Đại sư huynh (3)
Doãn Kỳ giữ ánh nhìn trên mặt cậu, lòng thoáng qua chút chần chừ, xong rốt cuộc vẫn cất tiếng :
" Chuyện đã qua lâu như thế rồi ? Đệ vẫn không thể buông bỏ sao ?"
Thái Hanh nghe vậy có chút giật mình, cậu ngước đầu lên chạm mắt Doãn Kỳ, giây sau liền làm vẻ mặt khó hiểu, bật cười :
" Chuyện gì chứ... Huynh đang nói gì vậy.."
Doãn Kỳ chớp mắt, không kì lạ trước thái độ này của cậu, tầm mắt đảo qua lại người đối diện , dường như có đôi điều suy nghĩ.
Mùi đàn hương thoang thoảng bên cánh mũi ,hai người liền như vậy giữ nguyên một khoảng trầm mặt.
Bình thường vào khoảng giờ này , khắp tiểu đỉnh phong nơi nơi đều đã râm ran tiếng chim chiều, xen lẫn tiếng cười nói ríu rít của các sư huynh đệ vừa kết thúc buổi học. Xa xa làn khói xanh mịt mờ, hương thơm ngào ngạt của đồ ăn toả ra từ phòng bếp khiến lòng người xao xuyến không thôi.
Ngày qua ngày, mọi thứ luôn ồn ào và náo nhiệt như vậy.
Nhưng một chút cũng không ảnh hưởng được đến đây.
Thời gian hai người đứng đây, cũng vừa tròn nửa khắc.
Doãn Kỳ thích yên tĩnh, nhưng không phải sự yên tĩnh lạ kì như bây giờ.
Huống chi y gọi cậu ở lại là vì muốn khuyên giải. Y mới nói :
" Chấp niệm thành tâm ma. Đệ biết kết cục mà ."
Thái Hanh chớp chớp mắt nhìn Doãn Kỳ, giữ ý cười trên môi, không nói gì.
Doãn Kỳ cũng không nói nữa.
Y biết người sư đệ này ,thấm thoát cũng đã bảy năm .
Từ một tên nhóc miệng mồm dính đầy kẹo đường, suốt ngày hihi haha cười toe toét, bây giờ đã là một thiếu niên tuấn mỹ, tiềm lực dồi dào. Nhấc chân nhấc tay cũng mang phong thái hơn người.
Nhóc con lanh lợi, chăm chỉ , hiểu chuyện lại thiện lương. Mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này, giống như đều hiện hữu trên người cậu.
Chỉ là, trời nào có cho ai tất cả.
Tiểu tử này lại quá xem trọng tình cảm.
Cứ nghĩ thời gian trôi qua như vậy, tên nhóc này chắc hẳn quên mất đi việc đó, hay ít nhất là gạt nó qua một bên, nào ngờ, cậu lại luôn tâm niệm.
Doãn Kỳ thầm thở dài. Y liếc nhìn Thái Hanh, cậu bây giờ và cậu một năm trước đã thay đổi rất nhiều.
" Đệ rốt cuộc, vì đâu mãi không thể buông bỏ ?"
Thái Hanh ánh nhìn xa xăm hướng đến khung cửa sổ, đảo quanh chậu hoa nho nhỏ trong nắng chiều, không ngăn được mình hồi tưởng lại những việc trước kia, từ lần đầu cho đến lần cuối mà bọn họ gặp nhau..
Khoé môi bỗng cong cong, như cười nhưng lại thoáng qua nét u buồn. Cậu từng bước tiến đến khung của sổ,vươn tay chạm nhẹ vào nụ hoa nhỏ, thấp giọng thì thầm :
" Có lẽ là vì huynh ấy đi ?"
Rõ ràng biết ý định của cậu là gì, rõ ràng biết cậu đã tốn bao nhiêu tâm tư vào nó, nhưng vẫn thẳng tay đập nát tất cả, ngay trước mặt cậu.
Không chút một chút lưu tình.
Cậu giây phút đó đã nghĩ rằng, phải chăng bao năm qua, tình nghĩa của cả hai, đối với người đó chỉ như gió thoảng qua tai ?
" Đệ đã nghĩ rằng huynh ấy sẽ vui vẻ nhận lấy nó "
" Thái Hanh à.. "
" Đệ chỉ là muốn huynh ấy nhận lấy nó."
Doãn Kỳ hiện tại thực sự hiểu ra rằng việc này y muốn quản, cũng quản không nổi. Có lẽ trước giờ y đã đánh giá quá thấp vị trí của người kia trong lòng nhóc này.
Người thắt nút phải chính tay gỡ nút, nếu không thì e chuyện này, qua thời gian lâu nữa Thái Hanh cũng khó mà buông xuống được.
Tất cả đành thuận theo tự nhiên đi. Y không quản nữa.
Đúng lúc định phất tay bảo cậu về, thì Thái Hanh lại nói :
" Huynh ấy phải chăng thật không vừa ý đệ ? "
Doãn Kỳ ngơ ra. Y sau đó liền đáp.
"Huynh ấy, thực thích đệ ."
Chính vì phần tình cảm của hai người với nhau trước đó quá tốt đẹp, nên vụ việc ngày đó giống như con dao, chém ngang qua làm rúng động mối quan hệ đó. Chính y cũng bất ngờ mà.
Y rủ mi mắt, sau mới nói :
" Huynh ấy , đều là dựa trên môn quy."
Hoàn toàn không có chút tình cảm nào liên quan.
Thái Hanh ngớ người, liền xoay qua nhìn Doãn Kỳ, đôi con ngươi lưu động.
Môn quy. Môn quy trăm điều vạn chữ, huynh ấy có lần nào mà làm sai một chữ ?
Cậu thế mà đã nghĩ con người đó sẽ thiên vị cho cậu một chút.
Thái Hanh cười nhạt, cậu lúc này quên cả việc thường ngày mình e ngại người này thế nào, nói :
" Nếu đổi lại là huynh. Huynh sẽ thế nào đây ?"
Nói xong, không đợi Doãn Kỳ phản ứng, liền một mạch quay ra cửa.
Doãn Kỳ nhìn theo bóng lưng đó đi xa dần ., ngẩn người. Y làm sao có thế làm những thứ như vậy ??
lắc đầu.
Bởi vì quá để tâm, nên mới thất vọng.
Bởi vì quá để tâm, nên mới đau lòng.
Đời người sống được bao lâu, hà cớ cứ phải tự khó dễ mình. Ai cũng nghĩ đơn giản một chút, thì có tốt hơn không ?
Doãn Kỳ không nhịn được thở dài, vươn tay khép cửa lại, xoay người tiến lại chậu thanh cúc nho nhỏ đang vươn mình bên cửa sổ, nhẹ nhàng nhặt đi chiếc lá úa.
Y nhìn chằm chằm nó, nhìn những nụ hoa bé tí e ấp không biết bao giờ mới nở rộ. Trước khi nó đến đây đã như thế, hơn một năm trôi qua hiện trạng vẫn như vậy.
Y như cảm thấy, chúng nó cũng đang, đợi chờ người kia quay về.
Chậu thanh cúc này, là chính tay Đại sư huynh trồng. Sau khi huynh ấy bế quan, nó liền hiển nhiên xuất hiện ở thư phòng của Doãn Kỳ.
Ý nghĩ chợt loé qua đầu, y cong cong môi vân vê chiếc lá nhỏ.
" Thật ra, ta rất muốn được như đệ."
------------------------------
Tháng mười hai đến cùng đợt gió đông lạnh lẽo. Lớp tuyết dày đã ụ đầy trên mái nhà cao cao, con đường nhỏ vất vả lắm mới dọn sạch cứ thế lại phủ thêm lớp tuyết mỏng. Xung quanh cây cối dừng xanh lại, ủ mình đợi chờ mùa xuân tới.
Vạn vật khi ấy ,đều được bao trùm trong làn tuyết rơi trắng xoá.
Nam Tuấn đứng dưới gốc cây lớn, vươn tay ra hứng vài bông tuyết rơi trước mặt. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự giá buốt truyền lại từ đầu ngón tay. Lòng bình thản đến kì lạ.
Đợt tuyết này, có vẻ sẽ kéo dài hơn tháng trước.
Nhưng chắc chắn sẽ không còn lạnh lẽo như vậy.
Cậu hơi mỉm cười, cúi người xuống, rải nhẹ những bông tuyết trong tay lên chú người tuyết béo tròn ai đó đã nặn trước khi cậu đến.
Có lẽ là từ ngày hôm qua, hay hôm kia gì đó.
Nam Tuấn thẳng người tiếp tục đứng, mắt vô tình liếc xuống người tuyết, liền phát hiện những hòn sỏi dùng làm đường miệng bị rơi lỏng .
Tuy đã tự nhủ lòng sớm muộn gì nó cũng sẽ tan biến, hơn nữa đây lại còn là trò trẻ con.
Rốt cuộc sau đó , cậu vẫn không nhịn được mà ngồi hẳn xuống, lò mò sắp xếp lại vị trí của những viên sỏi, vừa làm vừa lầm bầm chê trách:
" Ai lại đi chọn những viên đá như này chứ ?"
Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, che lắp đi tiếng bước chân của người vừa xuất hiện.
Người đó từng bước tiến tới từ phía sau cậu, đến ngay bên cạnh, quan sát cậu nặng người tuyết.
Người đó thoáng chút ngạc nhiên, nhưng suy cho cùng. Nam Tuấn cũng thật là một đứa nhóc mà thôi.
_-------------------------------------
Thiệt ra hoa thanh cúc khá là dài, tầm 60cm luôn nhưng mà mình thích quá hông muốn đổi. . Nên mấy bạn đừng có thấy lạ mà kêu để cái chậu chà bá trên cửa sổ nha. Tưởng tưởng nó nhỏ nhắn như bông cúc họa mi hay cúc sao băng các kiểu hoi nha :( đẹp lắm ó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top