31
Khi Yoongi chạy tới bệnh viện, ngoài ý muốn lại thấy được tới ba người đang nằm dưỡng thương trên giường bệnh.
Rõ ràng là chỉ có Jungkook bị tai nạn xe thôi, thế mà chẳng hiểu tại sao cả Taehyung lẫn Jimin đều nằm viện vậy?
Yoongi kì quái ngẫm nghĩ, ánh mắt lia đến ba người đang nằm an tĩnh một chỗ, tâm có chút nhói đau. Đây là những người mà cậu đã dành cả thanh xuân để yêu thương chăm sóc, bây giờ nhìn họ bị thương nằm một chỗ, quả thật Yoongi có chút chịu không nổi.
Phòng bệnh ngoài ba người kia ra thì chẳng còn một ai, có lẽ Seokjin đã về nhà nghỉ ngơi rồi. Hoseok và Namjoon vẫn bận bịu việc công ty, khó lòng mà đến đây thường xuyên. Yoongi thở dài một hơi, cầm bó hoa thủy tiên cùng túi trái cây đặt lên bàn, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
Đi chưa được vài bước, tay cậu đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo lại. Yoongi giật mình, quay lại nhìn cái người vừa nắm tay mình, ngạc nhiên khi thấy Jungkook vốn dĩ đang yên ổn nhắm mắt bỗng tỉnh dậy, thậm chí còn nắm chặt tay cậu.
"Yoongie..."
Jungkook nghẹn ngào, giọng nói có chút khàn khàn. Có lẽ do đã hôn mê, không được uống nước nên khi tỉnh dậy mới như thế. Yoongi vội vã rút tay ra để đi lấy nước, nhưng Jungkook sống chết vẫn không chịu buông, cậu đành nhân nhượng một chút, nhỏ giọng mà dỗ dành hắn.
"Buông tay ra một lát, tôi rót nước cho anh uống. Yên tâm, tôi sẽ không rời đi đâu."
"Thật không?"
Jungkook thoáng chần chừ, lực đạo trên tay cũng giảm xuống vài phần. Yoongi gật đầu như mổ thóc, lập tức rút tay ra, tiến về cái bàn lấy một chút nước.
Rót một ly nước ấm đưa cho Jungkook, Yoongi nhìn hắn uống xong liền cất ly đi, sau đó lại có ý định rời đi. Rất tiếc, lần này Jungkook không nắm tay cậu lại nữa, mà chuyển sang ôm cứng rồi vác cậu lên giường.
Yoongi cứng đờ cả cơ thể, cố gắng vẫy vùng thoát khỏi gọng kìm của Jungkook. Không hiểu sau tên này mặc dù bị thương nhưng sức lực lại vẫn khỏe hơn cả cậu, khiến cậu chẳng thể thoát ra được.
Tiếng động phát ra lúc hai người giằng co đã làm phiền đến Jimin và Taehyung. Bọn họ cựa mình, rục rịch tỉnh dậy. Yoongi hoảng hốt nhìn sang hai bên, một mình Jungkook đã chạy không được, thêm hai tên này nữa, cậu chắc chắn sẽ không còn đường thoát!
Quả đúng như Yoongi dự đoán, Jimin lao ngay sang bên giường Jungkook, cánh tay quấn băng trắng cũng không thể ngăn cản được việc hắn kéo Yoongi vào trong lòng. Taehyung do bị thương ở chân nên không tiện đi lại, chỉ ngồi một chỗ mà đưa ánh mắt nhớ thương da diết nhìn Yoongi.
"Anh nhớ em lắm! Cuối cùng cũng gặp được em rồi!"
Jimin nắm chặt tay Yoongi, xúc động lên tiếng. Vành mắt hắn đã hơi phiếm hồng, giọng điệu nghẹn ngào sắp khóc. Yoongi luống cuống nhìn hắn, từ trước tới nay cậu không bao giờ thấy một Park Jimin yếu đuối như vậy, nhất thời không biết xử lý ra sao.
Taehyung ở một bên cũng không tin vào mắt mình, phải đưa tay dụi mắt mấy lần. Hóa ra Yoongi vẫn còn yêu hắn, vẫn quan tâm hắn nên mới đến nơi đây. Taehyung hạnh phúc muốn bay lên chín tầng mây, bất chấp cái chân đau vẫn cố lê lết đến chỗ Yoongi đang ngồi.
Jungkook thì mừng khỏi phải nói, khi hắn vừa lấy lại được chút ý thức thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân ở bên cạnh. Mở mắt ra liền thấy một thân ảnh nhỏ bé, mảnh khảnh trông rất giống Yoongi, không nghĩ ngợi nhiều lập tức bắt lấy cánh tay người kia, một chút cũng không chịu thả ra. Hắn rất sợ đây chỉ là ảo giác, nếu hắn buông tay ra Yoongi sẽ lại lập tức biến mất trước mặt hắn.
"Em cuối cùng cũng quay về rồi..."
Cả ba người cùng đồng thanh nói, giọt nước mắt nơi khóe mi đã rơi tự khi nào. Yoongi bị kẹp ở giữa, có chút xúc động nhìn ba người, tuy nhiên, việc cậu đã quyết thì sẽ không thay đổi được, sau hôm nay cậu đành phải phụ lòng họ thêm một lần nữa vậy.
"Các anh buông tôi ra được rồi đó!"
Yoongi lạnh lùng lên tiếng, cố gắng thoát khỏi gọng kìm của ba con sói kia. Lúc đầu còn cảm động, nhưng khi Yoongi cảm nhận được một bàn tay vói vào trong áo của mình thì cảm xúc đều bay hết sạch.
Taehyung gãi đầu cười ngượng, vội buông tay ra khỏi người của Yoongi. Nụ cười hình hộp đáng yêu đó khiến Yoongi không thể trách mắng hắn ta, cậu chỉ đành im lặng mà tiến ra ghế ngồi.
Jungkook và Jimin cùng nhau lườm Taehyung đến cháy mặt. Mãi mới có được cái không gian yên bình này thì lại bị tên người ngoài hành tinh này phá hết, nhất định rằng phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn một trận mới được!
Cạch!
Cửa phòng đột ngột mở ra, Yoongi đang châm trà liền dừng động tác lại, ngước mặt lên nhìn con người vừa đến, hiện tại đang đứng trước cửa phòng bệnh. Yoongi trố mắt ra nhìn người đang đứng trước cửa phòng bệnh, người kia cũng đồng dạng nhìn chằm chằm vào cậu.
Sao Kang Daniel lại đến đây?
"Yoongie?"
Sau một hồi trầm mặc, Daniel là người lên tiếng trước, anh chầm chậm bước lại gần Yoongi, tay run run đưa lên mặt cậu.
Yoongi khó hiểu nhìn hành động của Daniel, nhưng cũng không tránh né. Cậu ngồi im tại chỗ, để mặc anh ta vuốt ve đôi bàn tay lạnh lẽo lên khuôn mặt tinh xảo.
Chỉ hôm nay thôi, cậu cho phép bản thân cảm nhận được tình yêu của họ lần cuối cùng.
"Là em thật sao Yoongie?"
Daniel rưng rưng nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, anh cẩn thận vuốt dọc bàn tay khắp mặt Yoongi, vẫn cứ ngỡ người trước mặt là một giấc mơ. Yoongi tươi cười nắm lấy bàn tay của Daniel, nhẹ nhàng nói một câu với anh:
"Phải, là em đây! Em đến thăm các anh đây!"
●●●
Seokjin đang làm việc cật lực ở công ty, liền nhận được cuộc gọi của Jimin, hắn vội vã buông bỏ văn kiện trên tay, túm lấy Namjoon và Hoseok rồi phóng như bay tới bệnh viện.
Jungkook và Taehyung tỉnh rồi, hơn nữa Yoongi cũng đang ở đó!
Theo như lời kể của Jimin, Yoongi đã hoàn toàn tha thứ cho bảy người bọn họ, thậm chí còn muốn quay lại làm bạn bè bình thường. Mặc dù mối quan hệ này vẫn chưa đủ để thỏa mãn Seokjin, nhưng vẫn còn hơn việc Yoongi căm thù hắn.
Namjoon và Hoseok khỏi phải nói cũng biết hai người đó vui mừng đến mức độ nào, miệng cười muốn đến tận mang tai, thậm chí còn huýt sáo vui vẻ suốt dọc đường đi. Seokjin chỉ biết lắc đầu cười thầm, quả thật bản tính của đám người nhà này vẫn như con nít!
●●●
"Tại sao cả Taehyung lẫn Jimin đều nằm viện? Tôi nghe nói chỉ có Jungkook bị tai nạn xe thôi mà?"
Yoongi cất tiếng hỏi khi phòng bệnh đã có mặt đầy đủ mọi người, cậu vẫn luôn thắc mắc điều này từ khi mới bước chân vào đây, đến bây giờ mới có dịp hỏi thăm.
Cả Kang Daniel và lục thiếu đều đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang Yoongi. Chẳng lẽ đây không phải là do cậu gây ra sao?
"Có chuyện gì mà nhìn tôi dữ vậy?"
"Yoongie, em không phải là người đứng sau việc này à?"
Namjoon e dè lên tiếng, ánh mắt thâm sâu khó lường đảo vài vòng. Nếu không phải do Yoongi làm, thì là ai?
"Tôi không gây ra việc này!" Yoongi phủ nhận, "Tôi nhận lỗi vì gây ra rắc rối với công ty các anh, nhưng việc nguy hiểm đến tính mạng thì tôi không làm."
Căn phòng sau câu nói của Yoongi liền chìm vào trầm mặc. Yoongi nói không làm thì chính là không làm, lục thiếu và Daniel đều rất tin tưởng điểm này của Yoongi.
Nhưng rốt cuộc là ai gây ra?
Seokjin đã cho người điều tra xe của Jungkook, nhưng đến nay vẫn chưa có được thông tin gì. Jimin chẳng qua là gây sự với một người qua đường, không đáng nhắc tới. Còn Taehyung...
"Taehyung, chính xác thì mấy ngày nay chú mày đi đâu?"
Chẳng đợi Seokjin hỏi, Hoseok đã lên tiếng trước, thăm dò Kim Taehyung đang ngồi trầm tư trên giường bệnh.
"Em đi tìm Yoongi của em."
Taehyung bình thản trả lời, trên khuôn mặt lại trưng ra nụ cười hình hộp ngốc nghếch mà không biết rằng sau câu trả lời của hắn thì có rất nhiều thành phần muốn đập cho hắn một trận ra trò.
"Sau đó thì sao? Tại sao anh lại bị thương?" Yoongi nôn nóng hỏi Taehyung.
Taehyung gãi gãi đầu, nhăn mặt cố gắng nhớ lại sự việc ngày hôm đó. Một lát sau, hắn mới chậm rãi đáp.
"Mỗi ngày anh đều đứng trước công ty chờ em, nhưng không gặp được. Hôm đó khi anh đang ngồi trong quán cà phê đối diện công ty thì vô tình thấy em, anh liền đi qua đó nhưng lại bị một cái xe bán tải tông trúng."
"Xe bán tải? Vậy anh là nạn nhân trong vụ tai nạn xe ở trước công ty hôm đó hả?"
"Đúng vậy! Tuy nhiên anh vẫn thấy lạ lắm, rõ ràng đèn giao thông dành cho người đi bộ đã sáng màu xanh rồi, không hiểu sao chiếc xe đó vẫn lao về phía anh nữa."
Taehyung khó chịu thắc mắc, dù rất hấp tấp chạy sang nhưng hắn vẫn đi đúng luật, vì hắn không muốn chưa gặp được Yoongi đã xảy ra chuyện. Ai mà ngờ được dù đi đúng hay sai thì vẫn bị tông đâu, biết thế lao qua bất chấp luôn cho rồi.
Hoseok trợn tròn mắt, không tin được là Taehyung bị tai nạn. Hôm đó khi Hoseok đang xử lý một số văn kiện thì bệnh viện gọi đến, thông báo rằng người thân nhập viện, lúc đó hắn khẩn trương đến mức lý do nhập viện còn chưa nghe đã cúp máy, lấy tốc độ bàn thờ mà chạy nhanh đến đây, vì vậy chuyện Taehyung gặp tai nạn cho đến bây giờ hắn mới biết.
"Tài xế xe bán tải đâu? Có bắt được không?"
Jimin hỏi, ngẫm lại vẫn thấy chuyện này có chút kì quái. Hắn nhập viện là vì gây sự với người ta, nhưng đó cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn. Nghĩ lại thì hôm đó trong đám người kia còn có kẻ muốn dùng dao đâm hắn, cứ như là hận không cho hắn sống trên cõi đời này vậy. Cũng may Jimin nhanh chân chạy thoát, nếu không cái mạng đáng giá bạc tỷ này cũng khó mà giữ được.
Trùng hợp nhất là sau khi Jimin nhập viện liền tới lượt Jungkook và Taehyung gặp chuyện. Đây cứ như là một kế hoạch trả thù hoàn hảo được lập ra để nhắm vào anh em hắn, lúc đó, ngoại trừ Yoongi ra, Jimin nghĩ rằng không ai có nỗi hận thù sâu sắc với bọn hắn đến vậy.
"Thật kì lạ!" Yoongi lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Jimin, "Tai nạn hôm đó tôi có nghe nói đến. Tài xế xe bán tải đã chạy trốn, biển số xe là giả mạo, có khả năng đó là xe ăn cắp được. Hơn nữa lúc đó có rất nhiều người qua đường, tại sao lại tông trúng một mình Taehyung? Đây không giống như vô ý, mà là cố tình nhằm vào anh ta vậy."
Mọi người tiếp tục rơi vào trầm mặc, mọi chuyện có lẽ càng lúc càng đi theo hướng kì quái rồi.
●●●
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top