5. Xuất cảnh
Một tuần sống chung với Kang Daniel, Min Yoongi phát hiện ra anh ta thật sự rất dính người.
Một ngày 24 tiếng đồng hồ, anh ta đeo bám cậu hết 23 tiếng. Chỉ trừ lúc đi vệ sinh hoặc đi tắm, còn lại tất cả bao nhiêu thời gian anh ta đều lẽo đẽo theo sau lưng cậu.
Nhiều lúc anh ta còn muốn lao vào tắm chung với cậu. Nhưng hậu quả là nhận một tràng rap diss vào mặt và bị đá ra khỏi phòng tắm.
"Không phải anh là chủ tịch sao? Không có việc gì làm à? Hà cớ gì phải đi theo tôi mãi thế?"
Yoongi xoa xoa mi tâm, cáu gắt nói với cái đuôi của mình.
"Trụ sở công ty của tôi ở Anh, tôi về Hàn nghỉ mát nên rảnh rỗi lắm, em không cần lo đâu."
Daniel mặt dày tươi cười, vẫn tiếp tục làm cái đuôi lủi thủi theo sau Min Yoongi.
Yoongi bực bội dậm mạnh chân, bỏ đi vào phòng đóng cửa rõ mạnh, tiện tay chốt khóa cửa lại. Một lát sau, lại thấy cái đầu của Kang Daniel thò vào.
Yoongi:...
Cậu quên mất đây là phòng ngủ của anh ta, tất nhiên anh ta có chìa khóa dự phòng. Khóa cửa làm chi cho uổng phí 30 giây cuộc đời vậy nè? (ToT)
Daniel nhìn biểu cảm khóc thành dòng sông của Yoongi, nhịn cười đến đỏ cả mặt. Sống chung với con mèo này rất thú vị nha, cuộc sống của anh cũng không còn nhạt nhẽo như trước nữa. Hàng ngày được nhìn thấy vẻ mặt với vô vàn biểu cảm của cậu, anh đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
"Anh có chuyện muốn nói với em đây."
Kang Daniel nghiêm túc nói, Yoongi không biết từ khi nào anh ta lại chuyển qua xưng anh em ngọt xớt với cậu, nhưng nghĩ đến dù gì anh ta cũng lớn tuổi hơn, nên cậu không có ý kiến gì.
"Hết tuần này anh sẽ quay lại Anh, anh định sẽ đưa em sang đó cùng, em có muốn đi không?"
"Tất nhiên! Nếu anh đi thì tôi ở đây với ai, cho nên nhất định tôi phải đi theo anh rồi."
Yoongi nhàn nhạt trả lời, tay với lấy cái điện thoại trên đầu giường để nghịch.
"Vậy anh sẽ cho người chuẩn bị hành lý. Em có muốn mua sắm gì không? Anh đưa em đi."
"Không cần, qua Anh mua cũng được. Dù gì bây giờ tôi đi ra ngoài cũng bị người lùng sục khắp nơi."
"Anh không hiểu tại sao họ ghét em mà cứ muốn bắt em quay về vậy?"
Daniel hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yoongi.
"Chắc họ cảm thấy hành hạ tôi chưa đủ nên bắt về để trừng phạt tiếp."
Yoongi bình tĩnh đáp, mắt vẫn tập trung nhìn vào điện thoại. Có trời mới biết tim cậu đau thế nào khi nghĩ đến họ, nhưng vì mối thù giết ba mẹ, cậu đành cắn răng cố gắng quên đi hết mọi thứ.
Daniel lặng im nhìn cậu, anh biết cậu rất đau khổ nhưng vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ. Cậu kiên cường chống chọi với mọi thứ một mình, mà lại quên mất rằng vẫn có anh ở bên cạnh cậu. Cậu không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, đó chỉ là vỏ bọc để cậu che đi bản thân yếu đuối sâu bên trong.
Càng nhìn cậu, Daniel càng cảm thấy đau lòng. Anh từ từ tiến lại gần cậu, vòng tay ôm trọn cậu vào người. Yoongi giật mình nhìn lên, chỉ nghe được một tiếng thì thầm nho nhỏ.
"Đừng buồn, có anh ở đây rồi."
●●●
Jimin im lặng ngồi trước quầy rượu trong quán bar Dope, nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh của Min Yoongi.
Từ ngày cậu bỏ trốn, hắn nhớ cậu đến phát điên. Từng kí ức về cậu cứ hiện hữu trong đầu hắn, không thể nào xóa nhòa được.
Hắn nhớ cách cậu cười, cách cậu khóc, cách cậu chăm sóc cho bọn hắn. Hắn nhớ từng bữa cơm cậu nấu, nhớ những đêm cậu thức khuya chờ bọn hắn về.
Jimin lắc mạnh đầu, cố gắng xua đuổi bóng hình của Yoongi ra khỏi tâm trí mình. Rõ ràng hắn rất ghét cậu, cậu là một con người độc ác, lẳng lơ, năm lần bảy lượt bày trò hại Hana bảo bối của hắn, vậy mà vì cớ gì hắn lại không thể quên được cậu thế này?
Dường như không chỉ có một mình Jimin rối rắm với tình cảnh hiện tại, cả năm con người kia cũng không ai khá hơn. Họ nhớ Min Yoongi đến quên ăn quên ngủ.
Chính bản thân họ cũng cảm thấy mình kì lạ. Trước kia thì rất ghét cậu ấy, đến lúc cậu ấy biến mất lại cho người dò tìm khắp nơi. Phải chăng vì họ muốn trừng phạt cậu nữa, hay chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy cậu trong tầm mắt của mình?
Đã một tuần kể từ khi Yoongi biến mất, công tác tìm kiếm không thu lại được kết quả gì. Cả sáu người dần cảm thấy lo lắng thay vì tức giận. Nhiều lúc họ cũng không hiểu rõ bản thân mình. Khi Yoongi còn yêu họ, họ chỉ mong cậu cút khỏi tầm mắt mình. Đến lúc cậu bỏ trốn, chỉ mong cậu được bình an trở về. Thật kì quặc đúng không?
●●●
"Chuyến bay từ Seoul đến London sẽ khởi hành trong ít phút nữa, yêu cầu hành khách..."
Sân bay Seoul về đêm vẫn rất đông người. Từng dòng người tấp nập đi rồi lại đến. Có người vui vẻ vì được trở lại quê hương, cũng có người buồn bã, bịn rịn chia tay gia đình để lên đường ra nước ngoài.
Min Yoongi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Chỉ ít phút nữa thôi, chiếc máy bay này sẽ mang cậu ra khỏi đây, rời xa chốn Seoul đông đúc, rời xa những kỉ niệm đau thương đã xảy ra tại nơi này.
Cậu muốn bắt đầu một cuộc sống mới, muốn bỏ mặc lại tất cả để làm lại từ đầu. Cậu muốn trở về như trước kia, trở về một Min Yoongi vô tư, hồn nhiên, không còn những thứ tình cảm sai trái và những hận thù tàn độc.
Cậu muốn quên đi hết tất cả, quên đi họ để trái tim cậu thôi nhói lên khi nhắc đến. Cậu tự nhắc nhở bản thân rằng họ là kẻ thù của cậu, chính họ là người đã hại cậu ra nông nổi này, cậu muốn báo thù tất cả bọn họ.
Nhưng...cậu không làm được...
Min Yoongi chưa bao giờ hết yêu họ, có chăng cũng chỉ vì quá yêu, quá đau khổ nên đã hóa thành thù hận. Trong thâm tâm cậu, thật ra vẫn muốn họ được bình an, hạnh phúc bên người con gái họ yêu, cậu hoàn toàn không muốn trả thù họ. Nhưng mỗi khi nghĩ đến đấng sinh thành bị giết dưới tay họ, Yoongi lại cảm thấy tội lỗi.
Cậu tự nhận mình là một tên ngốc, đã biết họ tàn ác với mình ra sao, thế nhưng vẫn một mực mong họ hạnh phúc. Đành chịu thôi, trong tình yêu thì không có lí trí, nhiều người dù thông minh đến mức nào nhưng trong chuyện tình cảm vẫn mờ mịt như thường.
Yoongi cười nhạt, đến nước này đành phải để thời gian xóa nhòa đi tất cả. Có lẽ thời gian là liều thuốc giúp quên lãng tốt nhất, có yêu nhiều đến mấy, chỉ cần không ở bên cạnh nhau một khoảng thời gian dài, tình yêu cũng có thể bị lung lay và sụp đổ.
"Tạm biệt Seoul! Một ngày nào đó mình sẽ quay lại. Lúc đó sẽ không còn một Min Yoongi nhu nhược, bi lụy vì tình, mà chỉ còn một con người hoàn toàn mới, mạnh mẽ và kiên cường. Ba mẹ chờ con, nhất định con sẽ sống tốt như mong ước của hai người!"
●●●
Tui tự nhận càng viết tui càng thấy dở các cô ạ.
Thể loại là ngược, mà nó sắp bị tui cho thành hài cmnr.
Huhu đẹp trai quá! Min Yoongi, em sẽ kiện anh!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top