Chương 1
- "Yoongi! Cậu xuống đây cho tôi!"
- "Vâng! Tôi xuống liền!"
Xin giới thiệu, tôi là Min Yoongi, mười bảy tuổi, một người giúp việc tầm thường. Tôi bị cha bán cho một tập đoàn lớn do sáu người con trai đứng đầu. Mẹ tôi mất vì ung thư, cha tôi vì quá buồn mà tìm đến cờ bạc giải sầu, sau đó nợ nần quá nhiều, ông quyết định bán tôi đi, hòng gán nợ cho ông. Tôi đã làm việc ở đây được ba năm, tức khi tôi mười sáu tuổi. Cho dù tôi có được đánh giá là "mỹ nam" đi nữa, thì họ vẫn không bao giờ chấp nhận tôi. Đúng, tôi yêu sáu người con trai đó, Kim SeokJin, Kim NamJoon, Jung Hoseok, Park Jimin, Kim Taehyung, Jeon Jungkook. Nhưng họ không hề yêu tôi, thế mà tôi vẫn mù quáng trao con tim mình cho họ cấu xé. Tôi đơn phương họ, họ chẳng hề đáp lại.
Chát
Cậu té xuống nền nhà, đôi má ửng hồng in rõ năm ngón tay, nó dần đỏ lên.
Trong khi vẫn chưa định thần lại sự việc trước mắt, một bàn tay to lớn nắm lấy mái đầu bết.
- "Nhìn xem... NHÌN XEM! Cái này là cái gì ?". Anh đưa tấm ảnh ra trước mắt.
Trong bức ảnh là hình hai người con trai đang ôm ấp nhau, một người có khuôn mặt rất giống cậu. Nhưng đó không phải cậu, cậu chẳng bao giờ làm thế cả.
Chát
Lại một cú tát đau điếng giáng xuống bên má đỏ chót. Cậu nằm xuống sàn nhà lạnh ngắt, ấp úng vài tiếng.
- "Tôi... tôi không biết gì hết!". Giọt lệ trong suốt chảy dài, khóe môi rỉ máu đỏ tươi, quần áo xộc xệch bẩn thỉu. Trông cậu như một thiên sứ gãy cánh đã chẳng còn được chào đón ở nước thiên đàng.
- "Còn chối? Đây không là cậu chứ là ai?". Taehyung quát lớn.
- "Tôi... Tôi thực sự kh... không biết mà!". Những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt ,cậu nức nở van xin trong vô vọng.
Jungkook đưa tay ra muốn tát cậu lần nữa thì Hoseok kịp thời ngăn, trừng mắt mà khiến cậu em vội vàng thu hồi tay lại.
- "Thôi, cậu về phòng đi. Đừng để chúng tôi động tay động chân". Hoseok điềm tĩnh nói, đôi mắt hiện rõ sự buồn bã.
Yoongi nghe vậy liền đứng dậy, chạy một thật nhanh lên phòng.
Hoseok là người duy nhất còn chút thiện cảm với cậu trong căn nhà này. Nhưng có lẽ vì sự việc vừa rồi, anh đã ghét bỏ cậu.
• × •
Văn phong thời đó với văn phong thời nay có lên được chút nào không ấy nhỉ ? Chụi oi, toii giờ phải cày hai bộ tự nhiên thấy lười lười, mấy cậu cứ đọc chùa hoài thế sao toii có động lực viết tiếp đâyyyy ?
Mà fic chỉ chỉnh sửa những lỗi thường gặp khi toii mới tập tành viết nên cũng chẳng có gì khác mấy đâu, hồi đó toii toàn bị lỗi lặp từ.
- T á o -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top