22
Daniel mơ màng tỉnh dậy, mở mắt ra thấy một cái trần nhà màu xám khói quen thuộc. Anh đã về nhà từ khi nào vậy? Mà ai đã đưa anh về?
Anh chậm rãi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, quần áo lại không có trên người, hơn nữa, bên cạnh anh hình như có một ai khác.
Daniel trợn to mắt nhìn Ahn MinYoung đang nằm bên cạnh mình, lại nhìn đến hiện trạng cơ thể hiện tại, không lẽ đêm qua anh và cô ta đã...
"Dậy ngay!"
Daniel lạnh lùng xốc cô ta dậy, ánh mắt tỏa đầy sát khí như muốn giết chết MinYoung. Ký ức đêm qua hiện rõ lại trong đầu anh, chết tiệt thật, thì ra là do cô ả giở trò.
"Ưm, em mệt lắm, cho em ngủ thêm chút nữa."
"Tôi cho cô 3 phút để dậy nếu như không muốn tôi giết chết hết cả nhà cô."
MinYoung giật mình bật dậy, vội vã kéo chăn che lại người, cô ả bày ra bộ dạng thẹn thùng, lặng lẽ nhìn Kang Daniel.
"Đừng nghĩ tôi không biết cô đã giở trò, đêm qua cô cho tôi uống cái gì vậy hả?"
"An..anh nói gì vậy? Đêm qua chính anh uống rượu say rồi đưa em về đây mà, sau đó chúng ta cùng nhau lăn giường đó."
"Này, cô tưởng tôi ngu lắm à? Tôi chơi gái mà tôi không nhớ gì sao? Hơn nữa cả cái giường sạch sẽ như thế này, không có một nếp nhăn trên cả cái giường thì rung lắc kiểu gì?"
Daniel tức giận chất vấn. Một con đàn bà đê tiện, muốn leo lên cái vị trí Kang phu nhân này đâu có dễ.
"Em không biết, anh đã làm như vậy với em thì anh phải chịu trách nhiệm chứ!"
MinYoung giả vờ uất ức, đôi mắt to tròn ầng ặng nước, giọng nói run rẩy như sắp khóc.
Daniel vỗ trán, máu dồn lên đến não, muốn táng vài phát vào mặt cho cô ta tỉnh ra.
"Tôi với cô vốn dĩ chẳng xảy ra chuyện gì hết, cô bắt tôi chịu trách nhiệm về cái gì đây?"
"Đúng là anh với tôi không xảy ra chuyện gì hết." MinYoung đột nhiên trở mặt, "Nhưng nếu người ngoài thấy cảnh này thì có hiểu rõ được sự việc hay không?"
"Cô nói vậy là..."
Cạch!
"Em về...."
Daniel chưa hỏi dứt câu thì cửa phòng mở ra, Yoongi với bộ đồ công sở đứng ngoài cửa, trên tay còn ôm tập công văn, trơ mắt ra nhìn hai người lõa thể đang ở trên giường.
"Ahhh!"
MinYoung yểu điệu hét lên một tiếng, lấy chăn trùm kín người rồi nấp sau lưng Daniel. Tập công văn trên tay Yoongi rớt xuống đất, nước mắt nhanh chóng lăn dài trên gương mặt tiều tụy.
Daniel hoảng hốt nhảy xuống giường, mặc vội quần áo vào rồi đuổi theo Yoongi vừa chạy ra ngoài.
"Mọi chuyện không như những gì em thấy đâu!"
Anh nắm chặt cổ tay cậu, gắng sức kéo cậu về phía mình. Yoongi vùng vẫy lợi hại hơn, gỡ tay Daniel ra rồi lùi về sau vài bước.
"Đừng chạm vào người tôi!"
Cậu khóc, cậu lại bị người ta lừa dối một lần nữa. Khó khăn lắm cậu mới mở lòng ra yêu một người chân thành, vậy mà người đó lại phản bội cậu.
"Yoongi, xin hãy tin anh, anh và cô ta không có gì thật mà."
"NÓI DỐI!"
Yoongi hét lên, bịt chặt tai lại, không muốn nghe Daniel giải thích. Cậu sợ anh lại nói những lời giả dối, những lời khó nghe hay chửi rủa cậu như lục thiếu gia lần trước.
Áp lực công ty đã khiến cậu mệt mỏi, cứ ngỡ về nhà sẽ được anh an ủi, ôm cậu vào lòng vỗ về, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này, nếu biết trước chắc chắn cậu sẽ ở lại công ty, không cần về nhà làm gì.
Ahn MinYoung quần áo chỉnh tề, từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy cảnh tượng này liền nhếch môi cười. Sớm thôi, Daniel sẽ thuộc về cô.
"Xin...Xin lỗi cậu Yoongi."
Cô ta ủy khuất khóc, đi xuống đứng cạnh Daniel.
"Chúng tôi là yêu nhau thật lòng, trong lúc không kiềm được mới xảy ra chuyện như thế này. Mong cậu bỏ qua, tôi sẽ rời xa anh ấy mà."
Bốp!
Daniel thẳng tay tát cô ta một cái, không lưu tình đẩy cô ta ra xa, bản thân tiến lại gần Yoongi.
"Sao anh lại làm thế với em? Chính anh đã hứa sẽ chia tay với Yoongi rồi quay về bên em mà."
Khá khen cho tài diễn xuất của Ahn MinYoung, chỉ bằng một câu nói của cô ta mà Min Yoongi đã ngừng khóc, bàng hoàng nhìn Daniel.
"Thì ra các người đều là những kẻ tồi tệ như thế, tránh xa ra, đừng lại gần đây!"
Yoongi lẩm bẩm rồi đẩy cửa chạy ra ngoài đường lớn, Daniel lườm MinYoung một cái rồi vội vã chạy theo, đợi giải quyết xong chuyện này anh nhất định băm cô ả thành cám!
"Yoongi, em hãy nghe anh nói đã, anh và cô ta căn bản chưa xảy ra chuyện gì hết, em đừng tin lời cô ta!"
"Tôi không tin, chính mắt tôi đã nhìn thấy như thế, anh đừng biện hộ nữa."
Yoongi lắc đầu, lao mình trốn khỏi bàn tay của Daniel, chạy sang bên kia đường.
Một chiếc xe đen đậu trong góc chớp lấy thời cơ, thấy Yoongi vừa lao ra liền nhấn ga chạy lên, nhanh như chớp khiến Yoongi và Daniel trở tay không kịp.
Daniel nhanh chóng chạy băng qua, muốn nhân cơ hội đẩy Yoongi sang một bên, nhưng chưa kịp làm gì đã thấy máu đỏ nhuộm lên con đường.
Anh ngỡ ngàng nhìn Yoongi nằm trong vũng máu, còn chiếc xe gây tai nạn đã chạy đi mất. Daniel như mất hết lý trí, lao ra ôm chặt lấy Yoongi, hét lớn lên nhờ người gọi cấp cứu.
Ahn MinYoung đứng trong nhà chứng kiến hết sự việc, nhếch môi cười gian xảo.
●●●
"Amy, cậu nhất định phải cứu sống em ấy!"
Daniel nhỏ giọng cầu xin, hốc mắt đỏ hoe, áo sơmi ướt đẫm máu, trông bộ dạng của anh không còn từ gì để miêu tả ngoài hai từ thảm hại.
Amy thở dài, đeo găng tay trắng rồi bịt khẩu trang vào, có cứu được hay không còn phải xem tình hình đã, nhưng Amy cam đoan một điều: Cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu được Min Yoongi.
"Tôi vẫn chưa dám chắc sẽ cứu được Yoongi hay không, nhưng tôi sẽ cố gắng."
Amy bỏ lại một câu rồi bước vào phòng phẫu thuật. Cùng lúc đó, lục thiếu gia cũng chạy tới, khuôn mặt ai cũng thể hiện rõ sự lo lắng và tức giận.
Hoseok nắm chặt tay, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật. Vừa nghe tin Yoongi bị tai nạn, hắn đã sai người điều tra tên tài xế, không ngờ lại tra ra được cả một tội ác đằng sau.
Ahn MinYoung chính là người đã giật dây cho vụ việc này.
Cô ta đã đi quá xa giới hạn, không những muốn cướp lấy Daniel mà còn muốn luôn cả gia sản của lục gia tộc, vì sợ Yoongi sẽ là vật cản trở nên đã sai người giết cậu ấy.
Một con cáo già gian xảo, cứ chờ đến khi Yoongi tỉnh dậy đi, xem Hoseok tôi sẽ xử lý cô ra sao.
Sau năm tiếng đồng hồ chờ đợi trong sự thấp thỏm, cuối cùng ánh đèn màu đỏ chói mắt của phòng phẫu thuật cũng chuyển sang màu xanh dịu nhẹ. Amy vừa từ trong phòng bước ra, lập tức bị bảy người kia vây lấy.
"Em ấy sao rồi?"
"Em ấy có ổn không?"
"Khi nào em ấy tỉnh?"
Amy bị xoay vòng vòng như chong chóng, đầu váng mắt hoa, tức giận rống lên:
"Một thằng hỏi thôi, nhiều quá sao trả lời?"
Tất cả im bặt, không còn ai dám hó hé lời nào. Amy gỡ khẩu trang ra, nhìn Yoongi đang được y tá đẩy từ trong ra, nhẹ nhàng nói:
"Mất máu khá nhiều, nhưng đã qua cơn nguy kịch rồi. Đầu bị đập mạnh xuống đường, có lẽ sẽ để lại di chứng, cái này thì phải chờ cậu ấy tỉnh mới xác nhận được."
"Di chứng gì? Cậu có thể nói rõ ràng hơn không?" Jimin sốt ruột hỏi thăm.
"Ví dụ như mất trí nhớ chẳng hạn." Amy bình tĩnh đáp, gương mặt hiện lên chút mệt mỏi.
Hành lang bệnh viện bỗng im lặng đến đáng sợ, mọi người trầm ngâm nhìn nhau. J-Pearl cùng Kihyun bỏ đi trước, đến phòng bệnh của Yoongi xem xét, tất cả cũng lần lượt theo sau.
Yoongi được chuyển đến phòng hồi sức, hiện tại không ai có thể vào thăm, chỉ được đứng bên ngoài nhìn cậu.
Trông Yoongi thật nhỏ bé với bộ đồ bệnh nhân, làn da đã trắng nay lại càng thêm nhợt nhạt, đầu quấn một chiếc băng cũng trắng, môi khô nứt nẻ, trên tay cắm đầy dây nhợ, hơi thở yếu ớt phải nhờ đến bình oxi.
Daniel đau lòng đứng dựa vào cửa kính trong suốt, ánh mắt không rời khỏi Yoongi một giây nào. Tại vì anh mà cậu ra nông nỗi này, nếu như lúc đó anh không đi gặp ả MinYoung, chắc bây giờ cậu và anh cũng sẽ không có hiểu lầm lớn như vậy.
Mọi chuyện thành ra như thế này đều do Ahn MinYoung làm ra, nhất định Kang Daniel này sẽ không bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng.
Ahn MinYoung cứ chờ đó, cô còn chưa biết rõ nơi cô đến là thiên đường hay địa ngục đâu.
●●●
Cảnh bị xe tông hình như vẫn chưa kịch tính lắm nhỉ?
Xin lỗi nhưng tui cạn ý tưởng cmnr 😭😭😭
Chúc mừng sinh nhật Taehyung! Hơi muộn nhưng tui vẫn muốn chúc.
Càng ngày càng đẹp trai hơn nhé anh! Yêu thương anh và Bangtan nhiều lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top