Chap 46
__________
...
"Uhm... Jungkook ah!" Yoongi vẫn bị anh hôn đến ngạt thở. Nhưng việc đó không quan trọng bằng việc Jungkook bắt đầu đưa một tay luồn vào cái áo thun đã lấm tấm mồ hôi của Yoongi, trêu chọc ở chỗ nào đó trước ngực.
"Buông ra... Ahhh! Đừng mà... Uhm..." Một bên ngực của cậu bị Jungkook day cắn đến ửng đỏ; một bên lại bị Seokjin nắn nắn, gảy gảy rồi lại xoa xoa. Chẳng bao lâu sau, hai nhũ hoa của Yoongi dựng đứng lên trong miệng và tay của hai người.
"Em có biết bộ dáng của mình lúc này như thế nào không hả, Min Yoongi?"
--
"Buông..." Yoongi hai mắt mơ màng, trong đầu vẫn còn chút lí trí sót lại, ra sức kháng cự hành động của hai người trước sau.
Nếu có tới cái nước này, thì Yoongi ông đây cũng phải là top, phải nằm trên chứ!
Tại sao khi không bản thân xuyên sách liền làm thụ?
"Ngoan nào Yoongi. Bọn anh sẽ không làm gì đâu mà." Seokjin tay vẫn không ngưng lại việc nghịch mông cậu. Nhẹ nhàng buông ra lời dỗ dành đối với con mèo kia.
"Đúng đó! Giờ chưa phải lúc để làm chuyện này nọ đấy với em, Yoongi."
Jungkook vừa nói vừa di chuyển xuống cần cổ của cậu. Dùng lưỡi rê một đường từ mang tai xuống cổ, rồi lại từ cổ xuống xương quai xanh đẹp đẽ mà mút nhẹ. Tạo nên một đốm đỏ hồng đáng yêu.
"Uhm... Đừng mà ah~" Vì Seokjin ở phía sau bất ngờ mò tay lên đặt trước đũng quần cậu cọ cọ, khiến âm cuối của câu nói bị kéo dài ra, cao vút.
"Nó nhô lên rồi này... Đáng yêu thật." Anh ghé vào bên tai Yoongi, phả từng hơi thở ấm nóng lên vành tai mẫn cảm. Còn nở nụ cười rất không liêm sỉ hướng cậu mà khen.
Việc này thành công làm cho mèo nhỏ đỏ mặt, ngại ngùng chôn người vào con thỏ to con trước mắt, quay sang mắng một câu: Biến thái.
Jungkook và Seokjin tất nhiên không hài lòng cho lắm đối với câu nói vừa nãy của Yoongi. Không ra hiệu mà kích thích những nơi nào đó trên cơ thể cậu.
Yoongi chính thức GAME OVER.
"Bọn anh còn có thể biến thái hơn những gì em nói đấy, bảo bối." Một lần nữa, Kim Seokjin lại nở nụ cười vô sỉ. Không chỉ anh mà còn có cả Jungkook.
***
Cả ba xuống lầu cũng là chuyện của mười ba phút sau.
(Đừng hỏi vì sao tác giả lại lấy số mười ba. Đơn giản là thấy nó đẹp quá trời U^v^U )
Trong khoảng thời gian ấy, Yoongi tất nhiên lãnh đủ.
--
"Mấy đứa làm gì trên đó mà lâu quá vậy? Ba con về luôn rồi này." Mẹ Min giả giọng trách cứ, nhưng cả cậu, Jungkook, Seokjin và ba Min lại không cảm thấy bà giận. Chỉ giống như đang... Nhịn cười?
"Con xin lỗi. Phải giúp em ấy tìm đồ nên có hơi lâu." Seokjin đứng phía sau nhìn thấy cậu bắt đầu đỏ mặt khó xử, liền kiếm bừa một cái cớ giải thích thay Yoongi.
"Đúng đó mẹ. Con đi lên, thấy hai người đang kiếm gì đó. Sau khi hỏi thì biết em ấy cần tìm đồ, rồi con ở lại giúp Yoongi luôn ạ." Jeon Jungkook nhanh miệng bồi thêm một câu. Rất nhanh liền nhận lại được ánh mắt sáng long lanh của mèo nhỏ hướng tới mình ra vẻ biết ơn.
Cơ mà... mẹ?
Mẹ nào?
Ai là mẹ cậu?
Jungkook cậu có nhầm không?
Bà Min nghe Jungkook xưng hô mẹ-con với mình, cùng không có gì là bài xích. Thậm chí còn trông rất vui là đằng khác. Lúc nói chuyện với hai người cũng đổi thành mẹ con từ lúc nào không hay.
"Thôi thôi. Mọi người mau ăn cơm." Ông Min nhìn trong nhà còn có thêm hai người, trong lòng không khỏi thắc mắc. Vừa nghĩ ngợi vừa hối thúc cả nhà ăn cơm.
Thằng bé tha thứ cho Jungkook và Seokjin rồi à...
***
Khoảng thời gian ăn tối cũng chìm trong không khí thoải mái, vui vẻ mà không có sự ngượng ngập của 'hai vị khách' nào đó. Phụ huynh của Yoongi cứ hỏi Seokjin câu này, rồi lại hỏi Jungkook câu nọ. Hết chuyện công ty rồi đến chuyện nhà cửa.
Yoongi(bị ép) ngồi giữa hai con sóc và con thỏ kia, còn ông bà Min thì ngồi đối diện họ trên bàn ăn, trò chuyện quên luôn giờ giấc.
Đến khi ông Min nhìn lên cái đồng hồ cổ(giá vài triệu đô) đặt ở phòng khách, đã là mười giờ thiếu.
"Ái chà! Trễ thế này rồi."
"Jeon thiếu và Kim thiếu mau ra về. Quá trễ rồi." Yoongi mặt không đổi sắc lên tiếng đuổi khách. Cậu bắt đầu sợ hai cái người kia rồi.
Cứ tưởng ba mẹ Min cũng sẽ nghĩ cho hai nam chính đường xá xa xôi đêm khuya thanh vắng mà nhắc nhở họ mau về. Ai ngờ mẹ Min lại nói như này-
"Hay là hai đứa ở lại đêm nay luôn đi. Chứ tụi con về giờ này, mẹ không an tâm."
"Lên phòng Yoongi mà ngủ."
Câu nói của bà làm Min Yoongi hết hồn...
Cái gì mà không an tâm?
Hai cái người này á, ban nãy còn muốn đè con trai của mẹ đó! Thân thể như trâu như bò kia mà, ai dám làm gì họ.
Lực sát thương ở câu cuối cũng cao chót vót. Yoongi mém ho ra máu.
Cái gì mà ngủ chung?
Không!
Nghĩ thì nghĩ như vậy hoi, chứ Yoongi làm gì dám nói ra. Nếu không, chuyện như nãy ở trên phòng cậu lại tiếp diễn như chơi. (-。-;
=========
END Chap
Cảm ơn mọi người đã xem chap mới nhất của TLNPDTS.
Xin lỗi readers vì hôm qua không ra chap.
Chẳng hiểu sao vừa đặt mông lên giường Sa buồn ngủ quá trời. Thế là Sa ngủ một mạch tới năm giờ sáng:'(
Tối nay Sa sẽ đăng thêm một chap nữa. Mong mọi người đón xem.
Lần nữa xin lỗi các reader. (_ _)
Chap này tặng các bạn:
ainhi0924
ThuTrn957
HeoBakaCute
Mamon-07
AnhPhmLan1
zynhi123
Myg_ismylove
NguynPhm393
Jeonjungyoontaehan
Minny_Oki
jijililiju
JK-YG_9793
Nhoclun29
NhTrng148
HienUong6
Hoshi_Funo
Lpnghi
Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho truyện.
Love;)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top