1

Isagi Yoichi là một học sinh xuất sắc của trường đại học A, sau khi ra trường, cậu được nhận vào làm phóng viên của đài truyền hình. Isagi cũng rất vui với công việc này, nó cũng là đam mê của cậu và ước mơ của mẹ mình, chỉ tiếc bà đã mất tích trong một vụ tai nạn máy bay. Lúc đội giải cứu đến hiện trường, chẳng ai sống sót qua vụ tai nạn này. Riêng bà Isagi sống chẳng thấy người, chết chẳng thấy xác. Cảnh sát đã cho rà soát khắp khu rừng nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài vài bộ quần áo của bà bị vướng ở vách đá, có lẽ bà đã bị thú hoang tha xác đi, vụ tìm kiếm được khép lại, giấy báo tử được gửi đến gia đình.

•••

"Isagi? Em ổn chứ?"

Chị đồng nghiệp thấy Isagi ngồi im nhìn mãi vào máy tính, nghĩ cậu bệnh hay cảm thấy không ổn liền hỏi thăm. Isagi nghe thế thì giật mình, giương đôi mắt xanh long lanh nhìn chị đồng nghiệp.

"Dạ? Em chỉ đang lo về khoảng chi tiêu sắp tới thôi."

"Cũng phải nhỉ."

Isagi có một đứa con gái 12 tuổi đang học cấp hai, mẹ của con bé đã bỏ đi khi con bé vẫn chưa biết nói. Cảnh gà trống nuôi con cũng không lạ gì với mấy người trong xóm của cậu, thậm chí họ còn giúp cậu trông con gái khi đang làm việc.

Và rồi cậu nhận ra nhu cầu vui chơi, ăn uống của những đứa trẻ trong độ tuổi này rất cao. Nhưng với số tiền ít ỏi của phóng viên chỉ đủ để cậu lo cơm ba bữa và tiền học cho con bé. Nhìn con gái mình nói muốn được ăn thứ này thứ kia làm cậu có chút buồn. Có lẽ cần phải tìm công việc làm thêm.

•••

"Hiện tại chúng tôi đang ở trước bữa tiệc của các nghệ sĩ nổi tiếng trong nước lẫn ngoài nước, từ xa mọi người cũng có thể nhìn thấy chiếc xe của siêu mẫu người Đức!"

Isagi cầm micro nói với ống kính trước mặt, mặt mày rạng rỡ nhìn gã đàn ông ngoại quốc bước xuống từ chiếc xe phiên bản giới hạn kia. Nếu cậu phỏng vấn được một trong những người nổi tiếng ở đây, tiền lương của cậu sẽ cao bằng ba tháng gộp lại. Là một người quan hệ công chúng, Isagi tất nhiên là biết vài thứ tiếng khác nhau.

Dàn vệ sĩ áo đen đứng ra trước ngăn cách đám người kia ra một khoảng, gã đàn ông tóc vàng nhuộm xanh gần về đuôi tóc bước xuống xe, gã tháo kính râm để lộ cặp mắt xanh sắc bén được kẻ một đường eyeline màu đỏ nổi bật. Bắt mắt nhất là hình xăm hoa hồng xanh trên cổ gã và dây leo gai kéo dài đến mu bàn tay trái, đúc kết thành một hình xăm vương miện đen.

Đám phóng viên không ngừng hò hét lớn giọng cố chen chúc nhau đưa micro về phía gã. Đôi mắt xanh cũng chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi hất mặt ra hiệu cho vệ sĩ mở đường.

"Hiện tại anh đang cảm thấy như thế nào khi đứng trước nơi sẽ tập hợp những người nổi tiếng khác!?"

"Anh Kaiser! Hãy cho chúng tôi biết tại sao anh lại chấp nhận lời mời của ban tổ chức?!"

"Bitte! Sagen Sie mir, warum Sie dieser Party beitreten möchten!!"
(Làm ơn! Hãy cho tôi biết lí do anh đến bữa tiệc này!!)

Kaiser chợt dừng lại, xoay người nhìn vào đám phóng viên kia, bọn họ nghĩ rằng gã đã quyết định quay lại để phỏng vấn thì nháo nhào cả lên, người này cố đẩy người kia chen vào.

"Tôi trước!"

"Không! Là tôi."

Giữa đám đông, Isagi bé nhỏ chỉ có thể bị đẩy cho ngã ra ngoài. Cậu ngồi bệch dưới đất bĩu môi nhìn lũ người kia. Đáng ghét! Dù biết là mọi người ai cũng cần tiền để trang trải cuộc sống nhưng cậu cũng cần mà?? Huhu cậu còn nuôi con nhỏ nữa, cho cậu chen chân vô chung đi!!

Bỗng xung quanh đột nhiên im lặng, một đám người áo đen quay quanh lấy cậu. Khẽ ngước mặt lên nhìn thì đập vào mắt là gương mặt đẹp mã của Kaiser, gã ta nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường (?)

Lũ phòng viên thì thầm to nhỏ với nhau về cậu trai hai mầm đang được trong "vòng tròn vệ sĩ" với Kaiser. Anh camera man của cậu cũng bị đẩy ra khỏi phòng vây, chỉ có thể đứng sau cánh tay lực lưỡng của mấy anh vệ sĩ mà cố chìa máy quay vào.

"Du hast mich angerufen?"
(Cậu đã gọi tôi?)

Nhất thời Isagi không biết nên trả lời như thế nào, không phải là cậu không hiểu, chỉ là đột nhiên được siêu mẫu hỏi chuyện thì chưa load kịp. Mấy phóng viên ở ngoài chả hiểu họ nói gì, chỉ có thể đoán già đoán non rồi còn nhìn nhau để xác nhận.

"Ähm ... jeder hier ruft sie an, oder?"
(Ah... Ở đây ai cũng gọi anh mà?)

"Ich meine auf Deutsch."
(Ý tôi là tiếng Đức.)

"Das ist richtig..."
(Đúng rồi...)

Isagi sau màn đối đáp cọc cằn ( cậu nghĩ thế) với Kaiser thì đột nhiên gã quỳ xuống bên cậu làm lũ phòng viên một phen trầm trồ.

"Họ là người quen hả?"

"Nói gì mà hay vậy, tôi cũng muốn thử."

Mọi người xì xào to nhỏ với nhau, gã cũng chẳng quan tâm, cúi thấp người hơn như muốn đâm đầu vào lồng ngực của cậu. Ngay cái micro cậu ôm ở ngực, miệng gã nhếch lên một cái, đôi mắt xanh của Kaiser nhìn chăm chú người kia.

"Du bist mein Manager."

"Sie haben kein Recht, dies abzulehnen."

Mọi người xung quanh đang tự hỏi họ đang nói gì, siêu mẫu Kaiser thì đứng dậy nhìn cậu, tay còn ngoắc ngoắc cầu theo. Còn Isagi thì mặt ngạc nhiên đến nỗi chẳng nghĩ được gì.

__________

Trăng đã lên cao, giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. Isagi ngồi bên ban công khách sạn, đôi mắt thâm quầng nhìn vào màn hình sáng, tay gõ lách cách lên laptop của mình cố hoàn thành tài liệu gửi cho đối tác. Ở ban công phòng bên, một cô nàng chống tay vào lan can rên ư ử khi bị gã ngoại quốc thúc mạnh vào bên trong, ngực cô nàng bầm tím một mảng, hai tay run rẩy chẳng chống cự nổi nữa. Giọng run rẩy cầu xin Isagi ngồi ban công ở bên.

"C-cậu làm ơn g..giúp tôi, đau quá..."

Isagi gập laptop lại, ngã người ra sau dựa lưng vào ghế gỗ, ngửa mặt lên trời nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô gái tuyệt vọng cố dùng sức phản kháng lại tên bạo dâm kia, vô tình móng tay làm sướt mặt Kaiser làm gã nổi điên lên. Mạnh bạo xoay người cô gái đè xuống lan can, bàn tay xăm chiếc vương miện lớn bóp lấy cổ cô nàng, trừng mắt nhìn con mồi đang cố bám víu lấy gã để không ngã từ tầng 10 xuống.

"Ngài Kaiser, có phải ngài nên dừng lại rồi không? Cô gái do tôi tìm về nên ngài không thể mạnh bạo như thế được."

"Cậu lo chút tiền cỏn con để đem điếm về à?"

"Ý tôi là ngài nên ngủ sớm, mai ta còn có buổi phỏng vấn với giới truyền thông."

Isagi nhẹ nhàng ngồi dậy ôm chiếc laptop vào trong phòng. Kaiser nghe thế cũng dừng lại, rút cái đấy của mình ra rồi đi vào trong phòng.

"Mất cả hứng, giờ thì cút đi!"

Cô gái nghe thế vội vàng mặc sơ lại quần áo, ôm lấy chiếc túi của mình vội chạy khỏi phòng. Đến được bên trong than máy, cô quỳ sụp xuống ở một góc thang máy, thầm cảm ơn cậu quản lý phòng bên đã nói giúp. Khi nãy cô cứ ngỡ mình đã bị ném xuống ngay cổng chào của khách sạn rồi...

Isagi vẫn chưa ngủ, tay vẫn liến thoắt gõ trên laptop, hiện giờ cậu phải dọn dẹp tàn dư vụ scandal của "thân chủ" mình ở trên diễn đàn mạng, sẵn up thêm vài ảnh mới cho nhóm nhạc BLL.

Cứ thể đến gần sáng Isagi mới đánh được một giấc trên bàn làm việc, vừa mở mắt thì nằm ườn ra bàn, tay cầm bút ghi thêm chữ ký của quản lý vào. Vừa xong thì cậu như vô lực gục mặt xuống ngủ tiếp, mặc cho chuông báo thức đang reo.

Một gã đang ông tóc màu mengenta sẫm cầm tờ giấy trên tay, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, tự hỏi bạn mình đã tìm được những gì sau hai năm không gặp nhau.

Tài liệu #011

Isagi Yoichi

Ngày sinh: 4/1/xxxx

Tuổi: 32 tuổi

Gia cảnh: có con gái hiện 14 tuổi, nuôi con một mình.

Nghề nghiệp cũ: phóng viên.

Nghề nghiệp mới: quản lý người nổi tiếng.

Tiền lương mỗi tháng: 7.307.650¥ (tiền lương sẽ bị trừ theo những phản hồi không tốt của "thân chủ")

__________

Sài gg dịch nên hơi lỏ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top