Chương 100.
Một ngày như mọi ngày khác ở nhà tang lễ, Dinh thự Millefiore. Bầu không khí sầu thương u uất bao trùm lên toàn bộ ngôi nhà khổng lồ, những cây cổ thụ cọ tán lá rập tạp um tùm của nó vào nhau, xào xạc hoà cùng tiếng ngân dài thê lương của một bản nhạc não nề bi thảm được sử dụng trong tang lễ.
Những vị khách viếng lễ tang mặc đồ đen, ngồi rải rác trên các băng ghế xếp trong đại sảnh rộng lớn, cỗ quan tài đặt trên bệ đá thạch cao dưới chân tượng thần lớn. Đã đến những bước cuối cùng trong cử hành lễ tang, chỉ còn di quan và hạ huyệt nữa là coi như hoàn thành, chỉ cần làm thêm một vài thủ tục lưu lại tên tuổi, xây dựng mộ phần nữa là hoàn tất.
Và cuối cùng thì di nguyện được chôn cất cạnh người nhà của Watanabe Daiki đã được hoàn thành.
Đứng trước mộ phần của người đã khuất đang được hoàn thiện nốt những phần cuối cùng, Karasu lục tìm trong túi một hộp thuốc lá, cũng may, còn sót lại hai điếu thuốc.
Anh dựa vào gốc cây liễu cạnh phần mộ, châm thuốc lên, hít một hơi đầy buồng phổi hương nicotine cay nồng khét ngọt, nói nhỏ:
"Anh Watanabe đó là người tốt. Anh ấy từng làm nhân viên cứu hộ trước khi các phân cảnh diễn ra nên sau này, năng lực của anh Watanabe rất quan trọng. Anh đã cứu mạng rất nhiều người trong số chúng tôi, cũng từng giúp tôi thoát nạn sát thân."
Giống như đang hồi tưởng về một miền ký ức xa xôi nào đó, sự hoài niệm về người đồng đội quá cố trong phút chốc dâng trào như thủy triều thác lũ. Karasu ngửa mặt lên muốn nhìn ngắm bầu trời, nhưng tán cây liễu rậm rạp phủ loà xoà đã che đi hầu hết những khoảng ánh sáng trắng bên trên. Và, hôm nay cũng không phải một ngày đẹp trời để ngắm nhìn mây và gió.
Anh ta nhớ rõ rằng Watanabe trong kí ức là một người đàn ông thiện lành với nụ cười hiền hoà, anh ấy am hiểu về công tác cứu hộ, sơ cứu vết thương rồi sau này chuyển thành chuyên nghiệp hơn trong việc chữa trị các loại thương tích. Không dưới một lần, Watanabe đã ngăn chặn lưỡi hái tử thần giáng xuống đầu Karasu cũng như các đồng đội xung quanh. Mất đi một người bạn, một người anh em thân thiết như máu mủ ruột rà, thoáng chốc, Karasu cảm thấy hơi trống trải.
Isagi im lặng nghe hết những câu cảm thán của anh ta, khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc mà mộ phần hoàn thành. Nhân viên nhà tang lễ nhanh chóng dọn dẹp xung quanh khu mộ và rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Mùi khói thuốc nhanh chóng bay đến gần cậu, thu hút Isagi và khiến cậu rời mắt khỏi tấm bia mộ mới tinh quay sang nhìn Karasu.
"Anh còn không?"
"Thuốc lá?"
"Ừ."
Cậu gật đầu xác nhận rằng mình muốn hút thuốc và nếu anh còn thì hãy cho Isagi xin một điếu. Karasu hơi ngạc nhiên nhìn cậu, anh không nghĩ một thiếu niên trẻ tuổi như thế lại có muốn hút thuốc lá.
"Không được, cậu còn nhỏ quá."
Karasu lắc đầu từ chối và trả lời khi ngậm điếu thuốc trên môi. Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi mắt xanh lạnh lẽo bỗng chốc trở nên nóng cháy khi Isagi soi xét mọi ngóc ngách trên người anh nhằm tìm kiếm sự tồn tại của một điếu thuốc khác. Và sau đo ánh mắt dừng lại ở điếu thuốc cháy dở trên môi Karasu, nhìn chăm chú, gần như khao khát.
"Tôi lớn rồi."
Isagi nói.
Nếu phải cộng toàn bộ số tuổi trong 600 lần hồi quy trước của Isagi vào thì sợ rằng tổ tiên mười tám đời dòng họ nhà Karasu có cao lão đến đâu thì tổng số tuổi cũng không lớn bằng cậu.
Chỉ là vì Isagi không thể lớn lên nữa vì lời nguyền bất tử nên người ta mới mãi mãi nghĩ cậu còn trẻ thôi.
Tuy nhiên, Karasu vẫn kiên quyết từ chối không cho cậu điếu thuốc nào và đang cố gắng hút xong điếu của mình. Anh, lần đầu tiên từ khi các vòng khảo nghiệm bắt đầu cảm thấy lúng túng khi bị ai đó nhìn chằm chằm dù xưa nay anh nổi tiếng là kẻ tự tin kiêu ngạo. Trong phút chốc Karasu nghĩ rằng nếu ánh mắt kia có thể đốt cháy một vật gì thì có lẽ rằng anh đã bị Isagi thiêu thành tro rồi.
Đoạn, Isagi bước về phía Karasu. Cậu bước đều chân, thong thả nhưng có vẻ rất nhanh, ánh mắt chưa phút nào rời khỏi điếu thuốc.
Cậu muốn làm gì?
Dù ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng anh cũng đã bắt đầu hoang mang.
Bởi, Isagi không giống những người thường mà anh có thể quan sát và nắm bắt điểm yếu của cậu. Quanh thân cậu dường như tồn tại một rào chắn vô hình nào đó ngăn cản người ta nhìn vào nội tâm của Isagi, mổ xẻ cậu. Và nó cũng ngăn anh đoán được ý định của cậu luôn.
Đó là một điều mà Karasu chưa bao giờ ngờ đến sẽ xảy ra trong đời mình ngay cả khi anh đã không dưới một lần nhìn thấy điều ấy qua TV.
Thiếu niên đó tiến lại gần anh, gương mặt lạnh lẽo điềm tĩnh đến lạ lùng, duy có đôi mắt ấy lại tựa như mồi lửa U Minh thiêu rụi thể xác và linh hồn anh.
Nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, gần như chỉ lướt qua trong khoảnh khắc.
Khi Karasu nhận ra cậu đã bước qua mình, anh mới giật mình nhận ra điếu thuốc hút dở của mình biến đi đâu mất.
Isagi đã cướp nó khỏi anh, thản nhiên đưa nó vào giữa hai cánh môi phiếm hồng và bắt đầu hút, dẫu điếu thuốc không còn lại bao nhiêu.
Lưu loát và nhẹ nhàng đến mức anh cảm tưởng rằng cậu đã làm điều đó hàng trăm lần.
[Chòm sao Thiên Cẩu Thiết Vũ đã ngất đi trong sự sung sướng tột cùng.]
[Chòm sao Dục Vọng Mỹ Vương không hài lòng với việc Incarnatio Isagi Yoichi đang hút thuốc. Nhưng Ngài nói rằng nếu cậu muốn, Ngài sẵn sàng tài trợ cho cậu nhiều thuốc lá hơn.]
[Chòm sao Người Gác Cổng Thiên Đàng ngơ ngác nhìn vào Incarnatio Isagi Yoichi.]
[Chòm sao Lưu Tinh Hắc Hoả Long nói rằng lúc nào đó hãy để Ngài giúp cậu châm lửa thuốc lá.]
[Chòm sao Tổng Lãnh Thiên Sứ Đầu Tiên cho rằng cậu không nên hút thuốc.]
[Chòm sao Nữ Chiến Thần Nhật Xứ đang phấn khích đến mức không thể kiểm soát được.]
[Chòm sao Mĩ Nhân Bọt Biển nói rằng mĩ cảm tạo ra khi Incarnatio Isagi Yoichi hút thuốc là vô cùng to lớn. Ngài đang bắt đầu cảm thấy lo lắng cho một vài người có thể không chịu đựng được mĩ cảm này.]
[Chòm sao Nữ Phù Thủy Đảo Aeaea nói rằng cô ấy kssisishsiwnwhwkw.]
[Tạm dịch: Nữ Phù Thủy Đảo Aeaea nói rằng cô ấy vẫn còn chịu được ở một mức độ nào đó.]
"Thuốc lá..."
Karasu dường như không biết phải nói gì, rồi bất ngờ một ý tưởng loé lên trong đầu anh.
"Nó không hợp với một khuôn miệng đẹp như của cậu."
Isagi trả lời:
"Tôi cảm thấy chỉ cần đó là miệng của mình, thứ nào được ngậm vào trông cũng sẽ hợp."
!!!
Cậu ngoảnh đầu nhìn về một phía khác và tránh khỏi gương mặt cảm xúc lẫn lộn của Karasu. Rõ ràng là anh ta đang rất khó xử bởi câu nói của cậu. Nó mang ý nghĩa gì? Tại sao lại khiến anh bối rối? Isagi chắc chắn rằng mình biết câu trả lời nhưng sẽ không bao giờ nói ra.
Cậu chuyển chủ đề sang một hướng khác:
"Bình thường tôi sẽ không hút thuốc. Chỉ là khi lắng nghe câu chuyện của những người đã đồng hành của người nằm sâu dưới lòng đất kia kể lại, tôi bỗng nhiên không kiềm chế được."
"Một điếu, à không, chỉ một nửa điếu thôi sẽ không khiến tôi xảy ra vấn đề gì đâu. Tôi cũng không nghiện thuốc lá."
Karasu im lặng lắng nghe.
Chính anh cũng là người mang nhiều tâm trạng sau cái chết của Watanabe và dùng một điếu thuốc để giải quyết mớ cảm xúc hỗn loạn của mình. Anh có thể, vậy thì cậu cũng có thể.
Bất giác, Karasu siết chặt bao thuốc còn nằm trong túi quần, do dự không biết có nên đưa nó cho Isagi không.
Cuối cùng anh quyết định lôi bao thuốc ra và nói:
"Còn một điếu duy nhất, cho cậu."
"À, cảm ơn."
Isagi cũng không ngần ngại gì nhận lấy nó.
Điếu thuốc dở của Karasu đã không còn lại gì, điếu thuốc mới này cậu cũng đưa lên môi ngậm như trước đó nhưng lại không châm lửa.
"Hãy quay trở về sớm một chút, buổi đêm trong nghĩa địa rất lạnh."
Nói rồi, vạt áo choàng trắng tuyết trước mắt anh nhoè dần và biến mất. Không có chút khói thuốc nào bay lên.
_______________
Chuyên mục: Tiết lộ danh tính các Chòm sao.
Thiên Cẩu Thiết Vũ:
Karasu Tengu.
Một loài yêu quái trong truyền thuyết Nhật Bản, cùng họ với Ootengu - Đại Thiên Cẩu nhưng vì có đôi cánh đen như cánh quạ nên có tên gọi khác đi.
Thông tin về loài yêu quái này tương đối ít nên các bạn chịu khó tự tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top