Ngoại truyện
Cho Luc nói trc:
+ Nghiêm cấm các con tim mong manh dễ vỡ. Đọc xong đau tim thì tui ko bik các bác ở đâu đau mà chở vô bịnh vịn.
+ Thì cũng như là xin lũi. Luc ngu văn . Có gì mọi người vừa nghe cái nhạc ở trên vừa đọc truyện nhen. Chill~
+ Có hôn nhưng ko có H đau nhén.
+ dấu " Là dưới gốc nhìn của Dazai còn / là dưới góc nhìn của người khác. Không bik là ai nhưng cứ bik đó ko phải là Dazai =)
+ Đọc zui zẻ hok quạo nhén. Mọi người cho tui xin mỗi bác một cái bình luận hen. Bình luận nhiều nhiều lên một xí, cho tui xin ý kiến. Đừng có ngại cmt, tui sẽ đọc hết mè ❤️
_________________________
Hoa vàng trên đồng cỏ xanh
"Nơi nào có ánh sáng, nơi đó có bóng tối."
—————————————————————————
/Mùa xuân như một bông hoa vừa mới nở trong nắng mai. Em đi trên con đường mòn dẫn ra bờ biển. Em nhìn tôi, cười hiền hậu khiến tôi muốn thốt lên rằng: 'Này! Em có phải là một thiên thần không?...'
Tôi quen em từ lâu rồi. Tôi không chỉ đơn thuần là thích em, mà tôi yêu em. Tôi yêu em rất rất nhiều.
Nhưng em nào đâu hiểu được tình cảm mà tôi dành cho em. Em chỉ nghĩ rằng, tôi giống như một thằng bạn thân để em giải toả.
Trên thảm cỏ mướt xanh rộng bao la, một bông vàng vừa chớm nở. Nó vương mình trong nắng sớm trong lành cùng tiếng chim hót líu lo trên cành cây cao. Trông nó thật nổi bật làm sao. Nhưng vì sao chỉ có một mình nó nở trên một cánh đồng rộng lớn như vậy nhỉ? À. Đúng rồi. Vì bọn anh chỉ chung thủy với mỗi mình em thôi. Nếu em là bông thì bọn sẽ là cỏ vì trong đám cỏ dại ấy, chả ai được bằng em...
Tôi- một tên nhân viên quèn của Mafia chỉ biết làm việc vặt cho người ta. Còn em- 1 Mafia ưu tú, tài giỏi và thông minh. Nhưng vì sao vậy? Vì sao em lại không hiểu được nỗi lòng của tôi? Phải chăng có lẽ là vì em và tôi quá khác nhau? Tôi yêu em đến vậy mà. Cho đến những phút cuối đời của mình, tôi vẫn không thể thổ lộ thứ tình cảm này với em vì nghĩ rằng em sẽ ghê tởm nó. Nhưng tôi đã phạm phải một sai lầm. Một sai lầm to lớn trong cái cuộc đen tối này của tôi. Xin lỗi em. Chúng ta không ở bên nhau được rồi.../
"Đêm qua, tôi lại mơ thấy anh nữa đó. Odasaku-san"
Tôi đến trước mộ của anh như thường lệ. Trên tay tôi cầm bó hoa trắng mà lòng như quặn lại. Tôi đặt bó hoa lên thảm cỏ phía trước, rồi lấy tay chạm lên bia mộ lạnh ngắt. Giá như năm ấy mà tôi đến sớm hơn một chút thì được rồi...
"Có lẽ anh không biết. Tôi yêu anh đến phát điên đấy đồ ngốc."
Tôi nói với 'anh' nhưng chỉ có khoảng không vô định và tiếng gió biển đáp lại lời tôi...
"Anh ác lắm. Odasaku."
—— tách...—
Một giọt ngọc rơi xuống. Tôi lấy tay chạm lên mắt. Tôi...đang khóc sao?
"Anh làm tôi khóc rồi đấy. Đến đây an ủi tôi đi."
Không ngờ một con quỷ tanh tưởi mùi máu như tôi lại có thể tạo ra những viên ngọc trong trẻo và lấp lánh đến như vậy. Tôi đã không thể cảm nhận được như người bình thường từ lâu. Vì tôi đã mất đi tư cách làm một con người rồi."
/Hôm nay em ấy lại thế nữa rồi
Lại đi thăm cái tên Oda ngu ngốc đó. Sao em lại không để ý đến tôi? Tôi ghen đấy. Em lúc nào cũng lon ton chạy theo sau tên đó mà không phải là tôi. Em khiến tôi yêu em rồi rời bỏ tôi. Em đi theo lý tưởng của hắn ta, em yêu thương hắn ta, làm nũng trong lòng hắn ta. Tất cả mọi thứ của em đều dành cho hắn nhưng hắn có bao giờ đếm xỉa đến em. Rồi đến cái ngày định mệnh ấy, em rời Port Mafia, em rời bỏ tôi. Lúc đấy, lòng tôi như có hàng ngàn hàng vạn con dao cứa vào vậy. Tôi yêu em lắm, nhưng em nào có hay...
Em giống như một bông hoa nổi bật giữa đám cỏ dại. Một bông hoa tràn đầy niềm kiêu hãnh và sự tự tin. Tựa như một thiên thần sa ngã, em mang một vẻ đẹp dịu dàng nhưng bí ẩn. Tôi không biết mình đã phải lòng em từ khi nào. Chỉ biết là khi ấy tim tôi như lỡ phải vài nhịp.
Tôi thật muốn ôm em vào lòng, chiếm hữu con người em và khiến em là của mình tôi mãi mãi. Nhưng phải làm sao để tôi có được em? Hôn em sao? Đó đã từng là một ý tưởng ngu ngốc của tôi. Tôi vẫn còn nhớ năm ấy, tôi ghì em vào làm tường, hôn lấy môi em khiến em hoảng loạn.
"C-Chuyya?! N-ngươi làm cái quái gì vậy?"
"Ta... Thôi bỏ đi."
Khi ấy, tôi quay mặt đi nơi khác, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi làm điều đấy với em.
Mặc kệ cho tình ta là tình đơn phương, tôi vẫn sẽ yêu em, vẫn sẽ bảo vệ em trong âm thầm.
Cũng chỉ vì tôi đã quá yêu em..../
/ Dazai-san, tôi yêu ngài.
Tôi là đứa trẻ được ngài cưu mang cùng với em gái. Từ khi gặp được ngài, tôi như tìm được lý tưởng sống. Ngài như một tia nắng ban mai dịu dàng rọi sáng màn đêm tâm tối trong cuộc đời tôi.
Thoạt đầu, tôi rất ngưỡng mộ ngài. Tôi luôn cố gắn mỗi ngày để nhận được lời khen, sự công nhận của ngài. Nhưng có lẽ thứ tình cảm bây giờ của tôi dành cho ngài không còn được gọi là ngưỡng mộ hay quý mến nữa. Nó đã vượt quá giới hạng của những thứ kia. Nó đi xa đến mức đến cả tôi cũng không kiểm soát được...
Đó...có phải là yêu không?..
Chính tôi cũng chả biết nữa. Một con người như tôi làm gì có thể xứng tầm để yêu một thiên thần như ngài ấy. Ngài thật giỏi giang, cao quý và...xinh đẹp? Ngài đứng một mình giữa đám đông như đứng giữa một đám cỏ dại tầm thường, vì ngài là một bông hoa lúc nào cũng ngẩn cao đầu đầy kiêu hãnh. Còn tôi thì giống như bọn họ - cũng chỉ là 1 cây cỏ thấp kém và hèn hạ. Vậy nên, tôi sẽ không bao giờ với được đến ngài dù ngài có đang ở ngay trước mắt. Ngài xa tựa như đường chân trời mà cũng thật gần như những cơn sóng biển ngoài khơi. Tôi cảm giác như ngài mong manh, dễ vỡ như là tuyết, chỉ cần chút nhiệt là có thể tan ra bất cứ lúc nào.
Nhưng dù có mặc cho tôi yêu ngài nhiều thế nào, Ngài vẫn không một lần quay đầu về phía tôi. Ngài bỏ tôi rồi đi theo lý tưởng của tên Oda gì đấy, rồi Ngài quan tâm tên Jinko kia, công nhận tài năng của hắn. Nhưng hắn lại than thân, trách phận và chả biết tôn trọng ngài. Tên Jinko ấy nào đâu biết rằng được Ngài khen ngợi và công nhận thứ mà tôi vẫn luôn mong đợi.
Dù cho có là 20 năm, 40 năm hay là 80 năm, tôi vẫn sẽ cố gắng để giành được thứ gọi là tình yêu của Ngài. Tôi vẫn sẽ bảo vệ hạnh phúc, bảo vệ nụ cười và tật cả mọi thứ thuộc về Ngài.
Vì tôi yêu Ngài..../
Những mối tình đơn phương của những kẻ "ngu ngốc" sẽ không bao giờ có câu trả lời...
#Luc nèeeeee:
Luc bị ngu :))) ngoại truyện nì mới phần 1 nhén. Phần 2 Luc zik sau nhén. Chứ nhìu qué :)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top