30

Yoongi thấy mình đang đứng ở một khu vườn tuyệt đẹp.

Khi cậu vừa mở mắt ra, cậu thấy bản thân đang đi lạc trong một vườn hoa, xung quanh là không gian thoáng đãng cùng không khí trong lành. Yoongi như người bị thôi miên loay hoay trong một khu vườn không lối thoát, cậu lang thang từ chỗ này sang chỗ khác, ngắm nhìn các loại hoa thơm cỏ lạ mà cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Đột nhiên vườn hoa xinh đẹp biến mất, thay vào đó là không gian trắng toát đến dọa người. Từ phía xa, Yoongi nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc, nắm tay nhau ôn nhu nhìn về phía cậu.

"Ba! Mẹ!"

Cậu hét lên, chạy thật nhanh về phía đó. Ba mẹ cậu như cũ vẫn đứng im, nở nụ cười hạnh phúc hướng đến cậu chào hỏi.

"Yoongie ngoan, lại đây với chúng ta nào."

Yoongi lao đến trong vòng tay của ba mẹ, nước mắt từ khi nào đã lăn dài trên má. Yoongi khóc rấm rứt, ôm chặt lấy bóng hình của ba mẹ cậu, người đã dành cả đời để yêu thương, che chở và bảo vệ cho cậu.

"Con trai yêu, đừng khóc, mẹ sẽ đau lòng."

Bà Min đưa tay vuốt tóc đứa con trai nhỏ, âu yếm dỗ dành Yoongi như khi cậu còn bé. Ông Min đứng bên cạnh chỉ lặng lẽ đưa tay vỗ về cậu, ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười cưng chiều hiện rõ trên khuôn mặt người đàn ông trung niên.

Yoongi ngước mặt lên nhìn chằm chằm ba mẹ mình, không dám dời tầm mắt vì cậu sợ họ sẽ lại biến mất một lần nữa. Cả đời này, chỉ có hai người họ là yêu thương cậu nhất, cậu cũng rất hối hận vì đã hại chết ba mẹ mình.

"Con nhớ ba mẹ lắm!"

Yoongi nghẹn ngào thốt lên, cái mũi nhỏ đo đỏ sụt sịt, mặt mếu máo chợt khóc lần nữa. Bà Min phì cười nhìn cậu con trai đã lớn nhưng vẫn tỏ vẻ đáng yêu, khẽ đưa tay lên lau sạch nước mắt trên mặt cậu, bà ôn tồn nói:

"Đừng khóc, ba mẹ biết con đã chịu khổ nhiều rồi, xin lỗi vì không bảo vệ được con..."

"Không!" Yoongi ngắt lời bà, "Con mới là người nên xin lỗi, vì con mà ba mẹ thành ra thế này. Hai người yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho hai người."

Ông Min nhìn thẳng vào Yoongi, ánh mắt có chút phức tạp, sau một hồi im lặng, ông mới lên tiếng:

"Yoongie, kì thực chúng ta không muốn con báo thù."

"Tại sao?"

Yoongi bất ngờ, khuôn mặt có chút khó hiểu nhìn ông, rõ ràng đám người đó đã hại chết ba, vì sao ba còn muốn tha thứ cho họ?

"Con trai..." Ông Min thở dài, "Bọn ta chỉ hi vọng con sống hạnh phúc, không trông mong gì đến việc báo thù. Ta biết con yêu họ nhiều lắm, nếu chỉ vì sai lầm lúc đó của họ mà hủy hết cả một đời của con cùng với những người kia thì ta và mẹ con đều không cam lòng."

Dừng một chút, ông lại tiếp tục giảng giải.

"Huống hồ bây giờ họ cũng đã nhận ra sai lầm, đã bắt đầu biết sửa chữa. Con vì sao lại chỉ bằng những hận thù nhỏ nhen này mà đánh mất hạnh phúc đời mình được? Còn nữa, nếu báo thù họ, chẳng phải con cũng sẽ trở thành tiểu nhân ác độc như họ trước kia hay sao?"

Yoongi ngạc nhiên nhìn ba, không ngờ ông lại là một người rộng lượng bao dung đến như thế. Cậu cúi mặt xuống, suy nghĩ về những việc mà cậu và bảy người kia đã trải qua. Quả thật cậu còn yêu họ rất nhiều, nhưng chỉ vì cảm thấy có lỗi với ba mẹ mà năm lần bảy lượt gây khó dễ, thậm chí còn muốn giết chết cả lục thiếu.

Bà Min nhìn ra cậu có chút rối rắm, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò của cậu, cất giọng khuyên nhủ.

"Yoongi, con không cầm phải áy náy với ba mẹ. Ba mẹ nguyện ý hi sinh để con được sống hạnh phúc, không phải muốn con trả thù. Mẹ muốn con quay về giống như trước, thành một đứa bé vô tư, luôn lạc quan vui vẻ, chứ không thâm trầm và khó đoán như bây giờ. Mẹ muốn con luôn là một thiên thần, đừng bao giờ nhuộm đen đôi cánh trắng của mình để trở thành ác quỷ, con có hiểu ý mẹ không?"

Yoongi khóe mắt hơi ươn ướt, do dự một chút liền gật đầu đồng ý. Dù gì đây cũng là ý muốn của ba mẹ, cho bọn họ một cơ hội, cũng như là cho chính bản thân một con đường khác đi?

Ông Min mỉm cười hiền từ, xoa đầu Yoongi rồi lại dặn dò thêm một số thứ. Đột nhiên, trên trời có một tia sáng vàng, chiếu sáng rọi lên người hai ông bà. Yoongi hoảng hốt, vội vã ôm chặt lấy thân ảnh hai người, nhưng bà Min đã gỡ tay cậu ra, mỉm cười tỏ vẻ cậu không nên giữ họ lại. Yoongi vẻ mặt bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn ba mẹ từ từ biến mất trước mặt mình, nước mắt lại lăn dài trên má. Trước khi hai người biến mất, Yoongi tựa hồ vẫn còn nghe được một thanh âm vang vọng trong không gian.

"Hãy sống thật hạnh phúc nhé! Ba mẹ yêu con nhiều lắm!"

●●●

Yoongi giật mình tỉnh giấc, chợt nhận ra mình đã ngủ gục trên bàn làm việc tự khi nào. Cậu mệt mỏi xoa xoa mi tâm, bất chợt lại nhớ đến giấc mơ kì quái kia.

Chỉ là mơ thôi mà sao nó lại chân thật đến như thế?

Cậu suy nghĩ đến những lời ba mẹ đã dặn dò cậu trong giấc mơ. Hai người mong muốn cậu có thể tha thứ mọi lỗi lầm cho những người kia, thậm chí còn muốn cậu quay về bên lục thiếu. Yoongi bật cười, kế hoạch đã chuẩn bị, có thể thu hồi được, nhưng nếu muốn cậu yêu lại một lần nữa, thì không thể.

Tổn thương quá lớn khiến Yoongi sinh ra ám ảnh với tình yêu. Cậu không dám mở lòng một lần nào nữa, vì cậu sợ chính bản thân lại bị đau. Bề ngoài cậu tuy quật cường, nhưng nội tâm lại như một con mèo nhỏ, rất sợ bị thương tổn, đặc biệt là do người mình yêu gây ra.

Kang Daniel yêu cậu nhiều như thế, cuối cùng vẫn là âm mưu phá hủy công ty của cậu. Tuy biết rằng đó là do bản tính chiếm hữu, sợ mất cậu nhưng Yoongi vẫn không thể chấp nhận được sự thật đó. Bởi vì cậu cảm thấy cái cách mà Daniel yêu cậu cũng quá sai trái, anh ta không quan tâm đến cảm nhận của cậu, chỉ một lòng muốn buộc chặt cậu bên cạnh anh ta.

Yoongi mệt mỏi đỡ trán, cậu vốn là đứa con rất nghe lời ba mẹ, cho nên lần này cũng không ngoại lệ mà tha thứ cho đám người kia. Kế hoạch trả thù sẽ được bãi bỏ, nhưng đồng thời Yoongi cũng sẽ rời xa chốn này, rời xa tất cả những kỉ niệm, và rời xa những người cậu từng yêu.

Nghỉ ngơi một chút, Yoongi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy thu thập văn kiện gọn gàng, lấy cái áo khoác đang vứt trên ghế sofa rồi đi ra ngoài. Cậu muốn đến bệnh viện một chút, muốn nhìn thấy những người kia lần cuối, giải thích vài câu với họ rồi sẽ lập tức rời đi, và không bao giờ quay lại lần nữa...

●●●

Namjoon thẫn thờ ngồi trước cửa phòng bệnh. Vàu ngày trước, hắn liên tiếp nhận được tin xấu, nào là Taehyung mất tích, Jimin và Jungkook nhập viện, công ty lại liên tục xảy ra vấn đề... Mới có vài ngày mà Namjoon như đã già thêm chục tuổi, khuôn mặt cứng rắn nghiêm nghị giờ lại hiện lên vẻ tiều tụy mệt mỏi. Hắn buồn bực vò vò cái đầu đã xù như ổ quạ, đứng dậy tiến về phía phòng bệnh của Jungkook.

Trong phòng bệnh, Jungkook đầu quấn băng trắng, sắc mặt tái nhợt cùng với hơi thở yếu ớt. Thằng bé đã hôn mê hơn một ngày và không hề có dấu hiệu tỉnh lại, tuy bác sĩ có nói đã qua tình trạng nguy kịch, nhưng căn bản vẫn khiến mọi người vô cùng lo lắng.

Seokjin mắt mang hai quầng thâm đen, lặng lẽ nhìn sườn mặt của Jungkook, lâu lâu lại liếc mắt để ý đến Jimin đang nằm ở giường bên cạnh. Cả hai cậu bé ngày thường luôn vui vẻ lạc quan giờ lại nằm an tĩnh trên giường bệnh, không khí trầm lắng bao trùm xung quanh. Namjoon không lên tiếng, Seokjin cũng không nói một lời, cả hai chỉ lặng lẽ thở dài, đưa ánh mắt buồn rầu nhìn về phía đối phương.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng ồn ào, Seokjin liếc mắt với Namjoon một cái, hắn liền hiểu ý mà bước vội ra ngoài hành lang, muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra.

Ngoài ý muốn, Namjoon thấy Hoseok đang chạy vội đến, mồ hôi ướt đẫm trán, bên cạnh Hoseok là một cái băng ca, xung quanh toàn là bác sĩ y tá, mà người nằm trên băng ca không ai khác chính là Kim Taehyung.

Seokjin thấy Namjoon không đi vào, cũng ló đầu ra khỏi cửa phòng xem có việc gì, không ngờ lại nhìn thấy Taehyung một thân ướt đẫm máu tươi, đôi môi nhợt nhạt, phải dựa vào bình dưỡng khí để duy trì sự sống, Seokjin chống đỡ không nổi cơ thể, trực tiếp ngã ngồi xuống nền đất lạnh lẽo.

Kim Taehyung, sao thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top