Chương 1

Âm thanh của quả bóng đập xuống sàn vang lên trong nhà thể chất trường Karasuno. Hinata bật nhảy thật cao, đôi mắt sáng rực khoá chặt trái bóng. Kageyama nhìn theo chuyển động của Hinata mà chuyền bóng nhanh như chớp từ phía cánh trái. Cậu đón lấy nó giữa không trung, tay vung lên thật mạnh để tạo một cú ghi điểm, mắt láo liếc nhìn những khoảng trống lợi thế bên kia sân. Trong khoảnh khắc ấy, Hinata cảm thấy mình có thể bay đến tận bầu trời.

Bam! Tiếng bóng va chạm với mặt sàn vang lên. Đội Hinata đã dứt điểm, kết thúc trận đấu tập hôm nay ở đây. Nhưng khi vừa hoàn thành cú tấn công, Hinata đã tiếp đất sai tư thế khiến mình bị trẹo chân và ngã lăn ra sàn, đau đớn kêu lên. Một cơn đau nhức từ đầu gối trái lan thẳng đến cả sống lưng. Cậu ngất lịm đi trong sự lo lắng của mọi người. Khi lờ mờ tỉnh dậy, Hinata thấy ánh đèn trắng chói mắt chiếu thẳng vào và trần nhà cao vút, cùng với đó là mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Cậu muốn cử động nhưng một cảm giác nặng nề đè lên cơ thể khiến cậu không nhấc nổi tay lên. Tai vẫn còn ù ù nhưng tiếng gọi khẽ bên cạnh đã kéo ý thức cậu quay lại.

"Hinata tỉnh rồi!"

Giọng nói này quen quen mà cũng không quen. Hinata chớp mắt, hàng mi rũ xuống rồi mở ra lần nữa. Bên cạnh cậu là những gương mặt quen thuộc, nét mặt lo lắng như sắp phát khóc. Chỉ có điều là sao ngay cả những người ở trường khác cũng có mặt ở đây vậy chứ?

"Gì vậy? Đây là đâu?"

"Bệnh viện." 

Sakusa tiến lại gần, nhìn Hinata như muốn xác định lại xem có thực sự là cậu đã tỉnh hay không. Hinata nhăn mặt, bàn tay đưa lên thái dương xoa xoa. Cơn đau nhói dữ dội như búa bổ khiến cậu rùng mình. Ký ức chỉ còn dừng lại ở Karasuno và trận đấu tập, đột nhiên mọi thứ đều bị cắt đứt hết, thay vào đó là một lỗ hổng đáng sợ. Mọi người ở đây sao lại trông lớn thế?

"Ai vậy?" 

Cậu lí nhí mở miệng, vừa ngơ ngác vừa hoang mang, mắt đảo quanh những gương mặt đã trưởng thành khác hẳn với trong tiềm thức cậu vẫn luôn ghi nhớ. Atsumu lúc này chen lên, đẩy những người khác sang một bên. Anh cúi xuống, bàn tay ấm áp siết chặt lấy tay của Hinata. Mắt anh đỏ hoe, mếu máo như sắp khóc.

"Đừng đùa nữa Shouyou. Bộ não cậu bị va đập mạnh à? Cậu vừa chấn thương trong buổi giao hữu sáng nay. Bọn này đang lo lắng chết đi được."

"Hả? Giao hữu cái gì? Không phải mình đang luyện tập ở trường sao?"

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng, ai nấy đều nhìn Hinata với vẻ khó hiểu. Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đều khiến không khí bớt phần ngượng nghịu. Hoshiumi rốt cuộc không chịu nổi nên tiến lại gần, cúi người nói rõ ràng cho cậu hiểu.

"Nhóc, năm nay là 2025. Cậu là tuyển thủ đội tuyển quốc gia Nhật Bản. Không nhớ gì thật à?"

Hinata nghe mà suy nghĩ không thông. Cái gì mà 2025? Rồi tuyển thủ quốc gia? Cậu không nhớ gì cả. Cậu chỉ nhớ mình mới mười sáu tuổi, đang cố gắng từng ngày để được bước chân vào thế giới đó. Cậu không hề nhớ đến việc mình bị chấn thương thế này, rồi còn làm tuyển thủ. Bất chợt một ý nghĩ lạnh sống lưng thoáng qua khiến toàn thân Hinata cứng đờ. Không lẽ cậu đã xuyên đến tương lai rồi sao?

Cơn đau từ đầu gối truyền lên như một cú tát khiến Hinata thực sự tin rằng đây không phải giấc mơ, đây chính xác là hiện thực. Và trong hiện thực ấy, cậu của năm mười sáu tuổi đang mắc kẹt trong cơ thể tương lai của chính mình vào thời điểm vô cùng quan trọng. Và ánh mắt của những người xung quanh đều nhìn cậu bằng một cách rất lạ. Hinata nằm im trên giường bệnh, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà trắng toát. Nhịp tim cậu đã dần ổn định lại sau cơn bối rối nhưng trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn. 

"Hinata, có nhớ được gì không?" 

Bokuto lo lắng hỏi han cậu. Giọng anh hôm nay lạ lắm, không còn sự ồn ào như hình ảnh Bokuto trong trí nhớ hồi cao trung của cậu mà lại nhẹ nhàng đến lạ.

"Ờ, ừm... Chỉ là hơi mơ hồ thôi. Chấn thương ở đâu vậy?"

"Đầu gối trái. Cú tiếp đất sai tư thế khi đang tập luyện phản xạ chuyền hai."

"Boke, cậu vẫn nhớ tên tụi này chứ?" 

"Có, có chứ!" 

Hinata bật dậy một chút, cố gắng tỏ ra bình thường nhưng cơn đau nhói từ đầu gối lập tức kéo tới khiến gương mặt cậu nhăn lại. Dù vậy Hinata vẫn vội vàng trả lời để không ai nghi ngờ.

"Kageyama, Bokuto-san, Ushijima-san, Hoshiumi-san, Atsumu-san và-"

"San? Bình thường cậu toàn gọi tụi này bằng tên không mà, còn nói chuyện kiểu san là sao?"

Atsumu bật cười trước cách nói chuyện của cậu khiến Hinata sợ chết khiếp. Cậu quên mất mình đang là Hinata tương lai chứ không phải một cậu nhóc lớp mười. Cách nói chuyện, cách xưng hô, thậm chí cả biểu cảm đều là Hinata mười sáu tuổi, không khéo bị nghi ngờ mất.

"Chắc do đầu óc tôi còn choáng. Chấn thương mà." 

"Chấn thương đâu làm mất ký ức phong cách nói chuyện." 

Suna lên tiếng, anh ta nhìn cậu vô cùng đáng sợ. Hinata không quen bị nhìn như vậy, ánh mắt ấy khiến da gà cậu nổi hết lên.

"Tôi chỉ, chỉ muốn nghỉ một chút. Cho tôi ngủ được không?"

Cả phòng lặng đi, một lúc sau, Hoshiumi mới là người phá vỡ sự căng thẳng. Anh đứng dậy rồi gật đầu.

 "Được, nghỉ đi. Mai tụi này quay lại."

Lần lượt từng người đứng lên rồi rời khỏi phòng. Trước khi đi, một số còn cố nán lại nhìn cậu lần cuối, đợi đến khi bị kéo đi mới chịu thôi. Tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau vang lên rồi dần xa. Cánh cửa cuối cùng cũng khép lại, Hinata ngả người xuống giường, tim đập loạn, đầu óc quay cuồng điên đảo. Cậu đưa tay che mặt lại, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

"Phải làm sao đây???"

. . . . . 

Tối hôm đó, Hinata ngồi trong bóng tối lần mò mở điện thoại đặt trên bàn cạnh giường. Màn hình sáng lên ngày 09/08/2025. Vậy đúng là tương lai thật rồi. Hộp thư đầy ắp tin nhắn chưa đọc, cậu tò mò bấm mở đoạn chat với Atsumu xem xem bản thân trong tương lai có mối quan hệ như thế nào với anh.

Atsumu: [Mai 8h sáng bọn này đến. Cấm lết thân đến phòng tập khi chưa được cho phép, đừng có liều như hôm qua nữa.]

Atsumu: [Anh biết cậu muốn chứng minh cậu vẫn ổn, nhưng ai cũng thấy cậu đang cố chịu đựng đấy. Anh cũng lo.]

Đọc đến đó, khóe môi Hinata bất giác cong lên thành một nụ cười nhỏ. Thì ra trong tương lai cậu đã thực sự vào được đội tuyển quốc gia. Không chỉ vậy, cậu còn có những đồng đội quan tâm mình đến mức để lại lời nhắc nhở như thế này. Trong lòng Hinata dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả, vừa ấm áp vừa bỡ ngỡ. Nhưng ngay sau đó nụ cười ấy lại tắt lịm.

"Làm sao để không bị lộ bây giờ? Kí ức, kiến thức chẳng có, kĩ năng thì bằng không. Nếu bị phát hiện thì chắc chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

"Huhuhuhuhuhuhuhu!"

. . . . . 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top