bắt gặp một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Kunimi.
“Kageyama” anh ta chào, cộc lốc.
Tobio cắn môi dưới rồi nhanh chóng chào lại, “Kunimi.”
Đôi mắt của Omega tối đen, trống rỗng và có chút gì đó thật đáng sợ. Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Tobio mà không có một chút xấu hổ. Beta thay đổi ánh nhìn của mình . Cậu định quay lại và trở lại với đội của mình, nhưng Kunimi đã đi trước một bước.
Kunimi chui xuống dưới lưới và Tobio thấy lạnh cóng. Omega nhanh nhẹn và Tobio không có thời gian để làm bất kì điều gì cho đến khi người kia đối mặt với cậu.
Tobio bắt gặp hương thơm tinh tế của caramel mặn ngọt. Kunimi đưa tay lên để giữ thăng bằng trên đường cong của hông Tobio khi ép cậu về phía trước. Beta đứng đó, sững sờ khi những tiếng thở thì thầm đầu tiên bay dọc cổ cậu.
Kunimi hít một hơi thật sâu và rên rỉ một cách nhẹ nhàng .
“Đi thôi !”
Hai cánh tay đang kéo Tobio về phía sau. Cậu gần như mất thăng bằng trước sự thay đổi đột ngột của trọng lực, nhưng phản xạ nhanh giúp cậu lấy lại thăng bằng . Đôi tay không ở trên người lâu, nhưng sức mạnh của chúng là không thể phủ nhận.
Tanaka và Nishinoya đều đang chắn giữa cậu và Kunimi. Họ mở rộng tay ra và sẵn sàng lao vào. Các tư thế quá khích và lộ liễu. Nhưng đó không là gì so với âm thanh mà hai Alpha phát ra.
Họ đang gầm gừ.
Những tiếng gầm gừ trầm thấp, ầm ầm chạy dọc cột sống của Tobio. Bản năng của cậu không bảo cậu phải phục tùng như họ như là một Omega, nhưng nó khiến cậu có lợi thế.
Tuy nhiên, điều khiến cậu choáng ngợp hơn cả là sự ấm áp dâng trào mà cậu cảm nhận được. Ngực cậu giãn ra, đôi mắt xanh mở to. Mặt cậu đỏ bừng và hầu như không kiềm chế được việc đưa tay lên miệng.
Họ đang bảo vệ cậu ấy.
Bảo vệ cậu.
Liều lĩnh không để kẻ thù thử và lấy những gì của họ .
Kunimi ngay lập tức chớp mắt và thu mình lại. Cậu ta lùi lại và nhanh chóng trở lại bên kia lưới . Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm hai Alpha và Tobio phía sau . Omega có vẻ … ngạc nhiên. Giống như cậu vừa thức dậy và không chắc tại sao mình lại ở đó.
“Tôi… tôi xin lỗi, tôi không cố ý…” cậu ta cố gắng nặn từng câu và quay đi vào giây cuối cùng.
“Hãy nói với đội của cậu rằng đừng bén mảng đến gần Beta của chúng tôi.” Nishinoya nói. “Đây là lần thứ hai nó xảy ra rồi.”
“Sẽ không có lần thứ ba đâu” Tanaka sôi sục. Anh ta tiến thêm một bước nữa, gầm gừ lớn tiếng. Kunimi bối rối trước âm thanh đó. Omega trừng mắt . Tuy nhiên,cậu ta dường như biết chắc chắn mình sẽ bị đánh trong trường hợp này.
Kunimi liếc nhìn Tobio một cái cuối cùng trước khi quay trở lại đội của mình. Các cầu thủ của Aoba Johsai tụ tập xung quanh cậu cho đến khi khuất tầm nhìn.
Mọi sự chú ý của Tanaka và Nishinoya bây giờ đều chuyển sang Beta. Vai của họ vẫn còn gồng lên , nhưng họ đã hạ tay xuống và tư thế của họ không hoàn toàn ở ‘chế độ tấn công’ nữa.
Tanaka đặt một tay lên vai Tobio và nắm chặt nó. “Cậu không sao chứ?” anh ta hỏi.
Tobio gật đầu. Cậu không chắc chắn về từ ngữ ngay bây giờ. Cậu không thể ngăn bụng mình nhói lên. Da của cậu nóng và tay chân của cậu ấy như bị khóa lại, nhưng nó không hoàn toàn khó chịu.
“Được rồi ” Beta lầm bầm. “Ừ, em không sao.”
“Họ thật điên rồ ” Nishinoya cắt ngang. Alpha khoanh tay trước ngực. Anh ta trông như thể anh ta chỉ còn vài giây nữa là có thể đâm đầu vào ai đó.
Họ cần thứ gì đó, Tobio nhận ra.
Các Alpha … Alpha của cậu , cảm thấy khó chịu . Họ đang bảo vệ cậu và bây giờ họ trở nên căng thẳng và lo lắng. Đó không phải là một cách tốt để bắt đầu trận đấu và Tobio muốn làm điều gì đó về nó. Cậu ấy muốn họ ở trạng thái tốt nhất.
Có lẽ cậu ấy có thể giúp?
Cậu không chắc chắn điều gì, nhưng một cái gì đó bên trong cậu nhẹ nhàng thúc đẩy cậu ấy về phía trước.
Beta sẽ dành cho Tanaka trước. Tobio không nghĩ về điều đó trước khi cậu ấy tự mình rúc vào má Alpha. Cậu ấy có thể ngửi thấy mùi cay của nghệ tây và mùi thơm nhẹ nhất của dưa. Ở gần thế này, mùi hương càng mạnh. Thật tuyệt, Tobio nghĩ. Nó rất hợp với Tanaka.
Ban đầu Tanaka cứng người, nhưng sau một hoặc hai giây lưỡng lự, Tanaka bắt đầu đáp lại . Anh đặt cả hai tay của mình lên cánh tay của Tobio . Giống như anh ấy chỉ hạnh phúc khi có Tobio ở gần .
Sau một lúc, Tobio tách khỏi Tanaka và quay sang Nishinoya. Alpha không lãng phí thời gian và vòng tay qua eo Tobio. Nó làm cho việc cúi xuống khó hơn một chút, nhưng Tobio cố gắng áp trán của họ với nhau.
Nishinoya gừ gừ . Tobio cũng nghe thấy âm thanh tương tự từ Tanaka ở bên cạnh. Alpha nhỏ hơn chúi mũi vào Tobio, cười rạng rỡ.
Một thứ gì đó như gỗ tuyết tùng và cam quýt bao trùm các giác quan của Beta. Nó rõ ràng , nhưng không áp đảo. Nishinoya kéo Tobio lại gần và mạnh dạn nháy mắt với cậu ấy.
Vết ửng hồng trên má Tobio lan rộng.
“Ồ, em thích bọn anh hả ” Nishinoya trêu chọc.
Tanaka vỗ nhẹ vào đầu Tobio, làm rối tóc cậu ấy trước khi choàng tay qua vai cậu ấy. “’Tất nhiên rồi! Chúng ta là những học sinh lớp trên tuyệt vời của cậu ấy. Làm thế nào mà có thể không chứ ? ”
Tobio bĩu môi và đảo mắt. Cậu đứng thẳng dậy và Nishinoya buông tay cậu ra. Tuy nhiên, anh ấy vẫn ở gần và cố tình va vai họ vào nhau.
“… Cảm ơn” Tobio lẩm bẩm, nhìn xuống sàn. “Vì, anh biết đấy, về điều đó. Kunimi chưa bao giờ hành động như vậy trước đây ”.
Nishinoya và Tanaka đều ậm ừ, giống như họ là một loại hiền nhân thông thái. Nó khiến Tobio khó chịu đến không dứt, nhưng cậu không nhận xét gì . Tuy nhiên, bây giờ họ đã bình tĩnh hơn. Bất cứ điều gì cậu ấy làm đã thành công.
Ngực Tobio giãn ra với niềm tự hào bất ngờ về điều đó.
Tanaka gợi ý: “Có thể đoán rằng cậu ta chưa chuẩn bị gì để tiếp nhận mùi hương của em.
Beta nghiến chặt hàm. Một lần nữa, điều này lại liên quan đến mùi hương của cậu . Cậu không thể ngửi chính xác mùi bản thân mình nên cậu không hiểu.
“Nó không giống như khi em đang nóng nảy hay phấn khích. Nó không phải là một vấn đề gì quá nghiêm trọng ”Tobio nói.
Nishinoya nhún vai bên cạnh anh. “Anh không biết phải diễn tả thế nào, nhưng mùi hương của em khiến anh cảm thấy … thoải mái. Tươi mới ? Giống như, nó thu hút anh và khiến anh bay bổng . Đó chính là mùi hương của Beta. ”
Tanaka bật cười trước vẻ mặt ngờ vực của Tobio. “Cậu ta nói đúng đấy. Một mùi hương gây nghiện, ”Alpha cho biết thêm. “Nó giống như trái cây. Khiến anh muốn ăn tươi nuốt sống em. ”
Tobio cau có, nhưng cảm thấy da mình đỏ bừng. “Xin đừng.”
Trước khi hai Alpha có thể làm cậu xấu hổ thêm nữa, Daichi đã gọi tất cả họ trở lại . Tobio cảm thấy biết ơn vì sự gián đoạn đó và lắc đầu để giải tỏa tâm trí.
Khi họ xếp hàng trong đội hình đầu tiên của mình vào đầu trận đấu, Tobio không thể không nhìn những người đồng đội cũ của mình bên kia lưới.
Đôi mắt của Kindaichi đang tập trung, nhưng lưng anh ấy hơi gồng lên . Giống như anh ấy muốn ẩn mình. Kunimi đang ngồi trên ghế dự bị và kiên quyết không nhìn cậu. Đồng tử Iwaizumi giãn ra, sự bối rối phủ lên những nét đặc trưng khiến Tobio cảm thấy tội lỗi vì một lý do nào đó.
Tuy nhiên, phản ứng của Oikawa thực sự khiến cậu khó chịu.
Alpha đang nhìn chằm chằm vào cậu. Ánh mắt của anh ấy cứng rắn, xuyên thấu và thống trị hơn những gì Tobio đã chuẩn bị. Nó giống như thể anh ấy có thể nhìn thấy từng bước chân của Tobio, từng hơi thở nhỏ và nỗi sợ hãi đang xoáy vào tâm trí cậu ấy.
Tanka khẽ vuốt ve cánh tay cậu và Tobio nhìn sang chỗ khác. Đồng đội của cậu mang lại cho cậu ấy một nụ cười chân thật. Những lời động viên tuy nhỏ nhưng đã thắp lên ngọn lửa rực cháy trong cậu.
Cậu ấy có thể cảm nhận và ngửi thấy mùi hương từng đồng đội của mình. Có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ biết được mùi hương thực sự của họ trừ khi cậu là một Alpha hoặc Omega. Nhưng đủ rồi. Đó chính xác là những gì anh ấy cần phải trở thành.
Beta hít một hơi dài, chậm rãi và nhìn sang đội Aoba Johsai.
Cậu ấy sẽ hỗ trợ đội của mình và sẽ được đáp lại.
Họ có thể làm điều này.
Họ có thể giành chiến thắng.
Cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top