2
Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Moon Hyeonjoon nhẹ nhàng đặt anh ngồi xuống mép giường, đôi tay còn lén điều chỉnh chiếc gối phía sau lưng cho thật hoàn hảo. Cậu lùi lại một bước, khoanh tay trầm tư, ánh mắt không rời khỏi hình bóng bé nhỏ trước mặt.
"Vậy... anh có định để mọi người thấy dáng vẻ này không?"
Câu hỏi vang lên tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng giọng nói đã trầm xuống, mang theo nỗi bối rối khó giấu. Có lẽ chính Moon Hyeonjoon cũng không phân biệt được mình đang lo lắng cho anh, hay đơn thuần là ích kỷ muốn giữ riêng khoảnh khắc này cho riêng mình.
Một phần trong cậu thực sự muốn bảo vệ anh khỏi những ánh mắt tò mò, khỏi những lời đùa cợt vô tình có thể làm tổn thương. Nhưng phần khác lại là cảm giác chiếm hữu kỳ lạ đang lớn dần, như thể đây là báu vật chỉ riêng Moon Hyeonjoon được chiêm ngưỡng.
Lee Sanghyeok dường như cũng đang nghĩ về điều đó.
Anh ngồi lọt thỏm trong đống chăn gối mềm mại, bé bỏng như một mèo con bị lạc giữa thế giới người lớn. Hai bàn tay tí hon khoanh lại trước ngực, cố giữ vẻ nghiêm túc đến đáng yêu, như thể chỉ cần tỏ ra trang nghiêm là có thể lấy lại chút uy nghiêm đã mất.
Đôi mắt anh nhắm chặt, hàng mi dài khẽ rung rung như đang cân nhắc điều hệ trọng. Trong khi đó, đôi chân ngắn cứ đung đưa theo nhịp, ngây thơ và đều đặn đến mức khiến trái tim người xem phải tan chảy.
Cảnh tượng ấy như mũi tên tình ái bắn thẳng vào tim Moon Hyeonjoon.
Tim cậu như ngừng đập một nhịp. Có thứ gì đó trong lòng bắt đầu tan chảy, vừa mềm mại vừa tê dại, như thể mọi phòng tuyến cảm xúc cậu dựng lên bấy lâu đều sụp đổ. Một dòng cảm xúc ấm áp và xót xa trào dâng, lan từ ngực lên tận cổ họng, khiến hơi thở của Moon Hyeonjoon nghẹn lại.
Mọi giác quan như bùng nổ trước sự đáng yêu vượt quá sức chịu đựng này.
Moon Hyeonjoon đang cố gắng giả vờ bình tĩnh. Nếu không sợ làm anh hoảng sợ, có lẽ cậu đã ôm ngực thét lên vì sung sướng.
Dễ thương quá trời!!
Cậu chỉ muốn đắm chìm trong vẻ đáng yêu này mãi mãi, để cảm giác ngọt ngào đang trào dâng trong lồng ngực không bao giờ phai nhạt. Ngay từ khoảnh khắc trông thấy anh bé lại, trái tim Moon Hyeonjoon đã một lần nữa tự ý lao vào cái hố sâu mang tên Lee Sanghyeok, lần này còn nhanh hơn, sâu hơn và cậu biết, mình hết đường trèo ra rồi.
Sau một hồi suy tư, Lee Sanghyeok khẽ gật đầu, giọng đầy bất lực:
"Chắc anh phải nói với các thầy thôi. Dù không muốn nhưng cũng không thể giấu mãi."
Moon Hyeonjoon gật đầu nhẹ. Cậu biết trước sẽ là câu trả lời này, nhưng vẫn không giấu nổi chút hụt hẫng trong ánh mắt. Một nỗi thất vọng thoáng qua, vì biết rằng khoảnh khắc riêng tư này rồi sẽ kết thúc.
Lee Sanghyeok chớp mắt vài cái, vẻ ngại ngùng khi cất tiếng:
"Em... có thể đưa anh đến phòng các thầy được không? Số điện thoại trong danh bạ của anh đột nhiên biến mất hết rồi."
Moon Hyeonjoon khẽ "à" lên một tiếng, khóe môi nhếch lên một nụ cười gian nanh. Trong lòng cậu không khỏi thầm reo lên đắc ý.
Bởi vài ngày trước, chính cậu đã giả vờ giúp anh kiểm tra điện thoại, rồi lén xóa sạch mọi số liên lạc, chỉ để lại duy nhất số của mình với dòng chú thích nổi bật "Moon Hyeonjoon liên hệ khi cần gấp" như một sự khẳng định ngầm về vị trí của mình.
Lúc đó cậu chỉ định trêu đùa, nào ngờ trò đùa lại thành sự thật. Giờ nghe anh thốt lên điều đó, Moon Hyeonjoon vừa buồn cười vừa thương, lại vừa hả hê đến mức suýt bật cười thành tiếng.
Cậu bước lại gần. Trước mắt Moon Hyeonjoon là Lee Sanghyeok đang ngồi lọt thỏm giữa chăn gối, chăn đệm, bàn tay bé xíu bám chặt vạt áo, ánh mắt ngơ ngác như chú mèo con đang cầu cứu. Trái tim cậu mềm nhũn ngay lập tức. Cả thế giới của Moon Hyeonjoon dường như thu nhỏ lại bằng kích thước của anh lúc này.
Cậu cúi xuống, giọng trầm ấm hẳn đi, phủ lên một lớp dịu dàng mà ngay chính cậu cũng thấy lạ:
"Để em bế anh đi."
Lee Sanghyeok khựng lại, đôi tai ửng đỏ. Anh do dự một chút, rồi từ từ giơ hai tay bé xíu ra, cử chỉ rụt rè như em bé đang chờ được bế. Động tác ấy vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu, như thể anh đang vật lộn với chút tự trọng cuối cùng. Ánh mắt Lee Sanghyeok khẽ cụp xuống, vừa rụt rè vừa dè chừng, nhưng trong sâu thẳm lại ánh lên một tia tin tưởng không lời, như đang thì thầm.
Anh giao mình cho em đấy, đừng để anh ngã.
Moon Hyeonjoon suýt bật cười vì độ đáng yêu này, nhưng cố nuốt lại, giả vờ nghiêm túc. Nhưng trái tim cậu lại mềm đi thêm một lần nữa. Cậu cố hít thở thật sâu để trấn an chính mình, nhưng nụ cười hạnh phúc đã bất giác nở trên môi.
Thôi chết rồi...
Nếu là người này, dù có phải bế suốt đời, Moon Hyeonjoon cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần mỗi lần ngước lên, anh vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt ấy, Moon Hyeonjoon sẵn sàng đánh đổi cả đời.
Cậu cúi xuống, chậm rãi vòng tay qua lưng và đầu gối Lee Sanghyeok. Anh bé xíu, nhẹ tênh, gọn gàng đến mức chỉ cần một cái nghiêng người là đã nằm gọn trong vòng tay Moon Hyeonjoon.
Mùi hương dịu nhẹ từ áo Lee Sanghyeok phảng phất bên mũi một mùi nước giặt nhàn nhạt, hòa cùng hơi ấm cơ thể, khiến tim cậu rung động. Cái chạm nhẹ nhàng này dường như đã thay đổi mọi thứ.
Lồng ngực Lee Sanghyeok phập phồng nhẹ, như thể đang cố giữ mình thật ngoan, thật yên, không muốn làm phiền người đang bế mình. Sự ngoan ngoãn ấy khiến Moon Hyeonjoon chỉ muốn bảo vệ anh mãi mãi.
Moon Hyeonjoon siết nhẹ, không quá chặt, chỉ vừa đủ để Lee Sanghyeok cảm thấy mình đang được sự an toàn. Ngón tay cậu bám nhẹ vào vạt áo sau lưng anh, như bản năng của một kẻ sợ mất đi thứ quý giá nhất.
Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát. Lee Sanghyeok không nói gì, chỉ gật đầu thật chậm, một cái gật đầu như đặt trọn tin tưởng vào người đang ôm mình. Sự tin tưởng vô điều kiện ấy khiến tim Moon Hyeonjoon như muốn vỡ tung.
Cậu vội quay sang chỗ khác, giấu đi vết ửng đỏ lan nơi khóe tai, như thể vừa chạm phải điều gì quá riêng tư. Khoảnh khắc này, Moon Hyeonjoon chỉ muốn giữ cho riêng mình.
Cánh cửa mở ra trong yên lặng. Cậu bế anh bước vào hành lang, từng bước thật nhẹ để không làm xáo động không khí. Ánh nắng sớm xuyên qua ô cửa kính, rải những tia vàng mỏng manh dưới chân. Hai bóng hình in lên sàn, một cao lớn vững chãi, một bé nhỏ thơ ngây, hòa làm một không thể tách rời.
Lee Sanghyeok nằm yên trong vòng tay Moon Hyeonjoon, không cựa quậy, cũng chẳng buông lời. Gò má anh tựa nhẹ lên lên vai cậu, để lại một hơi ấm mơ hồ đầy dịu dàng, như lời thì thầm không thành tiếng. Mỗi bước chân Moon Hyeonjoon bước đi, mái tóc mềm của Lee Sanghyeok lại khẽ lướt qua cổ, để lại một cảm giác nhột nhạt như cánh bướm mỏng manh đậu trên da thịt.
Mọi giác quan của Moon Hyeonjoon như đều tập trung vào Lee Sanghyeok, chỉ mình anh mà thôi.
Moon Hyeonjoon thở chậm rãi, từng bước chân cố gắng giữ thăng bằng hoàn hảo, như thể cậu đang bế trên tay một giấc mộng mong manh sắp vỡ. Ánh sáng từ bên ngoài khẽ luồn qua khe cửa, tắm lên khuôn mặt của Lee Sanghyeok những đường nét mềm mại đến lạ thường. Hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở, đôi môi hé mở thư giãn, và làn da trắng mịn dường như phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Moon Hyeonjoon bỗng ước đoạn đường này có thể dài thêm chút nữa. Hơi ấm tỏa ra từ cơ thể nhỏ bé trong vòng tay cậu như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim, còn hơi thở nhẹ nhàng khẽ chạm vào cổ cậu - mỗi lần như vậy lại gợn lên những gợn sóng lăn tăn khó tả.
Tới trước cửa phòng huấn luyện, Moon Hyeonjoon dừng lại một nhịp. Bên trong vọng ra tiếng trò chuyện khe khẽ, xen lẫn tiếng gõ bàn phím lách cách quen thuộc. Cậu hít sâu một hơi, mũi cậu thoáng chạm vào mái tóc mềm mại của Lee Sanghyeok, hương dâu chín ngọt ngào từ dầu gội đầu quen thuộc khẽ len lỏi vào khứu giác.
Moon Hyeonjoon siết nhẹ cánh tay, cảm nhận hơi ấm lan tỏa qua lớp vải áo, như lấy thêm can đảm, rồi đưa tay gõ cửa.
Cộc cộc.
"Vào đi."
Tiếng trả lời vọng ra từ bên trong.
Moon Hyeonjoon đẩy cửa bước vào và trong tích tắc, mọi tiếng động trong phòng như bị cắt phăng.
Ánh mắt của tất cả đều đồng loạt đổ dồn về phía cánh cửa. Không khí trong phòng bỗng chốc ngưng đọng. Những người trong phòng đều sững người. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào Moon Hyeonjoon, người đang cẩn trọng bế một cậu bé nào đó trong vòng tay mình.
Moon Hyeonjoon vừa bước vào, ánh sáng từ hành lang còn chưa kịp tắt hẳn, thì toàn bộ ánh mắt trong phòng đã dán chặt vào cậu. Trong vòng tay Moon Hyeonjoon là một sinh linh nhỏ bé trông vừa lạ vừa quên, với đôi má hồng hào tựa lên vai cậu như thể đã kiệt sức. Bàn tay nhỏ xíu của đứa nhỏ vô thức nắm chặt cổ áo Moon Hyeonjoon, tạo ra những nếp nhăn mềm mại trên vải.
Thế nhưng, chỉ cần nhìn sâu vào đôi mắt của cậu bé đó, chẳng ai không thể nhận ra, đó là Lee Sanghyeok, huyền thoại sống của bọn họ. Một người lẫy lừng khắp thiên hạ, giờ chỉ là một em bé đáng yêu đến mức làm tan nát trái tim người nhìn.
"Cái gì thế này...?"
Choi Hyeonjoon là người đầu tiên phá tan im lặng, giọng nghẹn ngào như thể vừa bị vật nặng đập trúng tim. Mắt cậu mở to hết cỡ, không tin vào thực tế trước mặt.
Ryu Minseok bật khỏi ghế ngay lập tức khi nhận ra gương mặt người đang được bế. Mắt cậu tròn xoe, một tay giơ lên chỉ trỏ, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng chỉ phát ra âm thanh không lời. Gần như cùng lúc, Ryu Minseok xoay người sang Lee Minhyung, giọng cậu cao vút:
"Minhyung... anh Sanghyeok nhỏ lại rồi kìa!!"
Lee Minhyung thì vẫn đang ngồi bất động như pho tượng, con chuột máy tính trong tay vẫn còn lăn nhẹ, chưa kịp buông ra. Mãi đến khi nghe tiếng gọi thất thanh từ cậu bạn hỗ trợ, Lee Minhyung mới đập mạnh bàn bật dậy, mặt như sắp bật khóc vì choáng váng:
"Khoan đã, đợi một chút, chuyện này tao đang mơ đúng không Minseok!?"
Ngay giữa tâm bão hỗn loạn ấy, Lee Sanghyeok trong vòng tay Moon Hyeonjoon khẽ cựa mình. Đôi mắt anh mở ra, mũi anh khẽ nhíu lại, phản ứng với không khí căng thẳng trong phòng, nhưng không hề có dấu hiệu sợ hãi.
Ngược lại, ánh mắt Lee Sanghyeok lướt nhanh qua từng khuôn mặt đang kinh ngạc kia, rồi dừng lại trên gương mặt của huấn luyện viên. Các ngón tay nhỏ nhắn của anh khẽ siết nhẹ lên vai áo Moon Hyeonjoon, như một cử chỉ trấn an tinh tế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top