Chap 2: Daichi & Suga
•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile
•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852
( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )
“Kageyama,lát nữa ở lại một chút nhé.”
Cậu Beta bị đóng băng khi nghe tiếng của Daichi. Giương mắt nhìn lại phía sau. Suga và Daichi đang đứng cạnh bức tường của phòng thay đồ cho Beta , nụ cười dịu dàng in trên khuôn mặt của họ. Điều này đáng ra phải khiến cậu yên tâm, nhưng cảm giác bất an , lo lắng vẫn tồn tại trong người cậu.
Buổi tập luyện thực sự … thú vị.
Cậu không thể tìm ra lý do tại sao, nhưng hôm nay cả đội có vẻ không được ổn . Quá nhiều lỗi sai và sự thiếu chú ý rõ rệt. Họ đờ đẫn và uể oải. Huấn luyện viên đã la mắng mỗi người ít nhất một lần. Ngoại trừ chính cậu, Tobio nghĩ vậy,ít nhất là hiện tại.
Có thể có là một cái gì đó tác động lên cơ thể họ. Tobio hy vọng là không. Cậu ấy ghét bị ốm, và việc bỏ lỡ những buổi luyện tập sẽ chỉ gây cản trở sự tiến bộ của họ.
Tobio bước tới chỗ các tiền bối của mình. Daichi và Suga đều căng thẳng khi cậu đến gần. Cậu nheo mắt, bối rối. Cậu ấy có mùi mồ hôi không? Cậu vừa tắm xong, mái tóc ẩm lòa xòa trên trán .
“Có chuyện gì vậy ạ ?” cậu hỏi. Bụng đột nhiên nhói lên.
Suga bước tới và đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Tobio một cách nhẹ nhàng. Cái chạm nhẹ nhàng, và cậu có thể ngửi mùi hương của Omega gần như thế này. Hương thơm tinh tế, ngọt ngào của chi tử đinh hương và vani ấm áp. Mùi hương nhạt nhòa in trong tâm trí Tobio, nhưng nó giống như kiểu phản ứng mà cậu đã trải qua khi đi ngang qua một tiệm bánh mì . Dễ chịu, không đủ để khiến cậu mất kiểm soát như cậu thấy ở một vài Alpha.
“Em không dán miếng dán mùi nữa,” Suga tiếp tục.
Tobio gật đầu và nhún vai một cái. “Em đã dùng hết rồi. Em có nên đi mua thêm không? ”
“Không.”
Cả Alpha và Omega đều phản ứng nhanh đến mức nó mang lại cho Tobio một cảm giác bồn chồn.
“Ồ” , cậu lầm bầm. Cổ cậu ấy bắt đầu đỏ ửng lên, nhưng anh ấy không rõ tại sao.
Daichi đi đến phía bên kia của cậu. Alpha nghiêng người về phía trước và từ từ đặt tay lên làn da nóng bỏng của Tobio. Ngón tay cái lướt qua tuyến mùi hương trên cổ cậu, cái chạm nhẹ nhưng có chủ ý. Cảm giác tức thì khiến Tobio rùng mình. Cậu thở ra một hơi, một luồng hơi ấm bất ngờ truyền dọc sống lưng cậu.
Đôi mắt xanh mở to nhìn Daichi, bối rối. Tuy nhiên, theo bản năng, cậu nghiêng cổ sang một bên để cho đội trưởng Alpha tiếp cận tốt hơn nếu anh ta muốn . Phản ứng tức thì đến nỗi cậu không nhận ra chuyển động của mình.
Mặc kệ, nó có vẻ làm Daichi hài lòng . Alpha mỉm cười trìu mến với cậu, điều này chỉ làm cơn đau bụng của Tobio tồi tệ hơn. Hoặc tốt hơn. Cậu thực sự không thể biết.
Suga lướt ngón tay lên xuống trên cánh tay của Beta. Mùi vani ngày càng nồng, nhưng cậu không biết tại sao. Có lẽ đó là một thứ gì đó của Omega mà Tobio không biết.
“Bọn anh thích mùi hương của em.” Suga cười khúc khích với những lời nói nhẹ nhàng . Những ngón tay đó di chuyển lên vai cậu, siết chặt trong chốc lát.
“‘Bọn anh ‘?” Tobio hỏi.
“Uh-huh. Tất cả thành viên trong đội. Phải không, Daichi? ”
Alpha ậm ừ cho câu trả lời của mình, giọng nói nhỏ nhẹ. Bàn tay đó vẫn chưa rời khỏi da của cậu, và Tobio bắt đầu cảm thấy nóng lên một cách kỳ lạ.
“Anh sẽ phải nói chuyện với họ nếu họ không thể lấy lại tinh thần về chuyện này vào ngày.”
Tobio nhíu mày và hơi quay sang Daichi. “Họ bị làm sao vậy? Họ có bị bệnh không? ”
Suga cười khẩy và kéo cậu lại gần anh hơn. Cằm của Omega đặt trên vai và cổ của Tobio. Vòng tay quanh eo, và Tobio nghĩ rằng đầu óc mình trở nên trống rỗng trong vài giây khi tiếp xúc.
“Họ thật ngớ ngẩn . Nhưng Daichi sẽ chấn chỉnh lại họ nếu cần thiết, nên đừng lo lắng ”. Suga vùi mặt vào vai Tobio và hít thật sâu. Beta thề rằng cậu ấy có thể cảm thấy Suga tan chảy trong mình, vòng tay siết chặt cậu nhưng toàn thân lại mềm nhũn.
“Anh hiểu rồi” Daichi lẩm bẩm. Tay anh nắm chặt lại và đặt quanh cổ Tobio. Sức nặng từ bàn tay đó tạo cho cậu cảm giác an toàn , không tệ. Beta nghiêng mình trong sự ấm áp và hầu như không nhắm mắt lại.
Tobio không bao giờ gần gũi với đội của mình ở Kitagawa như vậy. Một nửa trong số họ vẫn chưa phát triển và nhu cầu về mùi hương, sự liên kết và đụng chạm là không cần thiết. Tuy nhiên, bây giờ cậu nghĩ rằng cậu ấy bắt đầu thấy điều đó thật hấp dẫn.
Nó thật dễ chịu. Khiến cậu cảm thấy phấn khích, nhưng không nặng nề Alpha hay Omega như cậu nghĩ . Hinata đã nói với cậu ấy rằng nó giống như đang tắm trong một mùi hương đầy thoải mái, nóng bỏng và một niềm vui sâu sắc.
“Bọn anh không hề biết gì về mùi của em trước đó.” Alpha bước lại gần. “Nó vô cùng hấp dẫn. Anh có thể hiểu lý do tại sao em lại sử dụng các miếng dán cho đến tận bây giờ. Kitagawa chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống em . ”
Điều đó khiến cho Tobio rơi vào trầm tư. Cậu trừng mắt, mặc dù không có ác ý gì. Chỉ là sự hiểu nhầm.
“Điều đó không có ý nghĩa gì cả ” cậu lẩm bẩm. “Đó chỉ là một mùi hương Beta.”
Tobio không thể ngửi được chính xác mùi hương của mình. Nhưng không thể tuyệt vời như mùi xạ hương, whisky từ Daichi hay hương hoa từ Suga.
Daichi chế giễu, nhưng nụ cười thì vẫn còn đó. “Tin anh đi Kageyama, không có ‘chỉ’ về nó đâu. Em thực sự không thấy mọi người phản ứng với em như thế nào vào ngày hôm nay sao? ”
Cảm giác tội lỗi lạnh lẽo len lỏi vào trong huyết quản của Tobio. Cậu lê chân, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. “Việc hôm nay là … lỗi của em?”
Vòng tay của Suga siết chặt hơn. Omega nhanh chóng rúc mặt vào cổ Tobio, những âm thanh nhẹ nhàng gây cảm giác ngứa ngáy bên tai cậu.
“Không. Kageyama thân yêu, không phải . Không có gì là lỗi của em cả ” Suga thủ thỉ với cậu ấy.
Sự dịu dàng khiến tim cậu như thắt lại. Cậu ấy cảm thấy mặt mình đỏ như thế nào, miệng mở ra và đóng lại với những từ vô nghĩa . Hành động này (dịu dàng ,chiều chuộng) là bình thường đối với đội trưởng Omegas, nhưng cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua nó.
Ánh mắt của Daichi dịu lại. Bàn tay của Alpha di chuyển để ôm lấy khuôn mặt của cậu, đảm bảo rằng ánh mắt của Tobio luôn hướng về anh ta.
“Điều này đôi khi sẽ xảy ra với các đội. Họ sẽ quen với điều đó. ”
Tobio vẫn không bị thuyết phục. Tốt thôi, Daichi và Suga biết đây sẽ không phải là một cuộc nói chuyện đơn giản.
“Bây giờ em không sử dụng các miếng dán, điều này có nghĩa là em muốn gắn kết với đội nhiều hơn?” Daichi câu hỏi.
Beta lơ đãng cắn môi nhưng không rời mắt khỏi người đội trưởng Alpha . “Em có, nhưng em không … Em không biết làm thế nào.”
Việc thừa nhận thật kỳ quặc, nhưng cũng có một cái gì đó nhẹ nhõm gắn liền với nó. Nếu có ai đó mà Tobio có thể tâm sự về điều này, đó hẳn là đội trưởng Alpha và Omega của anh ấy, phải không? Cậu ấn da mình vào tay Daichi mạnh hơn một chút , đôi đồng tử màu xanh lam chuyển sang một bên.
“Mỗi khi em muốn liên kết với đội hoặc tạo mùi thơm, thì trong đó đều là Alpha và Omega. Em không nghĩ Beta có thể làm điều này. ” Sự cay đắng khiến những lời nói tiếp theo của cậu trở nên quá đột ngột khiến cậu không có thời gian để suy nghĩ kỹ. “Không một ai quan tâm đến Beta.”
Suga gầm gừ.
Âm thanh khiến Tobio rợn tóc gáy. Đó là một sự tức giận không phù hợp với Omega. Hoặc ít nhất là những gì cậu thấy về anh ta.
Daichi không như vậy, nhưng môi anh ấy mím lại với vẻ khó chịu.
“Giáo dục ở cấp sơ trung không được tốt lắm” Alpha càu nhàu và đảo mắt.
“Kageyama, tất nhiên Beta có liên quan đến việc liên kết với đội.” Suga lướt đôi môi mềm của mình lên má Tobio. Beta cố ngăn tiếng rên khẽ muốn phát ra từ cổ họng. Cậu nuốt khan, nhưng vẫn không phàn nàn gì về sự tiếp xúc đó .
“Trường hợp đó khá hiếm, nhưng không có nghĩa là nó không xảy ra! Bọn anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em . Họ đã dạy em những gì trong trường đó? Em là một phần của đội, Kageyama. Em là Beta của bọn anh. ”
Những lời của Suga xâm nhập vào tâm trí của Tobio, âu yếm vuốt ve những ý nghĩ mà cậu đã chôn sâu . Môi cậu run run, cậu phải quay mặt đi chỗ khác trước khi làm điều gì đó đáng xấu hổ.
Đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào sàn nhà, nhưng khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười nhỏ ẩn giấu.
Beta không thể kiểm soát mùi hương một cách có chủ ý, nhưng cơ thể của họ vẫn phản ứng theo bản năng. Mùi hương của cậu hẳn đã thay đổi, bởi vì cả Daichi và Suga đều thở hổn hển.
Omega thực sự rên rỉ vào vai cậu. Daichi ôm lấy khuôn mặt của Tobio bằng cả hai tay của mình. Tobio không có thời gian để xử lý tất cả trước khi một đôi môi ấm áp áp vào trán. Alpha rên rỉ trong cổ họng và Tobio có thể cảm nhận được sự rung động trong lồng ngực.
“Ôi Kageyama,” Daichi thốt lên. “Chắc chắn sẽ tốt thôi. Em thuộc về bọn anh. Hiểu chứ?”
Chỉ nghĩ đến việc từ chối thôi đã là không thể.
Tobio ngượng ngịu gật đầu. Da của cậu trở nên nóng và nhạy cảm hơn. Nhưng, bằng cách nào đó, hai người đội trưởng dường như bị áp đảo hơn. Giống như cho dù họ có chạm vào cậu ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn là chưa đủ.
Cuối cùng khi họ rời đi và cho phép cậu về nhà, Tobio vẫn cảm thấy những nụ hôn đó và sự tiếp xúc đó vẫn còn trên da thịt cậu.
Mặt cậu nóng bỏng . Chân tay cậu mềm nhũn. Và cậu dường như không thể đi lại một cách bình thường trên suốt quãng đường về nhà. Tất cả những điều này chỉ từ một chút đụng chạm ?
Hương vani và rượu whisky vẫn vương lại trên người cậu suốt đêm.
Nếu nó đã như thế này (mãnh liệt, mạnh mẽ, tuyệt vời) với Daichi và Suga, thì Tobio không thể tưởng tượng nó sẽ như thế nào với những người còn lại trong đội.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top