Chap 10: Akaashi
•Author: https://archiveofourown.org/users/GreyWingsandDreams/profile
•Soucre: https://archiveofourown.org/works/28766442/chapters/70539852
( Bản dịch đã có sự cho phép của author ,không repost ở nơi khác )
Trại huấn luyện cuối cùng cũng kết thúc, vô số món thịt nướng là phần thưởng của họ. Mùi của thịt bò ngon ngọt và thịt lợn mềm tràn ra . Mọi người đang ồn ào đòi đĩa của họ, một số thậm chí còn không bận tâm đến điều đó.
Tobio có thể lịch sự hơn Bokuto hoặc những người khác, nhưng cậu cũng là một cậu bé đang lớn và bụng cậu ấy réo lên sau một trận đấu tập mệt mỏi.
Alpha và Omega xung quanh cậu bắt đầu gắp thức ăn và cậu cũng nhanh chóng làm theo họ. Thịt bò thái mỏng được tẩm một lượng gia vị mặn và nước sốt vừa đủ ngọt . Cậu ấy không thể không rít lên vì cảm kích trước khi đưa một lát nữa vào miệng.
Có thể cậu ăn quá nhanh hoặc cậu ấy không nhận ra lượng thịt mình đang ăn, nhưng ngay sau Tobio lập tức bị nghẹn. Beta đấm ngực , cố gắng ho nhưng đã thật bại.
Nước mắt giàn giụa nơi khóe mắt. Tobio hơi hoảng sợ và bắt đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ .
Tuy nhiên, cậu ấy không phải đợi lâu, khi một cốc nước lạnh được đẩy vào tay cậu.
Tobio cầm lấy cốc và nốc một nửa xuống cổ họng . Ngay lập tức ,cổ họng như được khai thông ,cậu giờ có thể thở lại như bình thường . Beta thở hổn hển, tay nắm chặt vạt áo phông trắng .
“Em ổn chứ?” một giọng nói nhỏ xuống mượt mà hỏi anh ta.
Tobio đứng thẳng người và mở miệng cảm ơn vị cứu tinh của mình. Đôi mắt đại dương sẫm màu mở to khi bắt gặp khuôn mặt Akaashi . Cậu không chắc tại sao, nhưng Omega có lẽ là mong đợi cuối cùng của cậu.
Akaashi sẽ như là một người xa lạ nếu không cùng cậu tập chũng . Tobio đã học được một hoặc hai điều từ vị chuyền hai này trong những buổi đấu tập vào tối muộn của họ, nhưng cậu không có thời gian để thực sự tìm hiểu về người kia.
Tuy nhiên, anh ấy rất thú vị và Tobio thấy mình đang bất giác nở một nụ cười nhẹ .
“Không sao ,em ổn. Cảm ơn.”
Akaashi không cười đáp lại. Thay vào đó, mắt anh ta mở to, đồng tử dường như giãn ra.
Tobio nhìn xuống chiếc cốc và tự hỏi liệu mình đã làm gì sai để nhận được phản ứng như vậy. Đây có phải là cốc của Akaashi? Anh muốn lấy lại nó ? Vậy thì tại sao ngay từ đầu anh ấy đã đưa nó cho cậu ?
Omega thường có một hào quang gần như thanh tao ,nhẹ nhàng . Không thoải mái hay thân thiện như Suga, nhưng Tobio không thể phủ nhận anh thật sự rất đẹp .
Ngay cả sau khi tập luyện, đổ mồ hôi và mệt mỏi, Akaashi vẫn thực sự xinh đẹp.
Đôi mắt đen láy, và mái tóc sẫm màu tôn lên khuôn mặt hoàn hảo . Tobio thường không nhìn chằm chằm vào Omega (hoặc Alpha vì vấn đề đó), nhưng cậu ấy hiểu rằng Akaashi cực kỳ xinh đẹp.
Đó là một trong những lý do khiến Tobio không thể hiểu tại sao Bokuto và Kuroo lại nói cậu ấy đẹp. Làm sao anh ta có thể nói như vậy trong khi có Akaashi ở ngay đó?
Tobio chìm sâu trong suy nghĩ của mình đến mức không nhận thấy tiếng thở nhẹ nhàng từ Omega bên cạnh.
Tuy nhiên, cậu ấy có thể nhận ra bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên khuôn mặt mình. Những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đó nâng niu quai hàm cậu . Chúng mềm mại, nhưng sức mạnh từ nó lại khiên cho Tobio cứng ngắc người.
Hương thơm của hoa hồng và đường nâu làm mọi giác quan của cậu kích thích . Đó là một mùi hương êm dịu, và nếu cậu là một Alpha thì có lẽ nó thậm chí sẽ khiến cậu không kìm được mà chảy nước miếng .
Mặt cậu đỏ bừng khi Akaashi bước lại gần . Tobio có thể cảm nhận được sức nóng của người kia, ngay cả khi cơ thể họ gần như không chạm vào nhau. Có một cái gì đó thật dễ chịu và chắc chắn về cơ thể của Omega. Giống như anh ta có thể bảo Tobio làm bất cứ điều gì và cậu sẽ mù quáng mà làm theo . Một cái vuốt ve đơn giản, một lời thì thầm, và Beta có thể gục ngã vì nó.
Akaashi vuốt ngón tay cái qua khóe miệng Tobio. Beta có thể cảm nhận được sự ẩm ướt còn sót trên da thịt của mình. Chắc hẳn khi uống nước ,một chút đã vương lại trên khóe miệng .
Hành động nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Tobio run rẩy.
Đôi má Omega đỏ ửng lên. Tròng mắt đen tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu, di chuyển từ môi cậu cho đến khi mắt họ đối nhau .
Tobio không thể giải thích được cái nhìn của Akaashi . Nó giống như một làn khói mù đã phủ lên sự xinh đẹp của Omega, nhưng Tobio không dám đáp lại nó . Bàn tay trên khuôn mặt của cậu thật ấm áp, mi mắt của cậu hạ xuống, và cúi đầu.
Nó thật tuyệt .
Tobio phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ xíu . Cậu phủ nhận âm thanh đó ngay lập tức với chính mình, nhưng miệng vẫn hơi mở, làn da đỏ bừng lên.
Akaashi tiến thêm một bước nữa. Đầu anh ấy nghiêng như thể anh sắp đặt miệng mình vào cổ Tobio.
Cậu bị mất thăng bằng do đột nghột bị kéo tay . Một bàn tay rắn chắc và quen thuộc đang ôm lấy cánh tay cậu, và mùi hương của hoa chi tử đinh hương làm khiến cậu biết ơn .
Suga mỉm cười với cả hai. Mặc dù vậy, có một điểm mới, lạ của anh khiến bản Beta rùng mình. Nó đáng sợ hơn những gì cậu thấy trước đây, nhưng điều đó cũng không mấy ảnh hưởng đến cậu.
“Akaashi,” Suga thì thầm. “Đủ rồi đấy.”
Đôi bàn tay tuyệt vời đó khiến khuôn mặt của Tobio như thể bị bỏng.
Omega chuyển tầm nhìn của mình vào hai người họ. Mặt anh tối sầm lại, và ánh mắt trước đây chưa từng có. Có thể là chỉ chợt tỉnh ngộ.
Akaashi đặt hai tay bên hông và cúi đầu. “Anh …anh xin lỗi. Tâm trí anh đã không ở nơi nó đáng lẽ phải ở. Xin hãy tha thứ cho anh, Kageyama. ”
Từng câu từ càng trở nên hỗn loạn đối với Tobio. Cậu nghiêng đầu sang một bên, mắt nheo lại khi cố gắng hiểu những gì Akaashi đang nói .
“Ừm, không sao đâu,” Beta cuối cùng trả lời.
Suga vẫn chưa buông tay. Sự ấm áp giữa họ thật thú vị. Một lần nữa, sự khác biệt giữa Akaashi và Suga gây ra một cú sốc cho Tobio.
Akaashi đưa mắt nhìn Suga trong giây lát trước khi quay đi chỗ khác. Omega cúi đầu, giống như là xấu hổ. Điều này chỉ làm cho bản Beta bối rối hơn .
“Chuyện này là sao?”
Suga ngước nhìn cậu, nở một nụ cười dịu dàng. Anh đưa tay lên vuốt tóc Tobio, những lọn tóc sẫm màu mềm mại và đáng yêu.
“Có thể em không thể biết được, nhưng Akaashi đang tiết ra mùi hương của mình. Nó thực sự mạnh và có nhiều pheromone hơn mức thích hợp. Giống như cậu ta đang cố gắng lôi kéo em ”.
Tobio bối rối trước những lời nói. Má cậu ngày càng đỏ đến nỗi nó có thể khiến cậu đau đớn.
Akaashi. Cố gắng lôi kéocậu.
“Tại sao anh ấy lại làm vậy?” Tobio bình tĩnh hỏi.
Suga cười khúc khích trước khi bắt đầu dẫn Beta trở lại với Karasuno .
“Anh không nghĩ rằng cậuta có nhận thức về điều đó ” Omega ậm ừ. “Cậu ta có thể nghĩ rằng em là người dễ thương . Anh cũng gặp rắc rối với điều đó khi còn bé nên có thể cậu ta đang gắp rắc rối về việc tiết ra pheromone. “
Rắc rối với việc giải phóng mùi hương.
Khái niệm này vẫn còn rất mới đối với Tobio. Cậu sẽ không bao giờ có thể kiểm soát được mùi hương của chính mình. Vì vậy, nó vẫn khiến cậu nghĩ rằng những người khác (thường là Alpha lớn tuổi hơn và Omega) có thể thay đổi mùi hương của họ khi họ muốn.
Tất nhiên, đây không phải là trường hợp trong quá trình làm nóng cơ thể hay chay . Nhưng một lần nữa, Tobio không nghĩ rằng mình sẽ cần biết thông tin đó cho tương lai nên cậu đã cố gắng không tìm hiểu nó.
Có lẽ cậu ấy nên suy nghĩ lại về quyết định đó.
Khi Karasuno rời đi vào sáng hôm sau, Tobio không khỏi cảm thấy đau nhói ở ngực. Đó là một khoảnh khắc buồn vui lẫn lộn lạ lùng. Những lời tạm biệt giữa các đối thủ và bạn bè của họ chứa đầy sự phấn khích, mong mỏi và hy vọng vào tương lai.
Cậu sẽ không quên những lời nói đầy ranh ma của Kuroo hoặc những ánh nhìn tức giận của anh ta. Tâm trí của Tobio vẫn hướng về Bokuto và số điện thoại mà cậu ấy đã lưu trong điện thoại của mình. Ngay cả ký ức về đôi mắt đen của Akaashi, những lời hứa ngọt ngào mà cậu không hiểu hết, nó vẫn sẽ không để cậu yên.
Beta đã học được nhiều thứ có lợi trong thời gian ngắn như vậy.
Những người bạn mới.
Những câu hỏi mới.
Và, có lẽ đáng ngạc nhiên nhất, một sự tự tin mới.
Trở lại xe buýt, Tobio dựa vào cửa sổ và nhìn các đội đang chào tạm biệt với nhau. Hinata ngồi bên cạnh, nở một nụ cười nhẹ.
Thậm chí không cần suy nghĩ về điều đó, Tobio nghiêng đầu để mở ra một chút khoảng không giữa cổ và vai. Đôi mắt Hinata nhìn lướt qua vị trí đó chỉ một giây trước khi cậu cúi đầu xuống .
Có điều gì đó bên trong Tobio thực sự hạnh phúc.
Mùi hương quế và tro của Hinata giúp các cơ của cậu được giãn ra . Cậu nhắm mắt lại và dựa đầu vào tấm kính cửa sổ.
Luyện tập với các đội khác đã dạy cho Tobio những bài học suốt đời. Sẽ mất thời gian để sắp xếp mọi thứ, nhưng cậu chắc chắn một điều.
Karasuno đã sẵn sàng.
Và cậu ấy cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top