Chương 7: Nhìn tôi cái gì, cởi ra nhanh
Nửa người trên của Ma cà rồng nhỏ bị đè xuống giường, còn hai chân không bị giữ, chúng nảy lên một cái trước khi lún xuống tấm chăn mềm mại trên giường.
Ma cà rồng nhỏ vừa tắm xong nên chỉ mặc một chiếc áo tắm màu trắng, tóc hơi ướt, lúc này đang mở to mắt hốt hoảng nhìn mình.
Đôi chân lộ ra ngoài trắng như phát sáng trong bóng tối, lúc lún trong chăn, chỗ đùi bị ép bằng xuống trông gợi tình đến lạ.
Từ lúc bị ấn xuống cậu đã giãy giụa kịch liệt, do vị trí bị đè xuống hơi cao nên hai chân đang lơ lửng cũng bắt đầu đạp loạn xạ.
Jeong Jihoon nhướng mày, hơi thở ấm áp của thiếu niên run run, hắn xoay người một cái, cực kỳ không khách khí mà đè lên đùi cậu.
Cứ như vậy, Ma cà rồng nhỏ này cuối cùng cũng không thể động đậy được nữa.
Giống như một con mèo đanh đá bị giữ chặt bốn chân, buộc phải lộ ra cái bụng mềm mại, sau đó còn để người ta kiểm tra tình trạng phát triển của răng.
Jeong Jihoon cảm thấy khá thú vị, sau khi lại gần, hắn nhìn chăm chú một hồi lâu.
Lúc này hắn mới phát hiện ra khuôn mặt của con Ma cà rồng non này thật sự rất nhỏ, nửa dưới khuôn mặt bị che khiến hắn không nhìn rõ được.
Nhất là khi lại gần, hắn còn ngửi thấy một mùi hương rất thơm, khác hẳn với những con Ma cà rồng mà hắn đã gặp kể từ khi vào phó bản. Những con Ma cà rồng kia toàn thân đều toát ra mùi hôi thối hoặc tanh tưởi.
Mùi hương này khiến tâm trí hắn rối loạn.
"Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại khá hung hăng." Jeong Jihoon đánh giá.
Nói xong, hắn còn ỷ vào việc Ma cà rồng nhỏ kia không thể phản kháng mà cúi xuống ngửi cổ cậu: "Sao trên người nhóc này thơm thế? Vì mới tắm xong hay vốn dĩ đã thơm như vậy rồi?"
Nói câu này trước mặt Ma cà rồng chưa thành niên không khác gì quấy rối.
Bất kể ở bầy Ma cà rồng nào, nếu có kẻ dám nói những lời này với con non trong gia tộc họ, những vị bề trên trọng sĩ diện trong gia tộc sẽ bắt kẻ đó lại rồi treo xác ngoài lâu đài ba ngày ba đêm.
Chủng tộc Ma cà rồng này rất kỳ lạ, so với hai phe còn lại thì ý thức về huyết thống của họ rất mờ nhạt, dù sao sống đến một hai nghìn năm thì ai còn biết bạn bè và người thân của mình là ai.
Chỉ khi đối mặt với con non thì họ mới tốt hơn chút.
Nhưng Jeong Jihoon không quan tâm, hắn dám tấn công trang viên nơi ở của Vương Thượng Ma cà rồng, hơn nữa còn ở lại trong lâu đài lâu như vậy nên chẳng có gì khiến hắn e sợ cả. Việc bắt nạt một con non không có mấy vị thế trong trang viên cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
Lee Sanghyeok bị đè đến choáng váng, giãy giụa hoàn toàn là hành động theo bản năng, chờ đến khi thật sự ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì hai tay đã bị người đàn ông trước mắt ghìm chặt trên đỉnh đầu, hai cái đùi cũng bị hắn đè xuống, hoàn toàn không cử động nổi.
Cậu lập tức quay đầu sang một bên, giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn.
Nòng súng lạnh buốt bằng bạc ấn vào thái dương, sau một loạt động tác giãy giụa, thậm chí cậu còn đá hắn, vậy mà hắn vẫn không giết cậu. Cậu không biết liệu đối phương nghĩ một Ma cà rồng như cậu không đáng để lãng phí một viên đạn, hay là nghĩ cậu hoàn toàn không phải một mối đe dọa.
[Tình huống thế nào đây?? Bé con nhà tôi vừa mới tắm xong, chuẩn bị ra ngoài ngủ một giấc cơ mà. Sao bên ngoài lại xuất hiện thêm một người vậy?]
[Ối thôi chết! Hắn đang làm cái quái gì vậy! Quản gia cũng nói con con Ma cà rồng cần ngủ nhiều cơ mà, nếu sau này răng của vợ ông không mọc ra được thì ông sẽ giết chết mày!!!]
[Người hầu trong lâu đài đi đâu hết rồi? Một người to thế kia ẩn nấp trong phòng mà không có ai phát hiện ra sao?]
['há miệng ra xem răng nào' nghe cứ thấy nổi da gà thế nhỉ?]
[Vợ iu lại bị đè, vừa mới thoát khỏi tay người đàn ông trong rừng không lâu thì lại bị Thợ săn tập kích, anh chỉ biết thở dài vì vận xui của vợ iu thôi. Các phòng livestream khác đang đánh quái tưng bừng lắm, không thì cũng bị Ma cà rồng hút máu hoặc bị người sói đuổi giết, riêng phòng livestream của vợ iu lại mang tới cảm giác vừa lạ vừa hứng khởi?]
[Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, cá 50 RP với mọi người, người này về sau chắc chắn sẽ phải hối hận, đến khi ấy thì đã quá muộn rồi.]
[Tự dưng nghĩ đến người nào đó trong phó bản trước tới phút cuối vẫn không đuổi kịp vợ iu.]
[Mà chờ chút! Các ông có thấy người này quen không? Hình như hắn cũng đang mở livestream!]
[Cả nhà chưa phát hiện ra à? Hắn là...]
"Jeong Jihoon, đừng lãng phí thời gian nữa."
Một giọng nam khác đột ngột vang lên hàm ý cảnh báo: "Hoàn thành nhiệm vụ rồi thì đi nhanh lên."
Jeong Jihoon tặc lưỡi: "Biết rồi."
Hình như bọn hắn đang nói chuyện qua máy truyền tin, đạo cụ liên lạc này không thuộc về phó bản, cộng thêm nhiệm vụ bọn hắn nói đến thì bình luận còn dở dang trong livestream kia đã được tự động bổ sung phần còn lại.
Hắn ta là người chơi.
[ĐÊM KHẢI HOÀN TRÊN LÂU ĐÀI ÁNH TRĂNG] là phó bản hình thức tổ đội hai người, vậy người còn lại kia có lẽ là cộng sự của hắn.
Sau khi biết đối phương là người chơi, Lee Sanghyeok không hề thả lỏng chút nào.
Cậu vẫn nhớ lời 001 nói khi bước vào phó bản: Đây là phó bản đối kháng theo các cặp người chơi, ngoài cộng sự của mình ra thì tốt nhất đừng tin tưởng ai cả.
Hơn nữa, trên tay Jeong Jihoon là một khẩu súng bạc dành riêng cho Thợ săn Ma cà rồng, thân phận hai người họ thuộc hai phe đối địch, thậm chí Lee Sanghyeok còn nghi ngờ mình có phải là nhiệm vụ mà bọn hắn vừa nói đến hay không.
Cậu không dám thở mạnh, cơ thể cứng đờ nhìn chằm chằm đối phương.
"Ma cà rồng cậu bắt được có thể là NPC quan trọng trong lâu đài."
Jeong Jihoon: "Ừ."
"Son Siwon cũng đang ở trong phó bản này." Giọng nói của người kia rất lạnh lùng: "Phải mau chóng tìm ra 'hắn'."
Người ghét phiền phức như Son Siwon mà lại tham gia vào một phó bản cần tổ đội ngẫu nhiên, xem ra đạo cụ xuất hiện trong phó bản này chắc chắn không đơn giản như trên giới thiệu trong thông tin phó bản ban đầu.
Jeong Jihoon: "Cậu sợ hắn ta à?"
"Kỹ năng của hắn khó đối phó." Giọng người kia vô cảm như cũ.
Jeong Jihoon cười khẩy: "Cậu sợ lãng phí nhiều thời gian chứ gì?"
Cộng sự của hắn không phủ nhận.
"Nếu không muốn lãng phí thời gian thì cứ bắt cộng sự của hắn là xong, dù sao giữa cộng sự với nhau cũng có mối liên kết ràng buộc, cứ bắt người kia đến đây là được."
Người ở đầu bên kia thoáng im lặng: "Người khu Nam các cậu không giống với những gì tôi tưởng."
Jeong Jihoon: "Như nhau cả thôi."
Cậu cắn môi, nói chuyện với 001: "Người chơi trong phó bản này khác hẳn với phó bản trước."
Làm NPC trong phó bản [NỘI QUY THỨ 13 CỦA TRƯỜNG TRUNG HỌC], ngoài mấy người đáng ghét ra thì những người chơi khác chưa từng nghĩ đến việc làm hại cậu. Nhưng trong phó bản này, cậu không chỉ cần đề phòng NPC mà còn phải đề phòng cả người chơi nữa.
Điều này khiến ý nghĩ không thể để lộ thân phận người chơi của cậu càng kiên định hơn.
Đến khi đầu bên kia không còn lên tiếng nữa, Jeong Jihoon cũng cảm thấy hết hứng, lúc đang nghĩ xem có phải mình quên làm gì không thì liếc thấy phòng livestream đã bị mình vứt sang một bên đang điên cuồng spam mấy chữ gì đó.
Hắn cau mày chỉnh phòng livestream lên một vị trí dễ nhìn hơn, cuối cùng mới nhìn rõ mấy chữ mà họ đang spam là "Bé xinh đẹp".
[Jeong Jihoon! Sao ông nỡ đối xử thô bạo với bé xinh đẹp mà ai cũng muốn yêu thương như thế, còn trêu chọc người ta nữa, ông thật sự không thấy đau lòng à?"]
"Bé... xinh đẹp?"
Một tay Jeong Jihoon vẫn đang cầm súng, tay còn lại đang ghìm chặt hai tay người bên dưới, lặp lại bình luận trong phòng livestream.
[Đúng vậy! Không ngờ tôi lại được thấy ở đây! Ông chủ động tí đê! Ma cà rồng nhỏ siêu xinh đẹp, chân mềm mà eo cũng mềm, siêu cấp đáng yêu! Vợ iu của tôi đấy!]
[Nhanh lên! Ông vào tận phòng của bé xinh đẹp rồi mà vẫn ngồi yên được thế à! Đã vậy còn gí súng vào đầu vợ tôi, ông nhất định phải sẽ hối hận!!!]
Trong bão bình luận, những thông tin mấu chốt sẽ bị Chủ Hệ Thống che đậy. Từ những bình luận rời rạc kia, Jeong Jihoon cuối cùng cũng hiểu được ý mà đám khán giả này muốn biểu đạt.
Jeong Jihoon nhìn xuống con Ma cà rồng nhỏ đang bị mình đè bên dưới, nhíu mày: "Người các ông đang nói đến là cậu ta à?"
Con Ma cà rồng nhỏ này cả người thơm ngát, lúc đầu bị hắn bịt miệng thì luôn giãy giụa, sau khi hai tay bị trói lại thì quay mặt sang một bên, chỉ chừa nửa khuôn mặt lại cho hắn.
Không còn hung hăng như ban đầu mà nằm im trên giường, nếu không phải ngực cậu thỉnh thoảng hơi phập phồng thì Jeong Jihoon cũng nghi ngờ là có phải mình dùng sức quá nên làm con non Ma cà rồng này chết ngại rồi không.
Ma cà rồng không thích ánh đèn, lần đầu tiên hắn thấy có Ma cà rồng thắp một ngọn nến trên đầu giường. Dưới ánh sáng mờ ảo, Jeong Jihoon vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt thật sự của bé Ma cà rồng này.
Jeong Jihoon bỗng hứng thú, hắn cất súng bạc đi, sau đó lấy đạo cụ chiếu sáng từ hậu trường ra rồi đưa lại gần mặt của Ma cà rồng nhỏ dưới người mình.
Lúc đầu hắn định kiểm tra răng của Ma cà rồng nhỏ này, nhưng sau bị cộng sự cắt ngang nên quên mất.
Giờ kiểm tra cũng chưa muộn.
Hắn vừa nói chuyện với đám người trong phòng livestream vừa bóp mặt Ma cà rồng nhỏ rồi bắt cậu nghiêng đầu lại.
"Chủ động cái gì mà chủ động, trong phó bản này tôi là Thợ săn đấy. Các ông có vấn đề về não hay về tai? Thợ săn, Thợ săn Ma cà rồng đấy! Hơn nữa đây rõ ràng là một con Ma cà rồng còn nhỏ, có khi còn chưa qua giai đoạn con non nữa. Sao lúc trước tôi không biết các ông lại biến thái..."
Nửa sau của câu nói bị kẹt lại, Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào Ma cà rồng nhỏ bên dưới.
Đạo cụ chiếu sáng chiếu rõ khuôn mặt của Ma cà rồng nhỏ này.
Quả thật khác hẳn với những Ma cà rồng mà Jeong Jihoon từng gặp.
Điều thu hút người ta đầu tiên là đôi mắt của cậu, không phải mắt đỏ đặc trưng của Ma cà rồng mà là đôi mắt màu đen trong trẻo, nhìn vẻ ngoài thì chẳng ai nghĩ rằng cậu là một Ma cà rồng cả.
Làn da non nớt, vì vừa nãy bị hắn bịt miệng nên dưới má vẫn còn dấu tay của hắn.
Sợi tóc mềm mại, cả người như được ngâm trong nước nóng, lộ ra màu hồng nhạt. Vừa thơm lại vừa mềm, khi đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào bạn, sẽ nảy sinh rất nhiều ý muốn bảo vệ.
[Tôi nói rồi mà! Vợ iu xinh đẹp lắm phải không? Còn đẹp hơn mấy người chơi đi theo tuyến nhan sắc nhiều!]
[Muốn hôn bé xinh đẹp, vợ iu của anh đẹp dã man.]
[Ê Jeong Jihoon, sao không nói gì nữa? Chẳng lẽ tự vả mặt nhanh thế?]
[Tôi vẫn nhớ cái dáng vẻ lúc ông bóp mặt người ta rồi bảo 'há miệng ra xem răng nào', chậc chậc ai rồi cũng phải bị vả mặt.]
Jeong Jihoon không nói gì.
Hắn chỉ thấy đôi mắt long lanh kia trong một thời gian rất ngắn, vì đạo cụ chiếu sáng quá sáng, hơn nữa lại dán sát vào mặt thiếu niên, cậu bị ánh sáng mạnh kích thích nên nhắm chặt mắt lại.
Giữa lúc ấy còn thở hắt một hơi, nhỏ giọng "ưm" một tiếng.
Sau khi lên tiếng, cậu hơi khó chịu mà mím chặt môi như không muốn để hắn nhìn thấy răng của mình.
Răng...
Jeong Jihoon khựng lại, bấy giờ mới hoàn hồn nhớ ra mình đang định làm gì. Hắn tắt đạo cụ chiếu sáng trên tay đi, trong căn phòng chỉ còn lại ánh sáng từ ngọn nến trên đầu giường.
Lee Sanghyeok hơi bất an, nhạy bén nhận ra cảm xúc của người đang đè lên mình dao động rất lớn.
[Hệ thống Vượt Cấp thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Jeong Jihoon tăng 20, tổng điểm thiện cảm: 20.]
Trong lúc Lee Sanghyeok ngẩn người, Jeong Jihoon đã nhẹ nhàng cạy mở môi cậu.
Miệng thiếu niên rất nhỏ, sau khi ngón tay hắn lần vào, sờ được hai chiếc răng hơi cùn thì dừng lại một lúc rồi xoay tròn ở chỗ đó.
Jeong Jihoon nhìn chăm chú vào cậu: "Này bé Ma cà rồng, răng của bé đâu?"
Ma cà rồng không có răng, hình như năng lực cũng chưa thức tỉnh, bị hắn đè không cử động được, thậm chí còn không thể cắn rách da ngón tay của hắn.
Với trình độ này thì đến dụng cụ chống cắn cũng chẳng cần đeo.
[Hệ thống Vượt Cấp thông báo: Điểm thiện cảm của người chơi Jeong Jihoon tăng 20, tổng điểm thiện cảm: 40.]
Ngày đầu tiên đến đây đã bị hai người sờ răng.
Ở trong rừng, Lee Sanghyeok không biết thân phận của đối phương nên không so đo, nhưng bây giờ, cậu đang ở trên địa bàn của mình, ở trong trang viên của Ma cà rồng, vậy mà lại bị một Thợ săn đột nhập vào kiểm tra răng.
Điều này nghe có vẻ rất hoang đường.
Nhưng Lee Sanghyeok bây giờ không phải là một Ma cà rồng mạnh mẽ có thể đấm bay mười Thợ săn, nên cậu chỉ có thể bất an há miệng, mặc cho đối phương sờ qua sờ lại kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, Jeong Jihoon rút ngón tay ra, tự dưng lại nói một câu: "Đúng là con non Ma cà rồng thật, còn nhỏ quá."
Cũng không biết hắn nói nhỏ quá là đang chỉ tuổi cậu còn nhỏ hay là nói răng cậu còn nhỏ nữa.
Nhưng dù sao thì đó cũng không phải là lời khen.
"Nhỏ như vậy thì sao đeo được dụng cụ chống cắn?"
Dụng cụ chống cắn thường được đeo cho những Ma cà rồng trưởng thành hung hãn và có sức tấn công mạnh mẽ. Còn bé Ma cà rồng trước mặt này, Jeong Jihoon cảm thấy có khi hắn kề cổ mình vào miệng cậu thì cậu cũng chẳng thể cắn rách nổi da hắn.
Lee Sanghyeok không biết Jeong Jihoon đang nghĩ gì về mình, lúc này cậu đang cấp tốc suy nghĩ, nhìn thoáng qua điểm thiện cảm của Jeong Jihoon.
Hình như bọn họ đang nghĩ mình là NPC quan trọng trong lâu đài này, hơn nữa họ vẫn để mình sống, nói cách khác là họ chưa giết mình.
Ít ra đây cũng là một tin tốt.
Lee Sanghyeok nhớ đến lời dặn của quản gia rằng nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì nhớ trốn vào mật thất.
Nhưng ông ấy lại không nói mật thất ở đâu.
Lee Sanghyeok rụt cổ lại, nhỏ giọng thương lượng với hắn: "Tôi không đeo dụng cụ chống cắn được không?"
Thấy Jeong Jihoon không nói gì, cậu vội vàng nói tiếp để tăng thêm phần thuyết phục cho mình: "Cậu sờ răng của tôi rồi, cũng biết nó không cắn rách được thứ gì mà, tôi không phải là mối đe dọa với cậu."
Giọng Lee Sanghyeok nghe rất tủi thân, kết hợp với khuôn mặt kia khiến người ta không thể từ chối nổi.
Jeong Jihoon: "Tại sao không muốn đeo?"
Lee Sanghyeok vội nói: "Dụng cụ chống cắn lạnh lắm, tôi không thích."
Jeong Jihoon đang mải suy nghĩ, hắn nhìn chằm chằm vào Ma cà rồng trước mặt không nói gì.
Ngay khi Lee Sanghyeok nghĩ rằng hắn sẽ không đồng ý thì hắn lại lên tiếng: "Thôi được rồi."
Lee Sanghyeok nhỏ giọng nói "cảm ơn" nhưng có vẻ Jeong Jihoon không nghe thấy.
Hắn bế cậu lên, chuẩn bị mang chiến lợi phẩm này về.
Lee Sanghyeok giật mình: "C-cậu làm gì vậy!?"
"Không thấy à?" Jeong Jihoon để tay lên bụng nhỏ mềm mại của thiếu niên, ôm trọn cả người cậu: "Mang bé Ma cà rồng về chứ sao."
Vương của Ma cà rồng thì chưa bắt được, lão quản gia kia lại rất mạnh, bên phía Thợ săn cũng thiệt hại không ít người nên hắn mang một con non Ma cà rồng đi cũng đâu có quá đáng phải không?
Bị một Thợ săn bắt đi, Lee Sanghyeok không dám nghĩ thêm, tuy trong lòng rất lo lắng nhưng cậu vẫn phải cố giữ bình tĩnh.
"Vậy thì ít nhất cậu cũng phải cho tôi thay quần áo chứ?"
Jeong Jihoon cau mày:"Thay quần áo gì cơ, bé Ma cà rồng muốn câu giờ đấy à?"
"Bên ngoài lạnh lắm." Lòng bàn tay của Lee Sanghyeok rịn mồ hôi.
Hình như cũng có lý, Ma cà rồng nhỏ trước mặt này còn phải thắp cả nến, cảm giác như ra ngoài rồi bị gió lạnh thổi qua cái là sẽ bị cảm vậy.
Jeong Jihoon nói: "Con non Ma cà rồng
đều như vậy à?"
Lee Sanghyeok rất muốn đạp cho hắn một cái.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ngay giây sau Lee Sanghyeok đã thấy mình bị bế ngang lên, đi vào phòng thay đồ bên cạnh.
Sau đó cậu được thả xuống, trơ mắt nhìn Jeong Jihoon cầm quần áo đã được người hầu gấp gọn đến.
Lee Sanghyeok thấy có gì đó không ổn: "Cậu không ra ngoài à?"
"Không." Jeong Jihoon chỉ vào quần áo: "Tôi phải đích thân nhìn bé Ma cà rồng thay quần áo."
"..."
Jeong Jihoon nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bé con trước mặt, đôi chân trắng nõn thấp thoáng dưới áo tắm làm hắn thấy ngứa hết cả cõi lòng.
"Nhìn tôi cái gì, cởi ra nhanh."
Nếu thực lực cho phép thì Lee Sanghyeok đã đấm tên người chơi Thợ săn đáng ghét này hai đấm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top